Xin Hãy Ôm Em

Chương 212



Những người khác đều cười ha ha nhìn cô.

Trước kia khi bà ngoại chưa qua đời, Hoắc Trường Uyên thường xuyên cùng cô về quê, hơn nữa sự kiện cửa hàng tạp hóa lúc ban đầu đã tạo thành một hiệu ứng khá rầm rộ. Lúc đó có không ít người biết cô đã tìm được một người bạn trai rất giàu có lái xe hơi.

Chỉ tiếc là, vật đổi sao dời...

Lâm Uyển Bạch cười cười, không thể giải thích gì nhiều.

Lần này cô về, trong balo đã sớm chuẩn bị sẵn quần áo thay giặt. Cô định sẽ ở lại đây một đêm. Đi đến cửa nhà, trời cũng đã tối, Hoắc Trường Uyên mở cửa xe, nổ máy nhưng mãi không đi.

"Sao vậy?" Lâm Uyển Bạch hỏi.

"Vạch xăng báo hết rồi." Hoắc Trường Uyên nhíu mày nói.

"Hả?" Lâm Uyển Bạch khẽ kêu lên.

Hoắc Trường Uyên càng nhíu mày đậm hơn, tiếp tục rướn môi, ngữ khí cũng có phần khó xử nhẹ: "Xăng trong bình cũng không còn lại nhiều, chưa lái ra khỏi quê chắc đã không trụ được nữa."

Lâm Uyển Bạch cũng ngó qua cửa xe nhìn vào, vạch xăng bên trên đúng là đã cảnh báo rồi.

Cô cảm thấy khó tin, không ngờ một người lái xe lâu năm như Hoắc Trường Uyên mà cũng phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.

Thấy anh rút chìa khóa xe xuống, đẩy cửa ra, Lâm Uyển Bạch cũng bắt đầu sầu não: "Vậy phải làm sao? Ở dưới này cũng không có trạm xăng, hơn nữa cho dù có xe cũng chỉ là xe ba gác chở dầu củi, hoàn toàn không giúp được gì. Trong thị trấn thì có đấy, chỉ là giờ này..."

"Xem ra tối nay tôi chỉ còn cách ngủ nhờ nhà cô thôi."

"..."

Cuối cùng, Lâm Uyển Bạch vẫn đồng ý với anh.

Dẫu sao cũng nhờ Hoắc Trường Uyên cô mới có thể thuận lợi quay về quê, coi như trả anh món nợ này.

Đã lâu năm không có ai ở đây rồi, bụi trong nhà để lại một lớp rất dày. Lâm Uyển Bạch quét dọn rất lâu mới miễn cưỡng dọn ra được một căn nhà tạm gọi là nhà. Chẳng mấy chốc đã đến tám giờ, dạ dày bắt đầu kêu bài ca vườn không nhà trống.

Lâm Uyển Bạch nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn ngồi trên chiếc ghế gỗ đào hút thuốc, khoanh tay trước ngực: "Này, tối nay anh muốn ăn gì?"

Ban nãy vào trong bếp cô đã nhóm lửa lên, chỉ có điều trong nhà không có thức ăn gì, ăn gì cũng là một vấn đề đấy.

Hoắc Trường Uyên nghe vậy, trầm ngâm giây lát: "Ăn mỳ đi!"

Thím Lý ngoài việc báo cáo với anh con trai vẫn lén lút đi tìm cô thì cũng nói đến vấn đề ăn uống xưa nay luôn là chuyện đau đầu. Thím Lý nói, bây giờ bánh bao nhỏ thường xuyên đòi cô nấu mỳ, khiến anh cũng không khỏi hiếu kỳ.

"Ồ..." Lâm Uyển Bạch ngẩn ra giây lát rồi gật đầu.

Nếu ăn mỳ thì tốt quá rồi, không quá phức tạp. Cô nói với anh: "Vậy anh vào trong nhà đợi trước, tôi ra tiệm tạp hóa mua gói mỳ vắt về."

Chẳng quá lâu sau, hai bát mỳ nóng hổi bốc khói nghi ngút đã được nấu xong.

