Lâm Uyển Bạch vẫn còn ngây ra nhìn anh như ban nãy, bên khóe môi vẫn còn vương mùi hương của anh.
Cô còn tưởng...
Hoắc Trường Uyên đánh mắt nhìn cô: "Không đành lòng xuống xe à?"
Biểu cảm lạnh nhạt trên khuôn mặt vẫn không hề thay đổi, nhưng Lâm Uyển Bạch lại bị anh nhìn chằm chằm đến đỏ mặt.
"Không phải!" Cô lắc đầu nguầy nguậy.
Cô tháo dây an toàn, như bật dậy khỏi ghế lái phụ. Trước khi đóng cửa lại, cô cúi xuống chào anh: "Anh Hoắc, tôi lên nhà trước, anh lái xe cẩn thận... Chúc ngủ ngon!"
Hai chữ cuối cùng có phần ngượng nghịu, Lâm Uyển Bạch chạy vào trong khu nhà.
Cô không chạy ngay lên trên mà trốn đằng sau cửa chính tòa nhà.
Cho tới khi chiếc Land Rover một lần nữa nổ máy, cô mới chậm rãi thò đầu ra.
Hai chiếc đèn đuôi xe nhấp nháy trong bóng tối, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác khác thường.
...
Chiều hôm sau, công ty họp xong, quản lý gọi riêng cô ra.
Người đó nói có một dự án cần tới doanh nghiệp đối tác đàm phán, bảo cô chỉnh lý lại tài liệu rồi đi cùng.
Lâm Uyển Bạch dĩ nhiên không dám chậm trễ, nửa tiếng sau cùng quản lý rời khỏi công ty.
Taxi dừng lại ở khu CBD phồn hoa nhất trung tâm thành phố, đập vào mắt trước tiên là một tòa nhà cao chọc trời, vô cùng phong cách.
Khi Lâm Uyển Bạch nhìn thấy chữ "Hoắc Thị" nổi bật ấy, cô mới hiểu tại sao quản lý lại muốn cô đi theo, e rằng vì bữa cơm hôm trước quản lý mặc nhận cô và Hoắc Trường Uyên có chuyện mờ ám.
Đợi nửa tiếng trong phòng họp, bóng dáng cao lớn của Hoắc Trường Uyên mới đủng đỉnh đi tới, theo sau là trợ lý Giang Phóng.
Nhìn thấy cô, dường như có chút kinh ngạc thoáng qua trong đôi mắt anh, nhưng cảm xúc ấy cũng rất ngắn ngủi.
Vẫn là một bộ vest màu đen vừa vặn, đường vai chặt chẽ, cà vạt không chút xộc xệch, từ đầu tới chân đều thể hiện một sự tỉ mỉ và gọn gàng. Vì có ánh nắng hắt xuống ô cửa chớp, ngũ quan của anh dường như trông càng vuông vắn hơn.
Sau khi Hoắc Trường Uyên ngồi xuống, trợ lý Giang Phóng đứng bên lập tức đưa tài liệu tới.
"Xin lỗi."
Anh chỉ nói khẽ một câu như vậy, sau đó bắt đầu nhập tâm vào công việc ngay, từ đó về sau, nhìn ai anh cũng chỉ thoáng qua.
Chỉ từng gọi anh là Hoắc tổng trên bàn rượu, đây quả thực là lần đầu tiên Lâm Uyển Bạch quan sát anh trong lúc làm việc.
Ngoài biểu cảm lạnh nhạt đã như bén rễ trên khuôn mặt ra, anh còn có một sự nghiêm khắc. Chiếc bút trên ngón tay chạm xuống mặt bàn. Anh không nói quá nhiều lời thừa thãi, không huênh hoang nhưng khiến người ta phải nể sợ, chẳng trách anh khiến nhiều người nghe theo.
Khi buổi họp kết thúc, Lâm Uyển Bạch cảm thấy đầu óc cũng bất giác xoắn tít lại.
Cô thu dọn tài liệu, rồi cùng quản lý đi ra thang máy.
Chân trước của cô vừa bước qua cánh cửa xoay của tòa nhà, phía sau đã có tiếng nhiều người cung kính chào "Hoắc tổng".
