Bị Tang Hiểu Du trêu chọc đến xấu hổ, Lâm Uyển Bạch đứng dậy khỏi sofa. Cô chưa đi được mấy bước thì di động đã rung lên, là Hoắc Trường Uyên gọi tới, cô đỏ mặt che màn hình, chạy thẳng tới phòng ngủ mới bắt máy.
"Xuống nhà đi."
Hoắc Trường Uyên chỉ nói một câu như vậy.
Lâm Uyển Bạch ngẩn người, rồi từ phòng tắm chạy ra tới bên cửa sổ, vén rèm lên, quả nhiên nhìn thấy chiếc Land Rover màu trắng đỗ bên dưới. Cửa xe bên ghế lái hạ xuống một nửa, thấp thoáng còn nhìn thấy bắp tay người đàn ông lộ ra và điếu thuốc đang cháy kẹp giữa ngón tay.
Cô vào phòng bếp đi một lượt rồi mới lề mề ra phía cửa.
Liếc nhìn người bạn thân đã bắt đầu ngồi cày phim truyền hình dài tập, Lâm Uyển Bạch viện cớ: "Mình đi đổ rác nhé!"
Cô lăng xăng chạy xuống nhà, đèn cảm ứng từng tầng lần lượt sáng lên.
Tới cửa tòa nhà, Lâm Uyển Bạch đứng lại thở dốc, ổn định lại nhịp thở rồi mới đi tiếp ra ngoài. Cô quăng chiếc túi trong tay vào thùng rác màu xanh lá trước cửa sau đó từng bước tiến dần về phía chiếc Land Rover.
Cô kéo cửa ghế lái phụ ra và ngồi vào, điếu thuốc trong tay Hoắc Trường Uyên đã hút đến tận lớp mút.
Lâm Uyển Bạch nhìn thấy anh ném điếu thuốc ra ngoài. Khi cánh cửa được nâng lên, vẫn còn một ít mùi thuốc lá chưa tan đi hết.
Vị trí đỗ của chiếc xe vừa hay nằm giữa hai cột đèn đường, khuôn mặt Hoắc Trường Uyên chìm trong khoảng nửa sáng nửa tối, cảm giác lập thể càng trở nên mạnh mẽ.
Những lời Tang Hiểu Du trêu chọc ban nãy lại một lần nữa vang lên.
Bàn tay đặt trên đầu gối bất giác được cuộn chặt lại, Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, quay mặt về phía anh.
"Sao anh... Ưm!"
Những lời phía sau đã bị chìm hoàn toàn trong nụ hôn của anh.
Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu, cảm thấy cả vòng eo của mình đã sắp mềm nhũn trong lòng bàn tay anh rồi.
Không khí trước ngực dần trở nên mỏng tang. Còn khí thế tấn công của Hoắc Trường Uyên thì càng lúc càng mãnh liệt, dần dần trở thành sự chiếm hữu bừng bừng.
Cô không ngẩng tiếp được nữa, dần dần ngả ra sau, gáy và sống lưng đều dính chặt lên cửa xe.
Hoắc Trường Uyên tựa đầu mình vào trán cô, giọng rất khàn: "Về ngủ với anh đi."
Lâm Uyển Bạch ngước mắt lên, mới phát hiện đôi mắt sâu kia chẳng biết đã đổi sắc từ khi nào, bên trong đó chỉ còn một màu nóng rực. Hơn nữa mỗi lần anh hít thở đều như sắp thiêu cháy da thịt cô.
"Bạn em còn ở đó!" Lâm Uyển Bạch cúi đầu, khi lên tiếng cũng kinh ngạc khi phát hiện giọng mình khàn không kém: "Ngày mai con hai nhà môi giới nữa gọi điện thoại cho cô ấy đi xem phòng, chắc sẽ nhanh tìm được nơi thích hợp thôi..."
"À anh đợi em thêm mấy hôm vậy..."
Hoắc Trường Uyên nghe vậy bèn hạ giọng ngắt lời: "Không được, đợi vài hôm nữa là tới ngày người bà con của em đến rồi..."
Lâm Uyển Bạch liếm môi. Người đàn ông này...
Sao còn rõ kỳ kinh nguyệt hơn cả bản thân mình chứ!
"Không đi cùng anh à?" Hoắc Trường Uyên ngồi thẳng dậy, đuôi mày từ từ nhướng lên.
"Thật sự không được đâu..." Lâm Uyển Bạch rất khó xử.
