“Về lần thử âm này, cậu thấy như thế nào?” Trình Minh đẩy cửa phòng làm việc ra quay đầu Quyền Thiên Trạm đang đứng bên cạnh.
Bọn họ là bạn tốt từ hồi học cấp hai, hơn nữa còn giúp đỡ nhau trong sự nghiệp nên tình cảm càng thắm thiết hơn. Họ luôn tận dụng thời gian ăn trưa để vừa ăn vừa bàn luận thêm công việc
Quyền Thiên Trạm nhìn về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng dọa người...
“Xà Thiên Âm.”
Trình Minh nở nụ cười: “Xem ra ánh mắt của chúng ta giống nhau.”
“Cô ấy có năng lực.”
“Hơn nữa có sức quyến rũ hơn người.” Trình Minh đặc biệt bổ sung.
Quyền Thiên Trạm có thâm ý khác nhìn bạn tốt: “Tớ luôn nghĩ rằng trước giờ cậu không ăn cỏ gần hang.”
“Cô ấy không phải là cỏ, mà là đóa hoa kiều diễm.” Trình Minh mỉm cười: “Hơn nữa ngay từ nhỏ chúng ta đã biết, nếu không đoạt lấy đóa hoa kiều diễm thì sẽ bị người khác giành lấy.” Anh thích làm mọi việc một cách nhanh chóng.
“Tớ chưa nghe cậu nói thế bao giờ.” Quyền Thiên Trạm không hề có hứng thú với mấy chuyện này.
“Đây là bí mật.” Trình minh nhún vai: “Nhưng mà cậu yên tâm, từ trước đến giờ tớ đều công tư phân minh, cho dù cậu muốn thế nào tớ đều đồng ý, trừ khi cậu giành phụ nữ với tớ.” Anh nói giỡn.
“Thì là một thùng giấm chua.” Quyền Thiên Trạm nhếch miệng cười, bước nhanh ra khỏi đài truyền hình.
“Tớ cũng không ngờ mình sẽ biến thành thế này, chỉ có thể nói sức mạnh của tình yêu thật kinh người.” Trình Minh cười khổ nhạo báng chính mình.
Quyền Thiên Trạm liếc anh một cái, hoàn toàn không đưa bình luận nào, cho đến khi đi tới chỗ đổ xe…
“Chị Ôn Uyển, làm sao bây giờ? Em bỏ quên trang phục ở đài truyền hình rồi!” Giọng nói lo lắng vang lên bên cạnh xe: “A, vâng, là Quyền Thiên Trạm!” Cô gái vừa phát hiện ra Quyền Thiên Trạm lập tức liền kêu lên.
“Không sao, vẫn còn thời gian, em nhanh chóng đi lấy trang phục, chị đợi em ở đây.” Giọng nói dịu dàng vang lên, không hề có nửa điểm trách cứ, đồng thời cô còn sửa sang lại cho Xà Thiên Âm. Hoàn toàn không chú ý gì tới việc Quyền Thiên Trạm đang nhìn cô chăm chú.
“Dạ.” Cô gái lưu luyến nhìn Quyền Thiên Trạm, sau đó mới nhanh chóng rời đi.
“Hi!” Xà Thiên Âm ở một bên hào phóng chào Quyền Thiên Trạm và Trình Minh.
“Ăn cơm chưa?” Trình Minh đi lên phía trước.
“Đang muốn đi ăn.” Xà Thiên Âm cười nói, mà Chân Ôn Uyển đứng bên cạnh cô thấp giọng gọi anh Trình. Sau đó một trợ lý khác đưa điện thoại và sổ ghi chép cho cô.
“Bọn anh cũng đang muốn đi ăn trưa, đi chung đi!” Trình Minh đề nghị.
Xà Thiên Âm trộm dò xét Quyền Thiên Trạm sau lưng anh.
“Ừ... Không có xe đi?” Mới thu âm mà đi ăn riêng với nhạc sĩ, nếu bị nhà báo bắt gặp không biết sẽ bị viết như thế nào đây.
“Bọn anh biết một chỗ rất tốt, đồ ăn ngon lại tuyệt đối yên tĩnh”
Cặp mắt Xà Thiên Âm sáng lên: “Anh Quyền thì sao? Anh cũng đi ăn với bọn em chứ?” Cô chủ động hỏi.
“Anh không có ý kiến.” Mặt Quyền Thiên Trạm vẫn lạnh lùng như cũ chẳng qua là ánh mắt lại rơi trên người Ôn Uyển.
Cô rất bận việc.
Từ nãy đến giờ, cô ấy gần như không có thời gian nghỉ ngơi nhưng trên khóe miệng vẫn là nụ cười mỉm. Cho dù cô đứng kế người đẹp lộng lẫy như Xà Thiên Âm thì cũng làm người khác chú ý.
