Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 12: 12: Cởϊ Qυần Áo Của Cô Ra!




Nhìn anh ta đi xa, Mặc Tinh xoa xoa vị trí dạ dày đang đói đến mức phát đau, nhận mệnh đi về phía cửa thang máy.
Thiên Nhai là một hồ bơi lộ thiên trong Câu lạc bộ Dream, thời tiết thế này nên lúc đầu Mặc Tinh cứ cho là sẽ rất lạnh, kết quả vừa đẩy cửa ra, nhìn vào trong thì thấy một đám trai xinh gái đẹp.
Những cô gái giao tiếp xinh đẹp nhất trong Câu lạc bộ Dream đều có mặt ở đây, họ đang mặc áo tắm hai mảnh, điều này làm đầu óc Mặc Tinh nghĩ đến một từ theo bản năng, chính ra ao rượu rừng thịt, nơi nào còn nghĩ đến chuyện ấm lạnh.
Không dám nhìn lâu, cô đang cúi đầu tìm kiếm những nơi cần phải quét dọn thì nghe thấy có người kêu cô một tiếng: “Bác gái dọn vệ sinh gì đó ơi, tới mang những vỏ rượu rỗng này đi rồi đổi một ít chai mới tới đây!”
Cả phòng chỉ có một mình cô mặc đồng phục của công nhân vệ sinh, Mặc Tinh ngẩng đầu lên và nhìn theo hướng vừa phát ra tiếng nói, chỉ thấy bên cạnh hồ bơi Thiên Thai có một bàn dài bày một hàng vỏ rượu rỗng, rượu đỏ rượu trắng lộn xộn chung một chỗ, số lượng vô cùng nhiều.
Li3m li3m môi, cô nhặt một lên một cái hộp rỗng bên cạnh rồi đi tới, nhanh nhẹn thu dọn.

Vừa mới dọn được một nửa, không biết là ai đã ném một quả bóng chuyền vào hồ bơi, nước văng lên tung tóe.

Mặc Tinh sợ hết hồn, lùi ra sau một bước theo bản năng, kết quả là đụng phải người phía sau, chỉ nghe một tiếng “Ôi chao” nũng nịu vang lên, ngay sau đó người bị đụng vào oán trách: “Bẩn chết người, cô đụng chạm gì vậy?”
Mặc Tinh quay đầu lại thì thấy một cô gái mặc một cái váy ngắn màu trắng, cô đỏ mặt nhún nhường: “Thật sự xin lỗi, tôi không cố ý…”
“Nhân viên vệ sinh mà cũng qua bên này xem náo nhiệt gì chứ, làm dơ quần áo của tôi thì cô đền nổi à? Xui xẻo muốn chết…”
Xung đột nhỏ ở nơi này làm một người đàn ông đang nằm trên ghế bên cạnh hồ bơi chú ý, anh ta nhìn về phía Mặc Tinh một cái, đúng dịp thấy được gò má của Mặc Tinh, giữa tiệc rượu đèn màu rực rỡ lại có vẻ khá xinh xắn, anh ta nhướng mày, chủ động lên tiếng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Cô gái bị đụng vào nghe được tiếng nói, ngay lập tức thay đổi dáng vẻ như bị oan ức, nũng nịu quay đầu lại: “Cậu Hứa, cậu còn hỏi thế ư, quần áo của người ta đều bị công nhân vệ sinh làm dơ hết rồi…”
“Ồ thế à?” Hứa Kiệt dùng ánh mắt có ý nghĩa khác quét một lượt trước ngực cô ta rồi cười một tiếng: “Một bộ quần áo mà thôi, để cho bà ta đền cho cô là được mà.

Nhân viên vệ sinh kia, mau tới đây!”
Mặc Tinh biết mình xui xẻo rồi, nhưng cô không đắc tội nổi bất cứ ai ở đây, chỉ có thể nhắm mắt bước tới.
Chờ cô đến gần, hai mắt Hứa Kiệt lại hơi sáng lên, anh ta đặt cái ly trong tay xuống, vô cùng hứng thú quan sát cô: “Dì lao công à, làm dơ quần áo của người ta là phải đền đấy.”
Mặc Tinh lập tức sửng sốt, nhìn sang cái váy trên người cô gái bên cạnh.

Là một nhãn hiệu nổi tiếng, cũng là loại hàng mà cô không thể đền nổi: “Với tiền lương của tôi, tôi không thể đền nổi bộ trang phục này, nhưng nếu như cô đồng ý, sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi có thể giặt sạch cho cô.”
Có lẽ không ngờ là cô sẽ thẳng thắn trực tiếp thừa nhận rằng mình không có tiền như vậy, Hứa Kiệt càng hứng thú hơn, một đôi mắt hồ ly cong lên như phát sáng: “Nếu không đền nổi, vậy thì cô cởϊ qυầи áo của mình ra, dùng một bộ đổi một bộ, sao hả?”

Tiếng nói của anh ta không nhỏ, vào lúc này những người xung quanh cũng ý thức được là bên này có náo nhiệt để xem, tốp ba tốp năm nhìn về phía bên này.

Sau khi ra tù thì cô cũng chỉ có mấy bộ đồng phục làm việc để thay đổi sau khi tắm, lúc này bên trong đồng phục trống trơn, chỉ có đồ lót, biết là anh ta đang cố tình gây khó dễ, sắc mặt của Mặc Tinh hơi trắng bệch.
“Sao thế? Dùng bộ quần áo rách rưới trên người cô để đổi mà cô còn không vui à?”
“Cậu Hứa, người lao công này hơi quá đáng rồi đấy, quần áo cũng không chịu cởi, chắc không phải là bên trong không mặc gì chứ, cũng thật dâʍ đãиɠ…”
“Ô hay, vậy thì tôi càng muốn nhìn xem, mau cởi ra đi nào…”
Xung quanh là một trận cười vang, Mặc Tinh siết cổ áo, hơi phát run.

Ngay khi cô giơ tay lên chuẩn bị cởi nút áo của mình, đột nhiên một bàn tay ấm áp nắm lấy bả vai của cô.
Cô lập tức sửng sốt, thân thể dựa vào một lồng ngực có mùi vị quen thuộc.

Tiêu Cảnh Nam cong môi, đôi mắt phượng đầy vẻ lạnh lùng, đôi mày kiếm dài rậm, toàn thân giống như một vị vua chúa đang đứng trên đỉnh, kiêu ngạo mà lại hơn người.
Mặc Tinh ngẩng đầu lên, vừa vặn có thể nhìn thấy đường cong khuôn mặt hoàn mỹ của anh, cô không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Độ cong khóe miệng anh mê người, nhưng lời nói lại sắc bén như lưỡi dao: “Sao hả? Từ khi nào cậu Hứa lại hứng thú với loại mặt hàng này vậy?”
Loại mặt hàng này ư… Mặc Tinh cúi đầu.
“Tổng giám đốc Tiêu nói gì vậy, cũng chỉ là một đám người tụ tập lại tìm chuyện vui mà thôi, nếu không thì chẳng có trò gì để chơi đúng không?”
“Thì ra tìm chuyện vui chính là như vậy…” Tiêu Cảnh Nam cười một tiếng, ngay sau đó mọi người còn chưa kịp nhìn thấy rõ thì một tiếng “Ào” vang lên, đi đôi với nó là người đàn ông vừa nói chuyện cợt nhả với Mặc Tinh lúc nãy đã bị anh dùng một chân đá rớt xuống hồ bơi.
Mặc Tinh sợ ngây người..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.