Gần như trong khoảnh khắc, Hoắc Trường Uyên xoay ngược lại, nắm chặt tay cô.
Lòng bàn tay mọi khi vẫn ấm nóng thô ráp, vậy mà hôm nay lạnh như băng. Có thể thấy được sự chấn động trong tâm lý của anh dữ dội đến nhường nào.
Vốn dĩ chỉ muốn an ủi anh mấy câu, không ngờ anh lại nắm chặt lấy mình. Ý thức được có phần bất ổn, Lâm Uyển Bạch muốn rút tay về nhưng càng bị anh nắm chặt hơn, hoàn toàn bao trọn tay cô.
Cô đang nhíu mày thì nghe thấy anh cất giọng khàn khàn.
"Có thể không?"
Hoắc Trường Uyên nhìn cô chằm chằm, cũng gắt gao như nắm tay vậy.
Lâm Uyển Bạch sửng sốt. Cô bất ngờ bắt gặp sự hoảng sợ nơi đáy mắt anh, cũng vì lý do khoảng cách nên khi nói chuyện, hơi thở anh như làm mượt làn da cô nhưng vẫn không chút nhiệt độ nào như bàn tay anh vậy.
"... Có mà!" Lâm Uyển Bạch gật đầu, kiên định nhấn mạnh lại lần nữa: "Nhất định!"
"Lúc nhận được điện thoại của em nói Đậu Đậu gặp chuyện, tôi rất hoảng. Có hai lần đèn đỏ suýt chút nữa nhấn nhầm chân phanh thành chân ga." Lồng ngực Hoắc Trường Uyên phập phồng sau lớp áo sơ mi: "Đậu Đậu tính tình rất lầm lì, tôi vẫn luôn quản thúc nó nghiêm ngặt. Hồi nó mới chào đời, thật ra tôi vẫn chưa biết làm cha là như thế nào, tôi đành cố gắng hết sức để hoàn thành tốt vai trò này. Ngoài lần mất tích ở sân bay rồi bị sốt và được em đưa vào bệnh viện ra, tôi luôn bảo vệ nó rất tốt, chưa bao giờ để nó bị bệnh nặng hay bị thương gì..."
Lâm Uyển Bạch lắng nghe, hiểu anh muốn biểu đạt điều gì, bất giác cảm thấy trái tim nhói lên từng cơn.
Anh đúng là một người bố trách nhiệm.
"Rất nhiều lúc, tai nạn là không thể dự liệu trước..." Cô khẽ thở dài, chân thành an ủi: "Hoắc Trường Uyên, anh đừng quá tự trách và lo lắng!"
Hoắc Trường Uyên không nói gì, chỉ rút một điếu thuốc ra.
Lâm Uyển Bạch đưa cốc trà sữa trong tay cho anh: "Đừng hút thuốc nữa, uống trà sữa nóng đi..."
"Ừm." Hoắc Trường Uyên cuối cùng cũng bỏ bật lửa xuống.
...
Trên hành lang bên ngoài, Tang Hiểu Du tựa người vào tường, bất giác bên cạnh có người ngồi xuống, cùng với đó là một mùi hương quen thuộc, cô lập tức nhích sang bên cạnh.
Ai ngờ động tác ấy thực hiện xong, Tần Tư Niên cũng trôi dạt theo.
Liên tục mấy lần như thế, cho đến khi cô không còn chỗ để nhích, Tang Hiểu Du phẫn nộ quay sang trừng mắt.
"Còn nhích nữa em rơi xuống đất đấy!" Tần Tư Niên tốt bụng nhắc nhở.
"Vậy thì anh ngồi lui qua kia!" Tang Hiểu Du chỉ tay ra ngoài.
Tần Tư Niên không có ý nhúc nhích, ngược lại còn vắt hai chân vào nhau: "Anh cảm thấy ngồi đây rất ổn."
Tang Hiểu Du lườm nguýt, muốn đứng lên đi sang bên kia ngồi thì có một chiếc cốc giấy được đưa qua trước mặt.
"Không uống, cảm ơn anh!" Cô không nhận.
Ban nãy khi thấy anh mua về cô đã không có ý muốn uống rồi.
Tần Tư Niên thì cố chấp cầm tay cô lên, nhét nó vào lòng bàn tay cô: "Anh biết em không bao giờ uống trà sữa, mỗi lần uống vào là dạ dày khó chịu nhưng đây là chocolate nóng."
Tang Hiểu Du nghe xong còn cúi đầu uống một hớp vẻ không tin.
Vị chocolate đậm đà từ cổ họng chảy xuống tận dạ dày, mọi cơ quan như được sưởi ấm theo.
"Sao anh..." Cô kinh ngạc.
Đúng là cô không uống được trà sữa, cũng chẳng hiểu vì sao, café cũng không được, lần nào uống xong cũng chướng bụng, hơn nữa có lần còn đau cả tim. Có lẽ trời sinh ra cô đã kị những thứ đó rồi. Chỉ là không ngờ anh lại...
Tần Tư Niên nhìn cô chằm chằm, dịu dàng nói: "Dĩ nhiên là anh biết rõ. Cá vàng, chúng ta đã kết hôn hơn bốn năm rồi."
Tang Hiểu Du sững sờ nhìn anh.
