Khi cô mở mắt ra liền thấy Quyền Thiên Trạm đang ngồi trên giường nhìn cô cười.
Có vài giây, cô cho là mình vẫn còn nằm mộng. Cho đến khi anh ôm cô vào
phòng tắm, thả cô vào bồn tắm nước ấm thì cô mới chợt giật mình. Bây giờ người cô không có mảnh vải che thân.
Cô đỏ mặt, hai tay bận rộn che giấu thân mình. Thế nhưng hình ảnh nóng bỏng đêm qua lại chợt hiện
lên trong đầu, hai chân mềm nhũn chứng tỏ mọi chuyện là sự thật.
Cô thẹn đến muốn chui xuống đất, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng xoay người đưa lưng về phía anh.
“Em... em... em...” Cô lắp ba lắp bắp không nói nên lời.
“Anh có làm đồ ăn trưa, chút nữa ra ăn.” Quyền Thiên Trạm bình tĩnh cầm khăn xoa nhẹ lên người cô, muốn lau sạch người cho cô.
“A!” Nhận thấy được ý đồ của anh nên cô vội vàng né tránh: “Em, em tự mình
làm.” Cô cong cong thân mình, hoài nghi có khi mình sẽ ngất đi vì thẹn
thùng. May nhờ Quyền Thiên Trạm hiểu ý nên cũng không kiên trì muốn “Hầu hạ” cô.
Chẳng qua là không khí nóng xung quanh làm thân hình như gốm sứ của cô càng nổi bật, dễ dàng dụ dỗ người khác…
Anh không kìm được hôn lên bờ vai cô.
“Anh chờ em dưới lầu.” Anh khàn khàn nói, giọng nói tràn ngập dục vọng.
Mặt Chân Ôn Uyển đỏ tới mang tai, gật đầu bừa bãi, thân thể mềm mại vì cảm
nhận được sự hiện diện của anh mà không ngừng run lên.
Anh ngồi bên bồn tắm một hồi lâu rồi mới bằng lòng rời đi.
Cho đến cửa phòng tắm đóng lại cô như mềm nhũn ra trong bồn tắm. Cô ngơ ngác nhìn mặt nước, phát ra tiếng áo não.
Ông trời ơi! Tại sao mọi chuyện lại như vậy?
Lần đầu tiên... Là cô nhất thời hồ đồ, vậy lần thứ hai giải thích như thế
nào đây? Huống chi... huống chi giữa bọn họ, không phải chỉ có lần thứ
hai!
“Oh!” Ôn Uyển xấu hổ đem mặt chôn sâu hơn, cả người vì nhớ tới kích tình đêm qua mà nhũn ra.
Sự thật chứng minh, có lần thứ nhất, sẽ có lần thứ hai, tiếp theo là lần thứ ba, lần thứ tư...
Cô chính là không kiên định mới có thể lầm lạc như vậy…
Hôm nay anh đang ở dưới lầu, cho dù cô muốn chạy trốn cũng không thực hiện được.
Ông trời ơi, cô phải làm sao đây?
***
Cô không muốn xuống lầu nhưng nhìn bảo vệ xung quanh tòa nhà là biết mình không có cơ hội chạy trốn.
Cuối cùng, cô đi tới cửa phòng bếp. Trong phòng bếp, Quyền Thiên Trạm vừa
đúng xoay người, bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt cô đỏ bừng, lui về sau một bước.
“Ách... Em...” Cô nắm làn váy, suy nghĩ thật lâu, mới nghĩ đến câu hỏi an toàn: “Quyên Quyên đâu?” Cô cố ý tránh chuyện đêm qua.
“Nó ở bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe.” Quyền Thiên Trạm nói, sắc thái bình tĩnh chẳng qua là ánh mắt nhìn cô như thêu như đốt.
“À.” Khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ, cô níu lấy làn váy, lui về phía sau một bước, đột nhiên cô không biết nói gì.
Lần trước may mắn chạy trốn được nhưng lần này lại không thành công. Cô
lúng túng nhìn anh, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
“Ăn một chút gì đi.” Anh bước tới, ngăn cản cô chạy trốn.
Cô không thể phản kháng, chỉ có thể mặc cho anh mang mình vào phòng bếp, ngồi xuống bàn ăn.
Nếu không có lời nào để nói, cô chỉ có thể giữ im lặng. Sau khi ăn xong cô nhất định phải nói với anh chuyện rời khỏi đây.
Mặc dù giữa hai người... à... đã xảy ra một chút chuyện “Ngoài ý muốn”
nhưng cô cũng không muốn gây phiền phức cho anh. Hơn nữa ngay từ đầu cô
đã xem mọi chuyện là quá khứ, cho nên cô không muốn vì anh mà thay đổi
gì, cô chỉ muốn đơn giản như từ trước đến giờ.
Cô hít sâu một
hơi, nhìn anh mang hai tô sứ lên bàn ăn. Cô nhìn những thứ kì quái trong tô, nho khô, cỏ linh lăng, cá viên… khuông mặt nhỏ nhắn của cô ngây ra.
“Đây là cái gì?” Cô không nhịn được hỏi anh.
“Bữa trưa.” Anh thành thật đáp.
Cô không còn gì để nói mở to mắt: “Bình thường anh đều ăn những thứ này?”
“Món này rất dễ ăn.” Anh ngồi xuống đối diện cô, đưa cho cô một cái thìa:
“Phân lượng vừa đủ ăn.” Anh múc một miếng cà chua lên anh.