Lâm Uyển Bạch và quản lý không hẹn mà gặp đều quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Trường Uyên và Giang Phóng một trước một sau đi ra, có lẽ là còn có lịch trình khác.
Giống như vô tình, Hoắc Trường Uyên hờ hững lên tiếng: "Vừa hay tiện đường, tôi đưa hai người đi một đoạn."
"Vậy thì cảm ơn Hoắc tổng quá!" Quản lý lập tức tiếp lời.
Bên đường có một chiếc Bentley màu đen đang đỗ, Giang Phóng đã chạy qua, mở cánh cửa phía sau xe.
Lâm Uyển Bạch gần như bị người quản lý kéo thẳng vào trong, đánh mắt nhìn Hoắc Trường Uyên đã ở trong đó, rồi nói với cô: "Tiểu Lâm, mau, em ngồi vào giữa đi!"
"Dạ..."
Cô còn chưa suy nghĩ xong lời từ chối thì đã bị nhét vào trong.
Tài xế cho xe chạy, Lâm Uyển Bạch cứ thế bị Hoắc Trường Uyên và quản lý kẹp ở giữa, một trái một phải. Quản lý có vẻ quá bất ngờ với đặc ân này, suốt dọc đường cứ xoa hai tay, liên tục nói mấy lời nịnh nọt.
Hoắc Trường Uyên không quá để tâm, chỉ thi thoảng khẽ nhếch môi.
Lâm Uyển Bạch nhìn thẳng về phía trước, từng lời vẫn đập vào hai tai. Bỗng dưng, có một bàn tay đặt lên bàn tay trái bên cạnh đùi cô.
Trái tim cô đập thình thịch.
Cô muốn rút về, nhưng ngược lại càng bị nắm chặt hơn.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay từ từ thấm ra tận mu bàn tay, những ngón tay thô ráp thậm chí còn đang vẽ vòng tròn bên trong.
Hơi thở của Lâm Uyển Bạch từ từ chậm lại, cô khẽ cắn môi, nhắc nhở: "... Hoắc... Hoắc tổng?"
"Sao vậy?" Hoắc Trường Uyên quay sang.
Ngữ khí rất nhàn nhã, biểu cảm lại nghiêm chỉnh, ngay cả quản lý cũng bất giác nhìn qua.
Lâm Uyển Bạch không thể nhấc bàn tay trái lên, khuôn mặt dần dần ửng đỏ.
Cô biết ngay, giống như bàn chân thò ra lần đi ăn với Lâm Dao Dao vậy, anh đã quá quen với việc này.
"Không có gì, chỉ là rất cảm kích anh đã cho chúng tôi quá giang..."
Lâm Uyển Bạch đành bịa ra một lý do. Khi đến vành tai cô cũng sắp đỏ rần, Hoắc Trường Uyên mới điềm nhiên rút tay về.
Mọi chuyện vừa xảy ra giống như một trò đùa vậy, lại như một lần vô tình đụng chạm.
Trở về công ty, Lâm Uyển Bạch vừa ngồi xuống bàn làm việc thì di động rung lên.
Một số máy lạ hiện lên, cô do dự rồi bắt máy: "Alô?"
"Tôi đây."
Giọng người đàn ông vừa chia tay truyền tới, Lâm Uyển Bạch suýt chút nữa không cầm vững điện thoại.
Hình như Hoắc Trường Uyên vẫn đang ngồi trong xe, qua tiếng động cơ xe, anh dặn dò: "Chín giờ tối, qua tôi."
Lâm Uyển Bạch cảm thấy hai tai ong ong.
Lỗ chân lông khắp cơ thể đều như căng ra, cô nhớ tới lời nói của anh "Gọi là tới".
"Vâng..." Cô ngoan ngoãn trả lời.
Nhưng cuộc gọi vẫn cứ tiếp diễn. Vào lúc cô đang không hiểu, định lên tiếng hỏi thì nghe thấy giọng nam trầm vang lên: "Khi qua đây nhớ mua hai hộp bao cao su."
"..." Lâm Uyển Bạch suýt chút nữa thì sặc nước bọt.
"Lẽ nào em không biết thuốc tránh thai một năm chỉ nên uống hai lần?"