Hoắc Trường Uyên rút một điếu thuốc từ trong bao ra, cũng không vội châm lên ngay mà lấy bụng ngón tay vân vê qua thân điếu thuốc, sau đó anh bất ngờ lên tiếng: "Vậy thì lên gác hoặc là ở trong xe, em tự chọn một đi!"
Lâm Uyển Bạch hết hồn, bả vai co rụt lại.
Trời đất, anh đang nói cái gì vậy!
Trên gác, Tang Hiểu Du còn đang ngồi cày phim. Hơn nữa trải nghiệm "xe chấn" vẫn còn xấu hổ như vậy, sao cô dám thử lại chứ?
Hoắc Trường Uyên gác tay lên vô lăng, vung bật lửa châm thuốc.
Anh bắt đầu chậm rãi đếm: "Ba..."
"Hai..."
"Một..."
Lâm Uyển Bạch sốt ruột nhưng một câu cũng không nói ra được.
Cả hai cách đều không thể chọn, biết không...
Hoắc Trường Uyên rướn môi, ánh mắt thoáng qua một tia đắc thắng: "Ok, đi!"
Ngay sau đó, chiếc Land Rover nổ máy, gần như trong chớp mắt đã lao ra khỏi khu nhà cũ.
Lâm Uyển Bạch nhìn cảnh đường phố lướt qua cửa xe, đành phải rút di động ra, cúi đầu gửi tin nhắn cho bạn. Cô nói dối là có việc gấp phải về muộn một chút, bảo cô ấy ngủ trước đừng đợi mình.
Giữa đường gặp đèn đỏ, Hoắc Trường Uyên bèn đưa tay xoa lên bụng.
"Hoắc Trường Uyên, anh chưa ăn cơm à?" Lâm Uyển Bạch nghĩ ra một khả năng, bất chợt hỏi.
"Ừm." Hoắc Trường Uyên liếc nhìn cô.
Lâm Uyển Bạch nhíu mày: "Sao có thể không ăn gì chứ, tối không ăn dạ dày sẽ khó chịu lắm!"
"Nóng trong, đau răng." Hoắc Trường Uyên lại tiếp tục liếc cô.
Lâm Uyển Bạch bị anh liếc liên tục có phần xấu hổ, nóng trong lẽ nào là vì cô...
Cô cắn môi nói: "... Vậy đợi tới nơi, em nấu mỳ anh ăn nhé?"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên nắm lấy tay cô, đặt lên bụng mình: "Anh muốn ăn hải quả trứng ốp."
"Được!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Có điều khi nhìn thấy một nửa gương mặt cương nghị của anh, chẳng hiểu sao cô lại có ảo giác anh đang làm nũng.
Tới nhà, Lâm Uyển Bạch thay dép đi thẳng vào bếp, động tác tay rất nhanh nhẹn. Chỉ khoảng hơn mười phút, cô đã nấu xong một bát mỳ đem ra, vẫn còn nóng hổi, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.
Hoắc Trường Uyên đã ngồi lên bàn tay cầm đũa như đứa trẻ trong nhà trẻ ngồi đợi ăn.
"Hơi nóng một chút, đợi nguội hẵng ăn!" Lâm Uyển Bạch bê ra trước mặt anh.
"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu, lấy đũa gạt gạt theo, hơi nóng tan đi không ít, sau đó mới ăn.
Có thể vì quá đói, lại ăn có phần hùng hổ nên chẳng mấy chốc đã thấy đáy bát mỳ.
Lâm Uyển Bạch vào trong bếp dọn dẹp. Cô vừa ấn được mấy giọt nước rửa bát ra bông xốp thì cả người Hoắc Trường Uyên đã nhào tới. Anh như một con thú nhiệt tình, bờ môi mỏng mơn man lên vành tai cô.
Sau đó lần xuống cổ rồi xuống hõm vai.
Nhưng tất cả đều như chuồn chuồn đạp nước, chạm nhẹ rồi thôi.
Hai tay Lâm Uyển Bạch vẫn đang đầy bọt xà phòng, cả người đã run lên một cách vô dụng, nhất là khi bàn tay anh men dần xuống cởi bỏ cúc áo của cô.
"Hoắc Trường Uyên..."
Bờ môi Lâm Uyển Bạch khô khốc, thanh âm phát ra lại là hai tiếng thở dốc.