Trên hai bát mỳ đều có một quả trứng trần, rắc hành hoa làm điểm xuyết.

Hoắc Trường Uyên dường như không nghĩ lại là kiểu mỳ đơn giản này. Anh cầm đũa khều khều, hơi nóng phả lên mắt. Anh im lặng cúi đầu đưa mỳ vào miệng, từ đầu tới cuối không lên tiếng nói gì, cũng không đưa ra bất kỳ đánh giá nào.

Có điều ăn hết một bát, anh nhìn về phía cô: "Còn nữa không?"

"Còn nữa..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Cô đổ nốt chỗ trong nồi ra cho anh, sau đó nhìn anh ăn hết, uống cạn cả nước dùng, trong lòng không hiểu đang có cảm xúc gì.

Tới buổi tối khi đi ngủ, Lâm Uyển Bạch nhường phòng ngủ cho anh, còn mình thì ngủ ở phòng cũ của bà.

Vì chăn gối để lâu quá rồi, không thể ngủ được nên cô qua nhà thím Triệu mượn hai chiếc chăn, trong đó một chiếc trải lên giường đất, chiếc kia ôm sang căn phòng ngủ đối diện.

Khác với đêm ở khách sạn, còn có bánh bao nhỏ ở đó, đêm khuya chỉ có cô nam quả nữ, cô bỗng hơi hối hận khi đồng ý cho anh ngủ nhờ.

Cánh cửa khép hờ, nhưng cô không dám mạo muội đẩy ra.

"Cộc cộc!"

Lâm Uyển Bạch giơ tay gõ: "À, tôi tiện đi vào không? Tôi sang hàng xóm mượn chăn, mang qua cho anh..."

"Vào đi!" Giọng Hoắc Trường Uyên vọng ra.

Lâm Uyển Bạch đẩy cửa ra với vẻ thăm dò, nhìn thấy một Hoắc Trường Uyên ngồi trên chiếc ghế trước cửa sổ. Tuy anh đã cởi áo vest nhưng vẫn ăn mặc chỉnh tề, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô thật sự rất sợ lại bắt gặp một vài cảnh xấu hổ.

"Để tôi trải giúp anh..." Cô ôm chăn đi về phía giường.

"Làm phiền cô!" Hoắc Trường Uyên ngồi im không nhúc nhích.

Lâm Uyển Bạch đi qua, liếc nhìn, chú ý thấy ngón tay anh kẹp điếu thuốc. Thói quen của anh bốn năm rồi vẫn không thay đổi, nhưng cô có chú ý, mỗi lần đứng trước mặt bánh bao nhỏ, anh đều không hút.

Xem ra anh là một người cha tốt.

Lâm Uyển Bạch đặt tạm vỏ chăn sang một bên, thay chiếc cũ trên giường xuống, đổi thành chiếc mới.

Cô cố gắng làm thật tốc độ, nhanh chóng trải xong để ra ngoài. Sau khi đặt gọn gàng chiếc gối lên, cô quay người, nhưng bỗng giật nảy mình.

Hoắc Trường Uyên đã lẳng lặng đi ra sau lưng cô từ lúc nào, bóng dáng cao lớn đổ xuống, che đi ngọn đèn trên đỉnh đầu. Vì là tư thế cúi người nên một vài chiếc cúc áo nơi lồng ngực bung ra, để lộ làn da màu đồng rắn chắc loáng thoáng bên trong.

"Anh..."

Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt.

Cô muốn né người sang bên cạnh để đứng thẳng lên nhưng anh bất ngờ giữ chặt tay cô, rồi lập tức đẩy cô ngã ra giường.

Không ngờ anh lại có hành động đột ngột ấy, Lâm Uyển Bạch hoàn toàn không phòng bị. Cô ngã nhào lên giường, ngước mắt lên, cơ thể rắn chắc đã chống bên trên, gần như hoàn toàn kín kẽ, mùi hương nam tính phả tới.

Cô cắn môi, giơ tay đẩy anh: "Hoắc Trường Uyên... Anh định làm gì!"

