Trời mới nhá nhem tối, những ngọn đèn dưới tòa nhà chung cư đã dần dần sáng lên.
Lâm Uyển Bạch nhẩm tính thời gian rồi tắt bếp, cho phần mỳ sôi sùng sục trong nồi bỏ vào hộp giữ nhiệt, đổ hết cả nước dùng ra không sót giọt nào.
Buổi chiều sau khi gọi điện thoại xong, cô liền ra siêu thị mua phần xương sườn tươi ngon để hầm nước dùng, lại thái rất nhiều miếng xúc xích nhỏ tạo hương vị thơm ngon và ngọt nước, bánh bao bao nhỏ chắc chắn sẽ rất thích.
Lâm Uyển Bạch vặn nắp hộp lại rồi bê ra bàn ăn chờ đợi.
"Cộc cộc cộc..."
Khi tiếng gõ cửa cuối cùng cũng vang lên, cô vội cầm hộp đứng lên, bò lên mắt thần nhìn ra ngoài.
Cánh cửa chống trộm được mở ra, bên ngoài quả nhiên là bóng dáng cao lớn của Hoắc Trường Uyên.
Có lẽ anh vừa làm việc xong trở về, vẫn mặc bộ vest đen, cà vạt còn thắt trên cổ. Nhưng có vẻ như trong quá trình lái xe đã bị anh giật ra, bây giờ trông nó hơi lỏng lẻo.
"Tôi nấu xong mỳ rồi, anh mang về cho Đậu Đậu đi!" Lâm Uyển Bạch chủ động nói.
Bánh bao nhỏ rất thích ăn mỳ cô nấu, đến cả cô cũng không lý giải được vì sao, có thể vì họ là bố con chăng, đến một số sở thích cũng tương đồng.
Trong điện thoại, cô đã nói với anh, trước khi đi muốn nấu thêm cho Đậu Đậu bát mỳ, hỏi anh tối nay có thời gian qua lấy không.
Khi đưa cho anh, Lâm Uyển Bạch bỗng cảm thấy đau lòng.
E rằng đây là lần cuối cô được nấu mỳ cho bánh bao nhỏ...
Có điều dù bao lưu luyến, cô cũng chẳng thể làm được gì, bởi vì đối với cuộc đời tương lai của bánh bao nhỏ, cô cũng chỉ được coi là một người qua đường, không thể bầu bạn vĩnh viễn. Sau này Hoắc Trường Uyên lấy Lục Tịnh Tuyết rồi, họ mới thật sự là người một nhà, cô không là gì cả...
"Được." Hoắc Trường Uyên đưa tay đón lấy.
Thật ra Lâm Uyển Bạch cũng có thể gọi điện thoại cho thím Lý nhưng cuối cùng cô vẫn chọn cách gọi cho anh, có thể vì cô cũng muốn trước khi ra đi được gặp anh lần cuối chăng.
Thang máy sau lưng kêu lên một tiếng rồi từ từ mở ra.
Tang Hiểu Du xoay chìa khóa bước ra ngoài. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước cửa, cô ấy khẽ kêu lên một tiếng: "Ấy, có phải mình về không đúng lúc không?"
"À thì, mình mang đồ vào rồi vào phòng ngủ luôn đây, tuyệt đối không quấy rầy!"
Tang Hiểu Du nháy mắt ra hiệu nói xong lập tức chui tọt vào trong nhà. Lúc cô cúi xuống thay giày ngay trước cửa, khóa của chiếc túi xách chưa kịp kéo, một lọ thuốc nhỏ rơi ra từ bên trong, lăn thẳng ra ngoài.
Tang Hiểu Du muốn giơ tay lấy thật nhanh, không ngờ lọ thuốc lại trùng hợp rơi ngay xuống dưới chân Hoắc Trường Uyên.
Lúc này anh đã cúi người xuống, cầm lọ thuốc lên tay.
Anh lẳng lặng liếc nhìn rồi đưa trả lại: "Cô Tang, thuốc của cô sao?"
"À vâng... Cảm ơn anh!" Bấy giờ Tang Hiểu Du mới chợt tỉnh lại, vội vàng đón lấy.
