Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 100: 100: Coi Như Bị Chó Cắn Phải




Khoảng mười phút sau, Mặc tinh đã đến trước cửa phòng 506.
Mặc Lôi không mặc áo vét, anh ấy dựa vào tường hút một điếu thuốc, trong làn khói thấp thoáng khuôn mặt tuấn tú đầy cáu kỉnh, hận thù và bất lực.
“Anh…” Mặc Tinh dừng lại, cách chỗ Mặc Lôi đứng khoảng cách hơn ba mét, và sau khi gọi Mặc Lôi, cô liền xách túi và đi đến chỗ anh ấy.
Nghe thấy tiếng hét của cô, Mặc Lôi liếc nhìn cô một cái, dập điếu thuốc rồi ném vào nắp thùng rác, cau mày hỏi: "Sao lại đến lâu như vậy? Không phải là em bị người khác phát hiện rồi sao?”
“Không.” Mặc Tinh ngập ngừng liếc nhìn phòng riêng, tay cầm chặt túi: “Tiêu Cảnh Nam… ở trong đó?"
Mặc Lôi ủ rũ lầm bầm, sau đó anh hất cằm về phía cái túi trong tay cô: “Em cầm cái gì vậy?"
“Đồ lót gợi cảm.” Giọng nói của Mặc Tinh rất nhỏ, khuôn mặt cô nóng rực, không phải ngại ngùng mà là xấu hổ vô cùng.
Mặc Lôi cúi đầu không nói gì, anh lấy ra một điếu thuốc khác, kẹp vào miệng, sau đó cáu kỉnh dập tắt, ném vào thùng rác.
Anh ấy thô bạo nắm lấy tóc của mình bằng những đốt ngón tay trắng, sau đó lấy ra hai thứ nhỏ trong túi áo và nhét chúng vào lòng bàn tay của Mặc Tinh.
Mặc Tinh nhìn nó, một cái trông giống như là bαo ƈαo sυ, một cái giống như là thuốc tránh thai.
“Chị dâu em nhắc nhở làm là phải có biện pháp.

Cô ấy kêu anh chuẩn bị hai thứ này!” Mặc Lôi chửi rủa tên khốn Tiêu Cảnh Nam, anh ấy càng tức giận trước sự bất tài của mình: “Anh không biết size của anh ta, nếu không vừa thì em dùng thuốc tránh thai nhé!”
Mặc Tinh lại liếc nhìn, ném hai thứ vào trong túi, ậm ừ nói: “Em biết rồi.”

“Đừng quá buồn, đây không phải là thời Mãn Thanh nữa, em cứ coi như… như bị chó cắn phải!” Mặc Lôi vẻ mặt ảm đạm: “Anh cũng đoán được tên khốn này sau khi ngủ với em nhất định sẽ chối bỏ trách nhiệm, điều quan trọng nhất là phải có được ảnh hoặc là video của anh ta.”
Mặc Lôi khịt mũi: “Nếu chúng ta lấy được ảnh và video, Tiêu Cảnh Nam có thể không cần thể hiện nhưng kiểu gì nhà họ Tiêu cũng cần! Chỉ cần Tiêu Cảnh Nam buông tha cho em, anh sẽ ngay lập tức làm thủ tục cho em đi nước ngoài.

Cho dù tên họ Tiêu tay có dài tới cỡ nào không thể với sang nước ngoài bắt em được.”
Hơn 2h30 trưa một chút, không có nhiều khách trong câu lạc bộ Dream, nhưng dù vậy, thỉnh thoảng vẫn có nhân viên hoặc khách qua lại ở hành lang.
Thấy hai anh em bọn họ đứng ở cửa, một nhân viên đi ngang qua đây liếc nhìn mấy lần, cuối cùng anh ta cũng bước đến hỏi xem họ có cần gì giúp đỡ không.
“Không cần đâu, cảm ơn anh.” Sau khi Mặc Tinh đợi nhân viên đi khỏi, cô cau mày nói với Mặc Lôi: “Anh à, chúng ta nói chuyện này sau đi.

Anh có thể cho em biết chuyện gì đang xảy ra bên trong được không?”
Hai người bọn họ cứ thế đứng ở cửa.
“Tên họ Tiêu đã uống ly nước có cho thêm đồ vào và hiện đang nằm trong đó.” Mặc Lôi nói.
Đồng tử của Mặc Tinh hơi co rụt lại, cô sợ Mặc Tinh ra tay không cẩn thận, lại dính vào rắc rối lớn: “Thêm đồ? Anh thêm cái gì vào đồ uống của anh ta?"
“Chỉ là mấy viên thuốc ngủ và thuốc kíƈɦ ɖụƈ thôi.” Mặc Lôi khịt mũi, hận sắt không thể rèn thành thép.
Mặc Tinh thở phào nhẹ nhõm khi nghe anh ấy nói thuốc ngủ và thuốc kíƈɦ ɖụƈ, cô cười khổ nói: "Trước đây, em đã từng thích anh ta, vậy mà sau bao chuyện anh ta làm với em, vậy mà trái tim em vẫn vậy, vẫn không ngừng thích.

Em chỉ là sợ anh làm gì sai trái, để chị dâu và hai đứa con anh phải đền tội.”
“Cũng gần như vậy!” Mặc Lôi lẩm bẩm, kéo cô vào phòng VIP: “Đừng nói nhảm nữa, mau vào đi! Anh đã lắp camera rồi, em không cần lo lắng đâu!”
Mặc Tinh bước vào phòng VIP, rèm được kéo lên, một chút ánh sáng mờ ảo le lói ẩn hiện bên trong.