Đột nhiên, cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra.
Tang Hiểu Du và Tần Tư Niên đồng loạt nhìn qua. Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên cũng chạy nhanh từ khu hút thuốc ra ngoài, vội vàng tiến tới.
Bác sỹ chính cởi khẩu trang xuống, cuối cùng cũng mỉm cười: "Ca phẫu thuật rất thành công!"
Bác sỹ chính nói tiếp: "Bạn nhỏ không sao rồi. Lát nữa chúng tôi chuyển thằng bé về phòng bệnh thường, chắc sáng sớm mai nó mới tỉnh lại, phiền người nhà đi làm thủ tục nhập viện cho cháu!"
"Cảm ơn bác sỹ!" Cuối cùng cơ mặt Hoắc Trường Uyên mới dãn ra.
"Không có gì. Tư Niên là người hiểu rõ, đây là việc tôi phải làm thôi!" Bác sỹ nói xong, dặn dò thêm các chuyện cần chú ý sau khi mổ rồi mới rời đi.
Chẳng bao lâu sau, y tá đã đẩy bánh bao nhỏ từ trong ra ngoài.
Trong phòng bệnh VIP, bánh bao nhỏ mặc đồ bệnh viện được chuyển lên giường cứng, bên cạnh là cây truyền nước, ống tiêm được cắm lên mu bàn tay trắng nõn của nó. Vì vừa mổ xong, phần đầu vẫn còn quấn mấy lớp băng, trông rất xót xa.
Khuôn mặt thường ngày hồng hào là thế mà giờ nhợt nhạt, trông cực kỳ yếu ớt.
Lâm Uyển Bạch cúi xuống trước giường, nắm lấy tay thằng bé, sau khi cảm nhận được nhiệt độ của nó, cô đưa lên bờ môi hôn khẽ.
May quá rồi...
Đằng sau có bóng người hắt xuống, Lâm Uyển Bạch quay đầu, suýt nữa rơi thẳng vào vòng ôm của anh.
Cũng may cô phản ứng kịp, loạng choạng ngã sang bên cạnh một bước sau đó đứng thẳng người dậy.
Hoắc Trường Uyên nhìn cô chằm chằm, ngữ khí chân thành: "Lâm Uyển Bạch, cảm ơn em."
"Không có gì đâu!" Lâm Uyển Bạch ngượng ngùng vì những lời trịnh trọng ấy của anh: "Có thể hiến máu cho Đậu Đậu là chuyện rất vui đối với tôi!"
Hoắc Trường Uyên mỉm cười.
Thật ra cô chưa hiểu, anh không chỉ cảm ơn cô mỗi chuyện ấy.
Còn cảm ơn cô đã tìm thấy Đậu Đậu, càng cảm ơn cô hơn vì ban nãy trong quá trình phẫu thuật đã an ủi động viên mình, khiến anh cảm thấy mình không đứng cô độc bên vách đá sừng sững, bên cạnh vẫn còn có ai đó soi đường chỉ lối cho anh.
Lâm Uyển Bạch quay lại nhìn bánh bao nhỏ, khẽ cắn môi.
"À, Hoắc Trường Uyên..."
Cô ngập ngừng rồi nói: "Tối nay tôi muốn ở lại đây chăm sóc Đậu Đậu có được không?"
Tuy bác sỹ đã nói là không sao cả nhưng chưa nhìn thấy bánh bao nhỏ tỉnh dậy, cô vẫn chưa thể an tâm, dù về nhà cũng chưa chắc đã ngủ được.
"Được." Hoắc Trường Uyên thoải mái chấp nhận.
Anh là đàn ông không vấn đề gì, có thể lấy ghế ngồi trước giường nhưng cô thì không được.
Anh nói tiếp: "Bây giờ tôi đi tìm y tá bảo họ cho thêm một giường nữa. Tối nay em cứ ngủ ở đây, sáng mai nếu Đậu Đậu tỉnh lại nhìn thấy em, nhất định sẽ vui lắm."
Lâm Uyển Bạch cảm kích gật đầu.
Sau khi Hoắc Trường Uyên đi khỏi, cô nhìn về phía hai người ở bên kia giường bệnh. Ca mổ kéo dài mấy tiếng đồng hồ, lúc này bên ngoài trời đã tối đen, trăng đã lên cao.
Lâm Uyển Bạch cúi xuống xem giờ rồi nhìn sang Tần Tư Niên: "Bác sỹ Tần, giờ đã muộn lắm rồi, có thể phiền anh giúp tôi đưa Cá nhỏ về nhà không?"
"Tôi không cần đâu!" Tang Hiểu Du từ chối ngay lập tức.
"Được thôi." Tần Tư Niên làm như không nghe thấy, mỉm cười: "Vừa hay tối nay anh không trực, rất dư dả thời gian."
Tang Hiểu Du nhíu mày, vẫn muốn tiếp tục phản bác nhưng đã bị Tần Tư Niên nửa ôm nửa kéo đi ra khỏi phòng bệnh, giọng nữ văng vẳng vọng lại.
"Này, cầm thú! Sao anh lại nắm tay tôi..."
~Hết chương 236~
*Suốt ngày bị mang tiếng dịch một chương, hôm nay mình sẽ dịch đúng một chương để anh em "thấu hiểu".