"... Tôi biết rồi."
Vội vàng cúp máy, mặt Lâm Uyên Bạch còn nóng hơn cả lúc ở trên xe.
...
Từ sau khi nhận được cuộc điện thoại của Hoắc Trường Uyên, tâm trạng Lâm Uyển Bạch cứ thấp thỏm.
Xin nghỉ công việc trong Pub, thời gian của cô đã thoáng đãng hơn. Cô ở bệnh viện với bà ngoại đến khi trời tối hẳn, sau đó tới chỗ anh sớm trước một tiếng vì sợ muộn.
Trước khi lên xe buýt, cô chui vào một cửa hàng tạp hóa.
Có lẽ vì trời đã tối, trong cửa hàng cũng vãn khách hơn. Cô vội vàng lướt qua từng kệ hàng, chỉ dừng lại ở một góc nào đó.
Cô nhìn trái ngó phải, rồi đỏ mặt giơ tay lấy hai hộp.
"Chào chị, chị cần giúp đỡ gì không ạ?"
Khi xếp hàng tới lượt cô thanh toán, nhân viên thu ngân cầm máy quét mã và hỏi.
Lâm Uyển Bạch gần như không dám ngẩng đầu lên. Cô loay hoay một lúc lâu mới đưa chiếc hộp giấu trong tay ra, giọng nhỏ như muỗi: "Khụ... Phiền cô thanh toán giúp tôi..."
Cô vân vê tờ tiền lẻ, không dám nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của cô nhân viên, mà cắm đầu bỏ chạy.
Sau này tuyệt đối không đến cửa hàng này nữa...
Cô nhét thứ gai mắt ấy vào túi xách. Mãi về sau Lâm Uyển Bạch mới chợt ngộ ra, sao cô lại phải là người đi mua thứ này nhỉ!
Chín giờ, cô chuẩn bị bước xuống xe buýt.
Chỉ có điều sau khi bước vào tiểu khu, Lâm Uyển Bạch chần chừ rất lâu không tiến lên. Cô nhìn những tòa nhà lộn xộn chồng chéo, không biết nên đi về đâu. Đồng thời cô lại còn có tật hay xóa nhật ký cuộc gọi.
"Sao vẫn còn chưa tới!"
Nửa tiếng sau, Hoắc Trường Uyên gọi tới, ngữ khí khá tệ.
Lâm Uyển Bạch cúi xuống nhìn cái bóng của mình dưới mặt đất, đáng thương như một đứa trẻ mắc lỗi: "Tôi quên mất là tòa nhà nào rồi..."
Trong bóng tối, có thêm một cái bóng cao lớn.
Có vẻ như anh đã về nhà một khoảng thời gian rồi, bộ vest thường mặc đã được cởi xuống, thay vào đó là một chiếc quần dài màu xám than, bên trên là một chiếc áo phông mỏng cổ tròn màu trắng, trong tay cầm theo một chùm chìa khóa, cùng với tiếng bước chân của anh, nó cũng vang lên những tiếng lanh lảnh.
Lâm Uyển Bạch chưa từng thấy một Hoắc Trường Uyên tràn ngập hơi thở cuộc sống như vậy bao giờ, bất giác đứng sững ra đó.
Cho tới khi cái bóng của anh trùm xuống, cô mới tỉnh lại.
Lâm Uyển Bạch định đứng dậy, nhưng vừa định làm thế thì dừng lại, ngồi đó nhìn anh cúi xuống.
Bàn tay cầm chìa khóa của Hoắc Trường Uyên đút trong túi quần. Ban nãy từ khá xa anh đã nhìn thấy cô, ngồi sụp dưới ngọn đèn đường giống như một con thú nhỏ bị nhà ai bỏ rơi. Lúc này cô chớp chớp mắt nhìn anh, dáng vẻ muốn ngốc nghếch bao nhiêu cũng có.
"Em còn định ngồi bao lâu nữa?"
"..." Lâm Uyển Bạch không nhúc nhích.
"Còn không đứng dậy!" Hoắc Trường Uyên hạ thấp giọng với vẻ thiếu kiên nhẫn.