Hoắc Trường Uyên xoay người cô lại, chẳng biết biến hình được từ đâu sản phẩm cần thiết: "Hạ hỏa cơ thể giúp anh đi."
Mặt Lâm Uyển Bạch đỏ rần, quả nhiên độ nóng mà anh nói là ám chỉ...
"Đừng, em còn chưa dọn dẹp xong..."
Bong bóng đã tan hết trên hai bàn tay Lâm Uyển Bạch. Cô đẩy lên áo ánh, làm nó ướt một mảng.
Khi cô định lên tiếng thì toàn bộ âm thanh đã vỡ vụn trong động tác của anh.
...
Chập tối ngày hôm sau khi tan làm, cô bạn thân Tang Hiểu Du đã gọi điện rủ cô đi mua sắm từ sớm.
Vừa gặp mặt, quả nhiên vẫn không trốn được: "Tiểu Bạch, tối qua cậu lên sao Hỏa đổ rác đấy à?"
"À... chẳng phải mình đã nhắn tin cho cậu rồi sao?"
"À à, vậy mấy giờ cậu quay lại thế?"
"Chắc là nửa đêm, cậu cũng ngủ rồi..." Lâm Uyển Bạch ấp úng.
"Thế à? Nhưng tối qua mình cày phim cả đêm cơ mà!" Tang Hiểu Du nhướng mày, nheo mắt lại ám chỉ: "Còn định lừa mình, dấu dâu đỏ trên cổ cậu sắp không che được nữa rồi kìa!"
Lâm Uyển Bạch nghe xong vội cúi đầu kiểm tra.
Khi hiểu rõ chẳng có thứ gì cả, cô mới nhận ra mình bị lừa: "Cá nhỏ!"
"Được rồi, ok, tỏ ý thấu hiểu." Tang Hiểu Du vờ vỗ vai cô ra vẻ đây là chuyện thường tình, rồi đưa mày nháy mắt: "Nhưng mà thanh niên ấy, quá độ dễ ảnh hưởng sức khỏe lắm đó!"
"Cậu rốt cuộc còn muốn mua quần áo hay không?" Lâm Uyển Bạch xấu hổ không chịu được.
"Mua mua mua! Mình sai rồi!" Tang Hiểu Du vội cười hì hì, kéo cô chạy tới cầu thang cuốn.
Cuối cùng khi bước vào một cửa hàng, nhìn thấy cả quầy chỉ toàn áo sơ mi nam, Lâm Uyển Bạch mới khó hiểu: "Sao cậu lại mua đồ nam giới?"
"Lát nữa mình sẽ bắt xe khách về quê thăm nhà dì. Đâu phải cậu không biết, mình mà không mua quà gì cho dì ấy hay chú, họ chắc chắn sẽ ăn thịt mình!" Tang Hiểu Du nhún vai.
Lâm Uyển Bạch gật đầu, cô cũng khá hiểu tính cách dì của cậu ấy.
Vào trong lòng vòng không lâu, Tang Hiểu Du bèn kích động kêu lên: "Oa, cái này thích hợp lắm, mua hai cái còn được giảm những 30%! Tiểu Bạch, cậu cũng mua một chiếc đi!"
Sau nửa tiếng đồng hồ, ngoài hai túi đồ đầy ắp của Tang Hiểu Du, trong tay Lâm Uyển Bạch cũng có thêm một túi đồ khác.
Để gom được đồ giảm giá, Tang Hiểu Du kiên quyết bắt cô cũng chọn một chiếc. Nhưng bên cạnh cô làm gì có người đàn ông nào để tặng, hình như cũng chỉ có Hoắc Trường Uyên, cuối cùng không còn cách nào khác, cô đành bấm bụng báo số đo...
Họ vừa ra khỏi trung tâm thương mại không lâu thì một chiếc Bentley màu đen đỗ ngay bên cạnh.
Mười phút trước, Hoắc Trường Uyên gọi điện thoại cho cô, hỏi cô đang ở đâu, nói là tiện đường qua đón cô.
Giang Phóng đã bước xuống mở cửa xe cho cô. Tang Hiểu Du không làm bóng đèn nữa, trước khi chạy đi còn thì thầm vào tai cô: "Nhớ lời mình dặn nhé, còn trẻ tuổi!"
Lâm Uyển Bạch đỏ bừng mặt, ngồi vào trong xe.
Cửa xe vừa đóng lại, cô bỗng bị một ánh mắt sắc lẹm lướt qua.