"Cô nói xem tôi muốn làm gì?" Hoắc Trường Uyên hỏi ngược lại cô, khuôn mặt cương nghị áp sát, nhìn bờ môi mỏng gần trong gang tấc, anh buộc phải khống chế mới không lập tức cúi đầu hôn nó, cảm giác máu trong người đang dần dần sôi sục.

"... Anh buông ra, để tôi đứng dậy!" Lâm Uyển Bạch bắt đầu giãy giụa.

"Nếu tôi không buông thì sao?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày, cũng ngạc nhiên vì chất giọng đã khàn đặc đi của mình.

"..." Lâm Uyển Bạch trừng mắt nhìn anh.

Đang định lên tiếng, anh như một chiếc máy đếm giờ, chuẩn xác bịt kín miệng cô.

Cô thậm chí không kịp né tránh, đã cảm nhận được đầu lưỡi của anh.

Cả người Lâm Uyển Bạch bị sức nặng của anh đè chặt, không thể trốn thoát, đành dùng răng cắn anh. Ngay sau đó cô nghe thấy anh kêu suýt xoa một tiếng, nhưng đôi môi không chịu rời đi, mùi máu tanh lan ra ngược lại càng khiến anh hung hãn hơn.

Khi nụ hôn kết thúc, mặt cô đỏ bừng lên vì thiếu khí một thời gian dài.

Giống như lúc trước, Lâm Uyển Bạch phẫn nộ giơ cao tay lên.

Có điều, lần này ngón tay còn chưa kịp chạm vào mặt anh cô đã bị anh giữ chặt tay rất nhanh, đưa nó vượt qua đỉnh đầu, hình thành tư thế trói buộc, mặc cho người ta muốn làm gì tùy thích.

Lâm Uyển Bạch trợn trừng mắt.

Một bàn tay khác của anh luồn vào trong qua lớp quần áo...

"... Hoắc Trường Uyên!"

Lâm Uyển Bạch gấp gáp khẽ kêu lên.

Đây là lần thứ hai trong tối nay cô gọi cả họ lẫn tên của anh. Một người có thân phận như anh, rất nhiều người sẽ gọi anh một tiếng Hoắc tổng hoặc anh Hoắc, rất ít người dám gọi anh như vậy. Có điều anh không những không bực, ngược lại còn muốn nghe cô gọi thêm mấy tiếng.

Giống như, cô vốn dĩ phải gọi anh như thế vậy.

Bầu không khí trong phòng quá mờ ám, còn sự nguy hiểm nơi đáy mắt anh lại quá mãnh liệt.

Lâm Uyển Bạch cố gắng giãy giụa, nhưng hai cánh tay và đôi chân đều bị chèn chặt, hoàn toàn trở nên vô dụng, ngược lại động tác của cô chỉ khiến mấy cúc áo dưới cổ cô bung ra.

Lớp ren màu đen của áo ngực loáng thoáng lộ ra, lúc có lúc không.

Lâm Uyển Bạch không dám động đậy nữa, cắn môi trừng mắt nhìn anh, thấy anh bất ngờ giật giật khóe môi: "Những lời lúc đó cô và đám láng giềng kia nói, tôi đã nghe thấy hết rồi."

Cô chợt sững người, mới hiểu thì ra anh đã hiểu lầm.

Nhưng không thể giải thích chuyện này được, điều duy nhất cô có thể làm chính là nghĩ cách thoát ra khỏi vòng vây của anh.

"Nếu thật sự không muốn thì sẽ không đồng ý giữ tôi ở lại." Hoắc Trường Uyên hơi nheo mắt lại, ngữ khí cũng sâu xa đầy ý tứ như lúc đứng bên bờ sông, thậm chí còn nửa đùa nửa thật: "Lâm Uyển Bạch, mấy trò lạt mềm buộc chặt chơi vừa phải thôi là đủ rồi đấy!"

Lâm Uyển Bạch thật sự tức đến muốn bật cười.

Lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú!

Còn nữa, cô mềm mỏng với ai, định buộc chặt ai?

Lâm Uyển Bạch nhắm mắt lại, khi mở ra, cô cười khẩy, không chút khách khí: "Hoắc Trường Uyên, có phải anh thật sự bị mắc bệnh hoàng tử không?"