Mùi nước hoa nam và rượu thoang thoảng quyện vào nhau, có cả mùi thuốc lá, hơi sặc nhưng cũng không đến nỗi khó chịu.
Những ly rượu trên bàn bày lộn xộn, có ly đã cạn, có ly chỉ uống vài ngụm.

Ngoài ra còn có một số trái cây và đồ ăn nhẹ chưa được chạm đến.
Phía sau chiếc bàn, Tiêu Cảnh Nam đang nằm trên ghế sô pha trong bộ đồ xộc xệch, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ nhưng cũng có chút lộn xộn, khuôn mặt của anh có chút ửng hồng bất thường, có lẽ là do tác dụng của thuốc.
“Đừng có nhìn vớ vẩn nữa!” Mặc Lôi cầm lấy một cái hộp được đóng gói đẹp mắt ở trên sô pha, nhét vào trong tay Mặc Tinh: “Đây là quần áo anh chuẩn bị cho em.

Tẹo nữa thay nhé!”

Nói xong, anh ấy nhìn cô chằm chằm nhắc nhở: "Bên trong anh có chuẩn bị cả trang sức đấy, em nhớ đeo đấy, biết chưa?”
“Vâng.” Mặc Tinh liếc nhìn Tiêu Cảnh Nam, khuôn mặt anh càng ngày càng đỏ, sau đó cô nói với Mặc Lôi: “Anh, anh đi ra ngoài trước đi.”
“Anh sẽ đợi em ở bên ngoài.

Mọi chuyện đều có anh, đừng lo!” Mặc Lôi ôm cô, sau đó rời khỏi phòng VIP.
Mặc Tinh mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc váy vải tuyn màu đỏ, nói là váy nhưng tổng số vải chỉ to bằng hai lòng bàn tay.
Phía trên không che được ngực, phía dưới không che được mông, mặc và không mặc cũng không có gì khác biệt, nhưng lại khiến người ta muốn cởi ra.
Ngoài ra có có vòng cổ với những hoạ tiết khiêu gợi.
Mặc Tinh chưa bao giờ mặc thứ gì như thế này, một tay cô che ngực, một tay che qυầи ɭóŧ, lúc thì kéo lên trên, lúc thì kéo xuống dưới, mọi tế bào trong người cô đều cảm thấy khó chịu.
Cô cau mày và đi về phía chỗ người đang nằm trên ghế sô pha.

Để tránh bị lộ hết, cô đeo thêm chiếc vòng cổ.
Tiêu Cảnh Nam chưa cởi đôi giày da, bắp chân và bàn chân anh treo lơ lửng trên không, và chiếc áo khoác vest của anh bị ném sang một bên.

Hai chiếc cúc áo sơ mi của anh chưa được cởi ra, xương quai xanh lõm sâu, cơ ngực dính chặt vào áo sơ mi, lộ ra màu da thịt nhàn nhạt.
Nhìn anh lúc này trông gợi cảm hơn bình thường một chút, và bớt xấu trai hơn một chút.
Tim của Mặc Tinh đập nhanh bất thường, mồ hôi từ trên trán chảy ròng ròng xuống má.


Ngay cả khi anh đang trong tình trạng bất tỉnh lúc này, điều đó vẫn khiến cô lo lắng và căng thẳng.
Cô hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống một chút, hai tay run rẩy vuốt ve thắt lưng của anh.
“!” Người trên sô pha đột nhiên mở mắt ra, Mặc Tinh tim như bị treo ở cổ họng, cô vô thức lùi lại phía sau, nhưng lại bị người đó túm lấy.
Bầu trời đột nhiên quay cuồng trong tâm trí cô.
Mặc Tinh theo đà, ngã xuống ghế sô pha, Tiêu Cảnh Nam đè lên người cô, lồng ngực rắn chắc của anh và sự mềm mại của cô ép chặt vào nhau, cô có thể nghe thấy tiếng tim anh đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Giống như cô vậy.
Tiêu Cảnh Nam nắm chặt tay cô, đôi mắt thâm thúy đỏ ngầu vì dược tính, anh khóa chặt mắt cô, thở dốc, như sắp ăn thịt cô vào bụng.
Mặc Tinh chân tay yếu ớt, cả tấm lưng ướt đẫm, dính chặt vào ghế sô pha, cảm giác nhớp nháp vô cùng khó chịu.
Cô nhìn người đàn ông đang đè lên mình, cho dù đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng cô vẫn run rẩy không kiềm chế được: “Những ly rượu đỏ kia, anh không uống sao?”
Tiêu Cảnh Nam vẫn chưa ngủ, liệu anh có nghe thấy những gì anh trai cô nói về chiếc máy ảnh không?
“Uống rồi.” Ánh mắt như chim ưng của Tiêu Cảnh Nam khóa chặt cô, giọng nói cũng khàn hơn bình thường một chút, anh chế nhạo: “Nếu tôi không uống, làm sao tôi biết anh em cô đang làm cái gì?”
Cô không biết Mặc Lôi đã cho anh uống bao nhiêu thuốc, nhưng cơ thể Tiêu Cảnh Nam đang nóng rực từ trên xuống dưới, từng tế bào đều kêu lên ***.

Chỉ có nơi làn da của Mặc Tinh chạm vào là có chút mát mẻ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.