Lâm Uyển Bạch co rụt vai lại, chống tay lên gối thử đứng dậy, nhưng đôi chân tê dại khiến cô liên tục chao đảo: "Chân tôi tê rồi..."
Hoắc Trường Uyên sa sầm mặt lại, giơ tay đỡ lấy cô.
Đôi chân cô run lên lẩy bẩy, cuối cùng mới xoa dịu được cảm giác tê bì, Lâm Uyển Bạch thở hắt ra như vừa sống lại.
Chẳng mấy chốc, cô phát hiện người bên cạnh dường như đang trầm hẳn xuống. Cô lập tức cúi đầu nhận lỗi: "Xin lỗi anh, tôi không đến muộn, tôi đến từ sớm rồi! Chỉ quên mất nhà anh ở tòa nào..."
"Ngốc!" Hoắc Trường Uyên nạt cô: "Không nhớ lại không biết đường gọi điện cho tôi?"
"Tôi..." Lâm Uyển Bạch ấp úng.
Con ngươi đen của Hoắc Trường Uyên nhạy bén nheo lại: "Em không lưu số điện thoại của tôi?"
"..." Lâm Uyển Bạch không dám trả lời.
Sắc mặt Hoắc Trường Uyên còn đen hơn ban nãy, anh vung tay bỏ đi.
Lâm Uyển Bạch nhìn theo cái bóng lạnh lùng của anh, như một con thú xù lông đứng trong bóng tối. Cô không dám tùy tiện đi theo. Cho tới khi anh đi được vài bước rồi quay đầu hạ giọng quát anh: "Còn không đi theo?"
"Vâng!" Cô chạy bước nhỏ tiến lên như một con cún.
Đi lên nhà, đóng cửa lại, việc đầu tiên Hoắc Trường Uyên làm là nói với cô: "Đưa di động cho tôi."
Lâm Uyển Bạch không dám tùy tiện vuốt râu hùm nữa, ngoan ngoãn lấy di động từ trong túi ra, đưa anh bằng hai tay như cống phẩm.
Hoắc Trường Uyên đón lấy, ngón tay gầy lướt nhanh trên màn hình.
Khi ném lại cho cô, anh lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi lưu vào rồi, còn không tìm ra số tôi thử xem!"
"Vâng!" Lâm Uyển Bạch ngoan ngoãn gật đầu.
Nghe xong, khóe môi căng thẳng của Hoắc Trường Uyên mới mềm ra một chút.
Lâm Uyển Bạch cúi xuống cởi dây giày, khi mở tủ giày ra, cô sửng sốt, bên trong có thêm một đôi dép lê nữ màu hồng.
Cô bất giác ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Trường Uyên đang đi vào trong, trái tim bỗng đập những nhịp vu vơ.
Giống phải kiểu đi lại vang lên những tiếng loẹt quẹt, không quá rộng cũng không quá kích chân, kích cỡ rất vừa vặn.
Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt.
Giống như lúc vào cửa vậy, cô đi theo phía sau anh, một trước một sau lên gác.
Tới cửa phòng ngủ, Hoắc Trường Uyên bất ngờ quay đầu hỏi cô: "Mua được thứ ấy chưa?"
Trong túi cô nhét hai chiếc hộp nhỏ. Dọc đường cô rất hay vô tình chạm phải nó qua lớp da túi, mỗi lần như vậy cô lại đỏ mặt, tim đập dồn dập.
"Ừm." Hoắc Trường Uyên rất hài lòng.
Một giây sau, anh bất ngờ bế bổng cô lên.
"A!"
Lâm Uyển Bạch giật mình, khẽ kêu lên một tiếng.
Sau đó cô ngậm chặt miệng lại, vết đỏ ửng trên mặt lan nhanh như cỏ dại, nhất là khi nguồn sức mạnh nam tính trên người anh tỏa ra, nó lập tức lan ra tận vành tai.
Đôi chân Hoắc Trường Uyên đi những bước rất dài, lao thẳng về phòng ngủ.
Lâm Uyển Bạch cảm giác việc nuốt nước bọt càng lúc càng khó khăn. Cô bất giác lên tiếng nhắc nhở anh: "... Còn chưa tắm mà!"
"Ừm, cùng tắm đi." Hoắc Trường Uyên hờ hững lên tiếng.