Chẳng qua là, anh để ý giọng nói của cô hơn.
Gần như lúc cô mở miệng thì trái tim anh đã bị cô kiềm giữ.
Anh chưa bao giờ nghĩ, một người chỉ cần mở miệng nói lại có thể xinh đẹp như vậy. Mỗi cái giơ tay nhấc chân lại dịu dàng như nước.
Trình Minh và Thiên Âm thấy anh đang thất thần thì chủ động lôi kéo bạn của mình, giới thiệu hai người với nhau.
“Đây là Ôn Uyển, là nhà trang điểm riêng đồng thời là bạn tốt nhất của em.”
“Đây là A Trạm, là toàn Đài Loan... không, phải nói là nhạc sĩ nổi tiếng nhất Châu Á.”
“A!” Ôn Uyển không ngờ là bị bạn tốt kéo tới nên đành lễ phép mỉm cười với Quyền Thiên Trạm: “Anh Quyền mạnh khỏe.”
Quyền Thiên Trạm không trả lời, chỉ là gật đầu một cái.
“Ôn Uyển, Trình Minh hẹn chúng ta ăn cơm, cậu đi không?” Xà Thiên Âm hỏi.
“Không được.” Ôn Uyển đem quyển sổ ghi chép đưa cho trợ lý: “Một tiếng trước, Quách Tuyển gọi điện nói sẽ đến đón tớ.”
Xà Thiên Âm lập tức cau mày: “Không phải hắn nói rất bận không có thời gian rãnh rỗi sao? Sao đột nhiên rãnh rỗi thế?”
“Có thể là đã làm xong.” Ôn Uyển vén tóc ra sau tai, cười yếu ớt: “Sauk hi ăn cơm xong tớ gọi điện cho cậu được không?”
“Lần này hắn sẽ không cho cậu leo cây nữa chứ?” Xà Thiên Âm hừ lạnh.
“Anh ấy sẽ không...” Ôn Uyển vừa mới mở miệng đã nghe thấy một tiếng rên yếu ớt của chó con.
Mọi người nhanh chóng quay đầu, liền thấy một con chó con má me đầm đìa đang nằm giữa đường. Xe cộ hai bên đường gào thét lung tung, mém tí tong trúng nó.
Quyền Thiên Trạm không chần chờ chút nào, lập tức chạy tới giữa đường. Vậy mà có một đôi tay nhỏ bé nhanh hơn anh, cẩn thận ôm con chó nhanh chóng quay lại lề đường.
Bàn tay cô nhiễm đầy máu tươi, quần áo nhanh chóng bị vấy bẩn nhưng cô không thèm để ý. Trong cái rét tháng mười hai, cô cởi áo khoác của mình xuống nhanh chóng ủ ấm cho con chó.
“Thiên Âm! Bệnh viện thú y!”
Khuôn mặt khẩn trương nhỏ nhăn của cô dính máu tươi nhưng lại tuyệt đẹp như một đóa hoa.
“À... Được! Tớ, tớ giúp cậu mở cửa xe...”
“Tôi lái xe, tôi biết bệnh viện thú y gần đây.” Quyền Thiên Trạm thấp giọng nói, tĩnh táo chỉ huy hiện trường: “Trình Minh, cậu đưa mọi người đến phòng ăn trước đi, chúng ta dùng di động liên lạc sau.” Anh vừa nói chuyện vừa mở cửa xe, để cho Ôn Uyển ngồi vào trong xe, còn anh thì vòng qua đầu xe, nhanh chóng ngồi lên ghế lái.
“Con chó con... Sẽ sống chứ?” Xà Thiên Âm ngây người tại chỗ, không khỏi sợ hãi bắt tay Trình Minh.
“A Trạm và Ôn Uyển đã cố gắng hết sức, chỉ có thể coi số mệnh.” Trình Minh nói, trong đầu hiện lên ánh mắt bạn tốt nhìn Ôn Uyển. Một loại dự cảm kéo đến, sau đó anh mỉm cười: “Nhưng anh tin tưởng nó sẽ sống sót.”
Thiên Âm cảm thấy bàn tay mình bị anh nắm thì ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện trời bắt đầu mưa.
Ở nơi khác, Chân Ôn Uyển run rẩy ôm chó con.
“Kiên cường lên, tao ở đây với mày cho nên mày phải sống sót.”
Quyền Thiên Trạm nghe cô nói thì đạp chân ga vượt đèn đỏ.
“Nó sẽ sống sót.” Anh thấp giọng nói câu đầu tiên.
Ôn Uyển sửng sốt, sau đó nhìn anh mìm cười
“Nó sẽ sống sót.”
Đúng vậy, cô cũng tin nó sẽ sống sót. Bởi vì có nó tồn tại thì mới có nhân duyên sau này. Nhân duyên vĩnh cửu