Nhìn anh ăn như chuyện bình thường, Ôn Uyển không khỏi trợn mắt hốc mồm.
Cô vẫn cho là với địa vị của anh thì sẽ trải qua một cuộc sống rất sung
sướng, mặc dù không đến nỗi sơn hào hải vị nhưng mà cũng không đến nỗi…
à, ăn “những thứ” trước mắt này.
Có lẽ anh không biết nấu ăn, nhưng ít ra anh cũng phải biết nấu cơm chứ…
“Chẳng lẽ không ai giúp anh nấu cơm sao?” Cô không nhịn được lại hỏi.
“Nửa năm trước thì có, sau đó về hưu rồi.” Công việc của anh rất bận rộn nên không thường về nhà ăn cơm, cho nên đầu bếp cũng không cần phải có. “Em không thích?” Anh phát hiện cô chưa hề ăn miếng nào.
“Em không phải là không thích, chẳng qua là...” Nhìn một người đàn ông lại phải ăn những thứ này, cô không thể không đau lòng.
Anh có tiền có thế nhưng lại vì công việc mà không có một bữa cơm ngon lành. Chẳng lẽ nữa năm qua anh đều ăn như vậy sao?
Một cái ý niệm chợt thoáng qua đầu, cô còn chưa suy nghĩ gì thì miệng đã nói: “Anh có muốn thay đổi khẩu vị không?”
Quyền Thiên Trạm bỏ đĩa xuống, nhìn cô hỏi: “Em muốn ra ngoài ăn sao?”
“Không phải, em muốn nấu cho anh ăn.” Cô xấu hổ cúi gầm mặt bổ sung thêm một câu: “Nếu như... nếu như anh không ngại...”
Quyền Thiên Trạm nhếch miệng cười.
“Anh đương nhiên không ngại.” Anh thấp giọng nói, tròng mắt rực sáng vì lời đề nghị của cô.
“Vâng.” Cô gật đầu một cái, vì anh đồng ý mà không khỏi cảm thấy vui: “Vậy anh muốn ăn gì?” Cô ngẩng đầu lên, xấu hổ hỏi.
“Cái gì cũng được nhưng mà ở đây không có nhiều nguyên liệu lắm.” Sauk hi
đều bếp nghỉ anh cũng không mua nhiều đồ lắm, chỉ có một số thứ là còn
tồn tại ví dụ như trứng gà.
“Không sao, em đi xem một chút.” Cô
nhanh chóng đứng dậy vòng qua cái bàn, mở cửa tủ lạnh ra, phát hiện bên
trong không có nhiều đồ lắm, trừ sữa tươi, rau quả, chính là trứng gà.
Cô suy nghĩ một chút, lấy trứng gà, cà rốt và bắp cải ra. Sau đó dưới sự
hỗ trợ của anh mở cánh cửa tủ ra, phát hiện trong đó còn bột mì, hơn nữa vẫn còn hạn sử dụng
Thật tốt quá, có thể làm món mì trứng rồi.
Quyết định như vậy, cô nhanh chóng nấu nước nóng, chuẩn bị rau củ gia vị, sợ
mì. Sau đó chờ nước sôi thì bỏ vào nồi. Chưa tới 10 phút, một món ăn
ngon lành hiện ra.
Cô thành thạo chia làm hai phần, phần của anh nhiều hơn của cô.
Cô bưng tô mì nóng ra để trước mặt anh.
“Được rồi, có thể ăn.” Cô nhìn anh cười dịu dàng, thuận miệng nhắc nhở: “Cẩn thận nóng.”
Quyền Thiên Trạm cũng không cầm đũa lên ngay lập tức mà là đưa tay lên vuốt ve má lúm đồng tiền của cô.
“Cám ơn.” Anh thấp giọng nói.
“Không, không cần khách sáo.” Cô luống cuống nắm làn váy, cô biết nhất định mặt mình đang đỏ: “Em… em không biết anh thích ăn mùi vị ra sao nên làm
theo ý mình, anh thử một chút… có được không?” Gương mặt cô đỏ bừng,
không dám lộn xộn.
Anh nhìn cô một lúc lâu mới rút tay mình lại.
Anh cầm đũa lên, không sợ nóng mà ăn nhanh. Anh phát hiện nước súp không
dầu không ngán, hương vị thuần túy, sợi mì trơn trượt, so với mì bên
ngoài ngon gấp trăm ngàn lần.
“Ăn thật ngon.” Anh vừa nói dứt lời là tiếp tục ăn miếng thứ hai, miếng thứ ba…
Ôn Uyển nhìn anh ăn ngon thì rất vui.
Cô cười ngọt ngào cũng bắt đầu ăn tô mì của mình.
Ánh đèn dịu dàng bao trùm cả phòng bếp, mặc dù chỉ là món mì đơn giản nhưng cũng làm người ta thấy thật hạnh phúc…
Cô nhìn anh ăn gần hết tô mì rồi mới bắt đầu chậm rãi ăn từng ngụm nhỏ.
Mấy phút sau ngoài trời chợt phát ra tiếng động, thì ra là trời bắt đầu
mưa.
“Buổi tối có nấu không?” Quyền Thiên Trạm chợt lên tiếng.
“Cái gì?” Cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt: “A, anh nói bữa tối sao?”
“Buổi chiều anh sẽ đi rước Quyên Quyên, em sẽ ở nhà nấu bữa tối cho bọn anh chứ?” Anh hỏi gọn gàng dứt khoát.