Lâm Uyển Bạch đứng rất gần, lúc lọ thuốc rơi ra cô đã nhìn rất rõ ràng. Đó không phải loại thuốc bình thường, là thuốc dưỡng thai được kê đặc biệt cho Tang Hiểu Du. Nếu để Hoắc Trường Uyên phát hiện ra điều gì bất thường thì...
Liếc nhìn Tang Hiểu Du nét mặt đang căng thẳng, Lâm Uyển Bạch vội vàng lên tiếng: "À, Hoắc Trường Uyên, để tôi tiễn anh xuống nhà!"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu.
Lâm Uyển Bạch vớ lấy chìa khóa, sau khi ra hiệu bằng ánh mắt cho Tang Hiểu Du thì lập tức đóng cửa lại.
Chẳng biết từ lúc nào thang máy đã chạy xuống tầng một, Lâm Uyển Bạch tiễn anh một mạch ra khỏi cửa tòa nhà.
Bên ngoài đèn đường sáng trưng. Gió đêm thổi tới, khi cô bước xuống bậc thềm cuối cùng thì một chất giọng trầm vang lên:
Những tưởng trong ánh mắt anh lại hiện lên nét phẫn nộ và căm hận như đêm mưa hôm trước, vậy mà không. Dưới ánh đèn, nó vẫn sâu hút tựa như có thể hút trái tim con người ta vào trong.
"Lần trước em nói, em muốn giữ nó lại, muốn chăm sóc nó khôn lớn, còn muốn nghe nó gọi tiếng "Mẹ", đúng không?"
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Tuy rằng hôm đó nói tới cuối cùng cô ngất lịm đi nhưng những lời từng nói cô đều nhớ rõ.
Hoắc Trường Uyên rướn môi, tiếp tục hỏi: "Thật ra em rất yêu nó, đúng không?"
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu lần nữa. Có điều giờ nói những điều này có ích gì đâu, cô đổi chủ đề: "Hoắc Trường Uyên, ngày mai tôi quay về Canada rồi."
"Ồ." Hoắc Trường Uyên đáp một tiếng mơ hồ.
Lâm Uyển Bạch không quá để ý, tiếp tục mím môi nói: "Có thể sau này sẽ không quay trở lại nữa, thế nên... Phiền anh giúp tôi nói lời tạm biệt với Đậu Đậu!"
Nghe xong, dưới ánh đèn, khóe miệng Hoắc Trường Uyên từ từ vẽ ra một đường cong rất khẽ.
"Uyển Uyển, có thể không cần nói đâu." Cả giọng anh dường như cũng mang theo ý cười.
Uyển Uyển?
Lâm Uyển Bạch giật mình.
Cô đang ngẩn người và hoảng loạn nhìn anh, bất ngờ vì sự thay đổi xưng hô có phần đột ngột ấy, và cả nụ cười lan từ khóe môi tới đáy mắt kia.
Nuốt nước bọt, Lâm Uyển Bạch nắm chặt chìa khóa: "... Anh đi đường cẩn thận, tôi lên nhà đây!"
Cuối cùng giống như một sự trốn chạy, nói xong cô quay người, nội tâm vì quá hoảng loạn mà còn suýt vấp chân vào bậc cửa.
Hoắc Trường Uyên đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng cô, vẫn tỏ thái độ nhàn nhã.
Cho đến khi bóng hình cô biến mất khỏi tầm mắt, anh mới cầm hộp giữ nhiệt quay người đi.
Giống như lần trước, Hoắc Trường Uyên không vội về biệt thự mà lái xe tới một nhà hàng. Anh phanh xe lại, mở hộp ra, mùi mỳ thơm xực lên mũi.
Tới khi anh ăn xong, cũng đúng lúc di động đổ chuông.
Hoắc Trường Uyên liếc nhìn, đặt lên tai, bên trong vọng ra tiếng cung kính của Giang Phóng.
"Hoắc tổng!"
Âm thanh phía sau rất ồn ào, có người đang nói tiếng Anh, rõ ràng là chênh lệch múi giờ với bên này.