Động tác cúi xuống của Hoắc Trường Uyên chợt khựng lại, đôi mày dần dần nhíu lại.

"... Có người đến!"

Lâm Uyển Bạch bất ngờ vượt qua anh, căng thẳng nhìn về phía cửa sổ.

Hoắc Trường Uyên nghe thấy vậy cũng vô thức quay đầu lại nhìn. Mà chính trong khoảng thời gian phân tâm ấy, cô gái bên dưới đã tranh thủ chuồn lẹ, lăn sang bên cạnh, nhảy xuống giường, chạy ra phía cửa.

Bên ngoài cửa sổ tối om om cũng cực kỳ yên ắng, làm gì có chút động tĩnh nào.

Hoắc Trường Uyên ý thức được mình bị lừa, muốn tóm lấy cô nhưng đã muộn.

Lâm Uyển Bạch chạy rất nhanh, lao đi như chạy bứt tốc 100m, gần như chớp mắt đã lao ra khỏi phòng ngủ, hướng thẳng về căn phòng đối diện. Sau khi cửa đóng chặt lại, anh còn nghe thấy tiếng khóa kỹ càng.

Trong phòng ngủ chỉ còn lại mình anh mà bầu không khí mờ ám có vẻ vẫn chưa hoàn toàn tản đi hết.

Hoắc Trường Uyên lật người nằm lên giường. Vỏ ga rất sạch sẽ, có lẽ vừa mới được giặt, nếu ngửi kỹ vẫn còn mùi xà phòng. Anh đổ một điếu thuốc ra tay, ngậm lên miệng, làn khói trắng bay đi bốn phía.

Cùng với mỗi lần phả khói, anh cũng như đang cố gắng xoa dịu điều gì đó.

Chỉ là sau khi hút hết hai điếu thuốc, khi cúi xuống nhìn, một nơi nào đó dưới hông vẫn không có dấu hiệu xẹp xuống.

Đôi mắt u tối hơi nheo lại, đáy mắt càng lúc càng tối đi, nhất là khi lòng bàn tay phải nắm chặt lại, dường như vẫn còn cảm nhận được cảm giác mềm mại từ làn da cô, giống như một bông dương liễu vậy.

Hoắc Trường Uyên nuốt nước bọt, cổ họng hơi khô.

Anh chưa hề có nhu cầu về phương diện đó đối với phụ nữ, hoặc có thể nói anh không nổi được hứng, hình như cũng không cứng lên được. Sự xuất hiện của con trai khiến anh cũng cảm thấy bất ngờ, không ngờ mình cũng nảy sinh quan hệ với phụ nữ, lại còn để lại mầm mống.

Vì anh gặp tai nạn, có một khoảng gian anh hồi phục sức khỏe trong bệnh viện.

Hoắc Chấn từng cho anh xem ảnh người phụ nữ có số phận giống mẹ, người phụ nữ đáng thương chảy máu quá nhiều, không kịp bước xuống bàn mổ. Trông cũng không lớn tuổi, diện mạo khá tiêu chuẩn. Chỉ có điều anh không có chút ấn tượng nào hết, càng không nổi lên được chút gợn sóng dục vọng nào.

Anh cũng từng nghi ngờ nên cũng từng làm giám định quan hệ cha con. Phần trăm huyết thống giữa bánh bao nhỏ và anh là 99%, thế nên anh chỉ coi như là một chuyện tình một đêm.

Giống như nụ hôn dưới tòa chung cư lần trước, mới đủ đã khiến bụng dưới của anh căng lên, máu huyết sôi sục tưởng phun trào. Bản thân Hoắc Trường Uyên cũng rất kỳ lạ về phản ứng cô mang lại cho mình.

Khi châm lên điếu thuốc thứ ba, khát vọng muốn có được đó vẫn không hề giảm bớt.

Hoắc Trường Uyên chỉ rít một hơi rồi dập tắt điếu thuốc, cởi thắt lưng bằng kim loại ra, bàn tay lớn trượt xuống dưới.

Rất lâu sau, trong phòng vang lên tiếng kêu hự của người đàn ông...

Hoắc Trường Uyên ném đống giấy vệ sinh vào thùng rác, tắt đèn, phòng ngủ chìm vào bóng tối.