"Ồ..." Lâm Uyển Bạch vẫn ngoan ngoãn như mọi khi.
Đợi đã...
Cùng tắm?
Lâm Uyển Bạch ý thức được anh vừa nói gì, bỗng trợn tròn mắt.
Nhưng khi định ngăn cản thì đã muộn, tay cô vươn ra còn chưa chạm tới khung cửa phòng tắm thì bước chân của Hoắc Trường Uyên đã vào đến vòi hoa sen đằng sau lớp kính thủy tinh.
Khi vòi hoa sen được bật ra, nụ hôn bá đạo của anh cũng rơi xuống.
Tất cả như một ngọn lửa hừng hực không thể chặn lại. Trong không gian bé hẹp, Lâm Uyển Bạch nhanh chóng bị lột sạch sẽ.
Ngón tay của Hoắc Trường Uyên giống như đang trêu ghẹo những cánh hoa vậy, khiến cô run rẩy không thôi.
Tiếng nước vẫn ào ào chảy, xen lẫn vào đó là tiếng thở dốc của đôi nam nữ...
...
Mới sáng sớm, Lâm Uyển Bạch đã đói đến mức phải tỉnh giấc.
Hoắc Trường Uyên tối qua vẫn rất gấp gáp, sau khi ra khỏi bồn tắm lên giường anh cũng không tha cho cô, đến nỗi rèm cửa cũng quên kéo, để cho ánh nắng mặc sức tràn vào phòng.
Khi nhìn thấy tư thế của hai người, Lâm Uyển Bạch đỏ mặt.
Nửa người Hoắc Trường Uyên đè lên cô, trùng khít không có lấy một khe hở.
Một cánh tay rắn chắc vắt ngang qua người cô, mà vị trí lòng bàn tay phủ lên chính nơi mềm mại của cô...
Lâm Uyển Bạch cố gắng gỡ xuống nhưng càng bị anh nắm chặt hơn.
Không còn cách nào khác, cô đành đẩy đẩy đầu anh: "Tôi đói rồi..."
Hoắc Trường Uyên từ từ mở mắt ra, trong mắt anh vẫn còn vẻ mơ màng vì chưa tỉnh ngủ.
Khóe miệng anh hơi rướn lên, lật người nằm đè lên cô, trong chất giọng mới tỉnh vẫn còn khàn khàn: "Mới sáng ra đã sốt ruột rồi sao, vẫn còn sức làm hiệp nữa à?"
Để chứng minh, dạ dày trống rỗng của cô còn sôi lên rất kịp thời.
Hoắc Trường Uyên vẫn không có ý định buông tha cô. Anh chống cánh tay lên: "Gần đây không có chỗ ăn sáng, phải lái xe đi khoảng mười phút. Nếu em thực sự đói quá không chịu nổi thì bây giờ đi tắm, rồi tôi đưa em qua đó."
Vì sau khi rời khỏi nhà họ Lâm cô cũng chẳng còn là đại tiểu thư gì, chỉ có thể cùng bà ngoại sống nương tựa vào nhau, nên việc nấu ăn cô buộc phải biết làm từ nhỏ, thậm chí hồi nhỏ còn giẫm chân lên một chiếc ghế nhỏ để với tới bệ bếp, thế nên đến giờ đã quá quen thuộc.
Khi hành lá được đảo qua trong chảo, mùi hương bắt đầu ngập tràn khắp nơi.
Hoắc Trường Uyên như bị thôi miên vậy, bước chân cũng tự động tìm về nhà bếp. Anh đút hai tay vào túi quần, đứng dựa vào cạnh cửa.
Anh nhìn thấy cô đeo tạp dề lên eo, rồi vòng hai tay ra sau lưng buộc dây, chốc chốc lại có vài lọn tóc cài bên mang tai rơi xuống má. Làn da cô dưới ánh nắng càng trở nên trắng trẻo. Lúc này cô đang cúi người chỉnh lại độ lửa.
Yết hầu Hoắc Trường Uyên di chuyển, trong lòng dấy lên một cảm giác khác lạ không thể nói rõ.
Căn nhà này, lần đầu tiên có mùi khói bếp...