Hoắc Trường Uyên uống nốt hớp mỳ cuối cùng rồi đậy nắp lại, hỏi: "Điều tra sao rồi?"
"Hoắc tổng, giống như anh dự liệu!" Giang Phóng ngừng một chút rồi nói tiếp: "Bốn năm trước, chủ tịch Hoắc đúng là đã cử người sang New York theo dõi cô Lâm. Đợi tới khi cô ấy sinh xong thì mua chuộc bác sỹ, tráo đổi đứa bé ngay trên bàn mổ, lừa cô ấy là do sinh sớm khiến cuống rốn rụng sớm, thắt vào cổ đứa bé khiến nó chết ngạt nên không giữ được nó! Hơn nữa, chuyện này cô Lục cũng biết rõ sự tình!"
"Ừm, tôi biết rồi!" Hoắc Trường Uyên hạ thấp giọng.
Sau khi ngắt điện thoại xong, anh lạnh lùng nheo mắt lại, bên trong khí lạnh tỏa ra bốn phía.
Lại mười lăm phút nữa trôi qua, có người phục vụ chạy ra, đưa cho anh một chiếc hộp có món mỳ nóng hổi mới nấu. Có vẻ như đã có kinh nghiệm, họ không hỏi nhiều, chỉ một tay giao hộp, một tay nhận tiền.
Sau khi đón lấy, Hoắc Trường Uyên cứ cảm thấy mình còn bỏ sót điều gì đó.
Đột nhiên, anh nghĩ ra điều gì, một lần nữa rút di động ra, gọi vào một số điện thoại trong danh bạ.
Chuông kêu mấy hồi đầu kia mới bắt máy, giọng Tần Tư Niên nghe cực kỳ mỏi mệt: "Alô, mình vừa mổ xong, có chuyện gì nói nhanh đi, không thì mình cúp máy đi ngủ đây..."
Mười rưỡi sáng, Diệp Tu gõ cửa căn nhà chung cư.
"Chúng ta bay chuyến 13 giờ 45 phút chiều nay, bây giờ cố gắng tới sân bây trước trưa nay, tránh để việc check-in làm lỡ dở thời gian. Bữa trưa đến sân bay chúng ta sẽ ăn sau!" Diệp Tu mỉm cười nói về lịch trình của mình.
"Diệp Tu, vất vả cho anh rồi!" Lâm Uyển Bạch cảm kích.
Diệp Tu mỉm cười xua tay nói không cần, rồi bắt đầu giúp họ chuyển hành lý ra thang máy.
Lâm Uyển Bạch quay đầu nhìn Tang Hiểu Du vẫn đang đứng giữa phòng khách, bất giác tiến lên: "Cá nhỏ, cậu thật sự quyết định muốn đi cùng bọn mình sao?"
"Ừm, mình quyết định rồi." Tang Hiểu Du gật đầu.
"Thật ra nếu cậu có bất kỳ quyến luyến nào với nơi này, cũng có thể..."
Lâm Uyển Bạch ngập ngừng, thật ra cô không chỉ riêng mỗi căn nhà này, còn có Tần Tư Niên.
Tang Hiểu Du ngắt lời cô, giống như không muốn nghe nữa, cũng như sợ mình sẽ bị lay động, lắc đầu: "Tiểu Bạch, đừng khuyên mình nữa! Ý mình đã quyết, trước mắt vẫn nên rời xa nơi này là hơn. Chưa biết chừng ra nước ngoài, mình còn gặp được một anh Tây điển trai nào đó, và phát triển mùa xuân thứ hai! Nhưng mà, điều kiện tiên quyết anh ấy bắt buộc phải rất yêu con của mình!"
"Tiểu Bạch, thang máy đến rồi!" Diệp Tu đứng ngoài hét to.
Lâm Uyển Bạch nhún vai, tiến lên nắm tay bạn thân: "Chúng ta đi thôi!"
Khóa cửa lại, họ lần lượt đi vào thang máy.
...
Đồng thời lúc đó, trong biệt thự.
Thím Lý đang bận rộn trong bếp, cứ hai phút một lần lại ngó ra ngoài phòng khách.