Sau một khoảng thời gian ngắn được giải phóng, thứ kéo đến ngay sau đó là sự "đói kém". Anh lật người, kéo chăn qua. Khi chuẩn bị nhắm mắt lại, anh bất ngờ nghe thấy tiếng cửa được mở ra, sau đó là tiếng bước chân.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, loáng thoáng nhìn thấy ánh đèn vàng vọt và một hình bóng nhỏ bé.

Lâm Uyển Bạch tay cầm đèn pin, bước chân vội vàng từ vườn đi thẳng ra ngoài cửa, hướng về phía bờ sông.

Ban nãy khi nằm xuống ngủ, cô chợt phát hiện chiếc chìa khóa nhỏ đeo trên cổ đã biến mất.

Lục tung khắp các ngóc ngách trong phòng nhưng vẫn không tìm ra. Cuối cùng cô nhớ ra hình như chập tối khi đi thăm mộ bà trở về, cô vòng sang bên kia của Hoắc Trường Uyên, bị chất vấn vì sao lại biết anh không bơi được, vì quá chột dạ nên cô đã gượng gạo sờ tay lên cổ, chắc là lúc đó nó đã vô tình bị rơi xuống.

Lâm Uyển Bạch thật sự rất sợ, lỡ bị ai khác nhặt được thì phải làm sao.

Nơi đây không phải thành phố, không thể xem lại camera. Nếu như bị người ta nhặt được thì thật sự sẽ không biết phải đi đâu tìm. Thế nên cô không còn tâm trạng nào mà ngủ, phải tìm đèn pin để ra ngoài tìm.

Dưới quê không có đèn đường, cô chỉ có thể dựa vào nguồn sáng trong tay.

Nhưng khu vực bên bờ sông quá rộng, cộng thêm có bụi cỏ, muốn tìm một thứ bé xíu như dây chuyền, quả thực đã khó còn thêm khó.

Ngay gần đó có một dãy núi, ngoài phần mộ của ông bà ngoại cô, còn có rất nhiều người dân thôn quê cũng đều ở đó. Gió đêm thổi tới, cô cũng cảm thấy lạnh gáy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.

Nhưng không còn cách nào khác, cô phải tìm cho ra.

Lâm Uyển Bạch bạo gan, không nhìn về phía núi nữa, men theo bờ sông cúi người lom khom từng bước nhỏ, ánh đèn pin soi vào trong lùm cỏ, tìm kiếm theo kiểu trải thảm từng chút một.

Bỗng nhiên, loáng thoáng có âm thanh gì đó vang lên.

Sống lưng Lâm Uyển Bạch cứng đờ lại.

Âm thanh đó có vẻ như vọng từ phía sau tới, hơn nữa càng lúc càng gần, càng lúc càng gần...

"Á! Maaa..."

Khi có thứ gì đập vào vai cô, Lâm Uyển Bạch la lên thất thanh.

Cô không dám quay đầu lại, chỉ biết co cẳng chạy về phía trước, quả thực hồn bay phách lạc. Nhưng có vẻ như thứ đó cứ tiếp tục đuổi theo cô, đột ngột ôm lấy eo cô. Cô cần như sụp đổ: "Buông tôi ra... maaa!"

Người bị gọi là ma chính là Hoắc Trường Uyên, anh âm thầm giật giật khóe môi trong bóng tối.

"Nhìn rõ tôi là ai đã!" Anh xoay người cô lại, quát lên không mấy thân thiện.

Một giọng trầm quen thuộc, sự đụng chạm cơ thể ấm áp...

"... Hoắc Trường Uyên?" Bấy giờ Lâm Uyển Bạch mới như tìm lại hồn vía. Cô nuốt nước bọt, vẫn chưa bình tĩnh hẳn: "Sao anh cũng ra đây?"

Hoắc Trường Uyên liếc nhìn chiếc đèn pin, trầm giọng: "Câu này tôi nên hỏi cô mới đúng chứ? Nửa đêm nửa hôm không đi ngủ, lén le lén lút ra ngoài này làm gì!"

~Hết chương 212~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.