Hôm nay Hoắc Dung mặc một bộ đồ đỏ, đi đi lại lại xung quanh bàn uống nước. Khi sắp đi tới vòng thứ một trăm, bà không nhịn được, một lần nữa nhìn về phía cháu trai: "Trường Uyên! Sao cháu vẫn còn ngồi đọc báo được thế! Cô phải nói với cháu bao nhiêu lần nữa? Chiều nay chuyến bay của Tiểu Bạch sẽ khởi hành đấy!"
Hoắc Trường Uyên làm như không nghe thấy, bình thản lật tờ báo trong tay.
Hoắc Dung giơ tay lên giữ gáy, cảm giác huyết áp đang tăng rần rần.
Từ lúc Hoắc Trường Uyên ra nước ngoài, không biết dùng cách thức gì để nhớ lại mọi chuyện, nó liền nói với bà chuyện giữa nó và Tiểu Bạch không cần bà lo. Thế nên khoảng thời gian này, bà nhẫn nhịn không xuất hiện, để lại không gian riêng cho hai chúng nó.
Nhưng không ngờ, Tiểu Bạch vẫn cứ đi!
Sau khi biết thông tin này, Hoắc Dung lao thẳng tới đây, đáng ghét hơn là thằng cháu trai này không biết sốt ruột là gì.
"Trường Uyên, cháu nói câu gì đi chứ!" Hoắc Dung lại sốt ruột đi thêm một vòng nữa quanh bàn, cuối cùng giơ chân giẫm lên: "Hay là để cô ra trận cho, cô sẽ đưa Tiểu Bạch về! Haizz, mà cũng không được, cho dù có giữ được người thì cũng chẳng giữ được trái tim. Không thể giở trò giam cầm như thời cũ được!"
Nói xong, Hoắc Dung lại tự phủ nhận chính mình, thở dài ngồi xuống sofa.
Bánh bao nhỏ ngồi bên cũng vì sốt sắng mà mặt nhăn tít lại, nghẹn ngào kêu lên: "Papa!"
Cuối cùng, Hoắc Trường Uyên cũng gấp tờ báo lại, ngước mắt nhìn cậu con trai sắp sụp đổ.
Bánh bao nhỏ trên người vẫn mặc nguyên đồ ngủ, mái đầu nấm hơi xoăn rối bù như cỏ dại, khuôn mặt cũng chẳng ra sao, hai quầng mắt thâm xì, tối qua sau khi ăn món "mỳ Lâm Uyển Bạch nấu", nó hờn dỗi cả đêm không ngủ.
Hoắc Trường Uyên đặt tờ báo sang bên cạnh, lên tiếng: "Đậu Đậu, nếu con muốn Uyển Uyển, thì bây giờ phải để thím Lý đưa con lên gác ngủ."
"Không đâu!" Đậu Đậu bĩu môi.
"Khi nào con dậy, Uyển Uyển sẽ xuất hiện." Hoắc Trường Uyên từ tốn nói.
"Papa gạt con!" Bánh bao nhỏ bày ra vẻ không tin.
"Tin hay không tùy con!" Hoắc Trường Uyên nhún vai.
Hoắc Dung đứng bên thấy vậy, thở dài, dỗ dành giúp: "Đi ngủ thôi nào, Đậu Đậu!"
Bánh bao nhỏ nhìn papa của mình một lúc lâu, có vẻ như đang cân nhắc độ tin cậy trong lời nói, sau đó nó bò xuống ghế, nhíu mày nói một cách nghiêm túc: "Lừa bảo bảo là con cún!"
"Được." Hoắc Trường Uyên vui vẻ gật đầu.
Nghe thấy vậy, bánh bao nhỏ quay người chạy vào bếp tìm thím Lý, bảo bà đưa mình lên gác ngủ.
Hoắc Dung không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ anh đang dỗ dành con trai. Bà tiếp tục thở vắn than dài tiếc cho duyên phận sắp chấm dứt của Rau cải trắng và cháu trai mình thì bỗng nhiên Hoắc Trường Uyên ở phía đối diện đứng lên, đồng thời cầm chiếc áo vest vắt trên tay vịn lên.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, mười hai giờ mười phút, lái xe ra sân bay mất một tiếng, vẫn đủ.
"Trường Uyên?" Hoắc Dung không hiểu.
"Cô à, cô cũng về khách sạn nghỉ ngơi đi ạ." Hoắc Trường Uyên vừa mặc áo vừa cười.
Hoắc Dung thấy anh nói xong đã sải bước đi ra phía cửa, quả thực không yên tâm bèn đuổi theo giơ tay chặn cửa xe lại: "Trường Uyên, rốt cuộc cháu định làm gì!"
"Đưa mẹ của con trai cháu trở về!" Hoắc Trường Uyên từ tốn đáp.
Hoắc Dung ngẩn người.
Nhìn con xe Land Rover lao vút ra khỏi sân, sau khi tỉnh ra, Hoắc Dung lập tức bật cười, mắng một câu: "Thằng nhóc thối này!"
Mọi người tìm một quán ăn ở sân bay, giải quyết xong bữa trưa rồi đi ký gửi hành lý, sau đó vào phòng đợi bay chờ đến giờ lên máy bay.
Lâm Uyển Bạch và Tang Hiểu Du không hẹn mà gặp đều nhìn ra ngoài cửa sổ. Từng chuyến bay liên tục cất cánh, trong lòng họ mang theo những tâm trạng khác nhau.
"Vẫn ổn chứ?" Lâm Uyển Bạch nắm chặt tay bạn.
"Yên tâm! Mình vẫn ổn!" Tang Hiểu Du mỉm cười.
Lâm Uyển Bạch nhìn đồng hồ: "Còn nửa tiếng nữa là đến giờ lên máy bay rồi."
"Ừm!" Tang Hiểu Du gật đầu, làm động tác hít sâu thở đều rồi kéo tay cô đặt lên ngực mình: "Tiểu Bạch, cậu đừng nói nữa. Mình chưa ra nước ngoài bao giờ, quả thật rất lo lắng, cậu xem tim mình đập này..."
"Tang Hiểu Du!"
Bất ngờ, có tiếng ai như đang nghiến răng nghiến lợi hét.
Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Tư Niên trong bộ đồ phẫu thuật chẳng biết đã đứng trước mặt từ lúc nào, khí thế bừng bừng, túm chặt cánh tay Tang Hiểu Du.
Tang Hiểu Du kích động nhảy dựng lên: "Giật cả mình! Anh làm gì đấy!"
"Em hỏi anh làm gì hả?" Tần Tư Niên nhướng mắt nhìn cô ấy, cao giọng chất vấn: "Em định mang con anh chạy đi đâu?"
"Sao anh..." Tang Hiểu Du bàng hoàng.
Tần Tư Niên giơ nốt tay kia lên, khống chế cả hai cánh tay cô ấy, tức giận vô cùng: "Tang Hiểu Du, em mang thai con của anh, bây giờ còn muốn mang nó chạy trốn, em đừng hòng!"
Dứt lời, Tần Tư Niên lập tức kéo Tang Hiểu Du đi.
Dường như lại chợt nhớ ra điều gì, anh ấy liếc nhìn xuống cái bụng vẫn còn khá bằng phẳng của cô ấy, rồi cúi xuống bế bổng cô ấy lên.
"Này này..."
Tang Hiểu Du điên cuồng gào thét.
Tần Tư Niên coi như gió thoảng bên tai, sải bước đi ra, nhanh chóng biến mất dạng.
Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, tình huống xảy ra quá đột ngột, mới đó giọng Tang Hiểu Du đã biến mất tăm, đến giờ cô vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.
Tần Tư Niên đã biết chuyện đứa bé, dĩ nhiên không bao giờ để Tang Hiểu Du đi...
Bên cạnh, Diệp Tu bỗng nhiên huých tay vào cô: "Tiểu Bạch..."
"Dạ?" Lâm Uyển Bạch không hiểu.
Nhìn theo hướng Diệp Tu, cô sững người, đập vào tầm mắt là một ai đó cao lớn nổi bật.