Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 124: 124: Cô Thật Sự Không Đoán Ra Được Anh Muốn Làm Gì




Mặc Tinh đã quen với ánh mắt này từ lâu, cô mãi mãi không đọ lại được tâm kế của An Sơ Tuyết, bất thình lình cô phun ra một miếng xương gà, nói: “Không phải.”
Hứa Thư Di nghe mà ngây người: “Hả?”
“Không phải anh ta đang ra mặt cho tôi, anh ta chỉ đang ra mặt cho bản thân anh ta mà thôi.” Mặc Tinh nói.
Tiêu Cảnh Nam cúi đầu liếc Mặc Tinh, anh chỉ nhìn thấy cái xoáy của cô, anh nhíu mày, thu lại ánh mắt.
“Chị dâu, chị xin lỗi anh Cảnh Nam đi, anh ấy cũng không phải là người không nói lý.” An Sơ Tuyết nhẹ nhàng khuyên Đường Thiến một câu.
Sau đó, cô ta quay đầu lại nói với Tiêu Cảnh Nam: “Anh Cảnh Nam, chị dâu em cũng là bị anh em làm giận nên mới nói năng không đúng mực.

Coi như nể mặt em, chị ấy xin lỗi anh, chuyện này coi như xong, anh thấy được không?”
“Cũng không phải không được.” Tiêu Cảnh Nam nói.
An Sơ Tuyết khẽ thở phào, cô ta nháy mắt với Đường Thiến.
Đường Thiến đang định xin lỗi Tiêu Cảnh Nam, nhưng anh lại nói trước một bước: “Không cần xin lỗi tôi, cô xin lỗi cô ấy, cô ấy tha thứ cho cô, chuyện này coi như xong.”
Anh chỉ chỉ Mặc Tinh.

Thấy thế, sắc mặt Đường Thiến thay đổi, như là cô ta đã ăn phải ruồi bọ vậy.
Mặc Tinh cứng người, cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Cảnh Nam.

Có đôi khi, cô thật sự không biết anh đang nghĩ cái gì, ví dụ như hiện tại.
Trước kia, anh vì An Sơn Tuyết mà đánh gãy chân cô, cô cho rằng chắc chắn là anh yêu sâu đậm An Sơ Tuyết, như từ khi ra tù đến giờ, mọi thứ mà cô nhìn thấy và nghe thấy lại đang phủ định lại cái kết luận này.
Tiêu Cảnh Nam… cô thật sự không đoán ra được là anh muốn làm cái gì.
Nụ cười trên mặt An Sơ Tuyết cứng lại, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại tự nhiên: “Anh Cảnh Nam, nếu anh đã nói như vậy, thì đừng nói là chị dâu em, ngay cả em cũng cảm thấy quá đáng.”
“Mặc Tinh biết rõ nhà họ Tiêu và nhà họ An sắp đính hôn, cũng biết anh em đã đính hôn với chị dâu, nhưng một bên vừa bỏ thuốc quyến rũ anh, một bên vừa mập mờ không dứt với anh em.”
“Cô ta đã làm ra việc có lỗi với chị dâu em, mà hiện tại chị dâu em là người bị hại chỉ nói ra sự thật, tại sao lại phải xin lỗi Mặc Tinh cơ chứ?”
Những nhân viên phục vụ đứng ở một bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám hóng hớt lộ liễu, nhưng nghe rất chuyên tâm, nháy mắt họ càng thêm chán ghét Mặc Tinh.
“A!” Tiêu Cảnh Nam cười nhạt một tiếng, anh nghiêng mặt nhìn An Sơ Tuyết: “Tôi nhớ là tôi từng nói, nhà họ Tiêu không nhất định phải lựa chọn nhà họ An làm thông gia.”
Hai tay An Sơ Tuyết để lên đùi, nắm chặt lấy quần áo, gương mặt thanh lệ lập tức tái nhợt.
“Về phần cậu An bên này,” Tiêu Cảnh Nam đi đến trước mặt An Thiếu Sâm, khoát tay lên vai anh ta, con mắt thoáng lạnh: “Là anh ta quấn lấy Mặc Tinh, không phải Mặc Tinh quấn lấy anh ta, đúng không?”
Nghe thấy vậy, những nhân viên phục vụ có hơi ngu người rồi, cách nói của hai người này khác nhau một trời một vực, rốt cuộc ai nói thật ai nói dối vậy?
“Mấy người các cậu đứng ở đấy làm cái gì hả? Qua đây giúp đi, không thấy quán bận lắm hả?” Thấy người của hai bàn xảy ra tranh chấp, quản lý đại sảnh lo mấy nhân viên phục vụ nghe phải việc không nên nghe, rồi lại chọc vào bọn họ, nên liền gọi mấy người đó lại.
An Sơ Tuyết cười cười, cô ta vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị An Thiếu Sâm cắt ngang.

Anh ta đứng lên, sắc mặt âm trầm nói: “Đủ rồi!”
Nói xong, anh ra không nhìn ai hết, bước nhanh đi ra phía cửa.
“An, Thiếu, Sâm!” Đường Thiến quát to một tiếng về phía bóng lưng của anh ta, không được đáp lại, thậm chí anh ta còn không dừng lại lấy nửa bước, liền đi ra khỏi quán tôm hùm đất.
Cô ta tức giận đỏ cả mắt, tính đuổi theo anh ta, nhưng đi được mấy bước lại rụt trở về, tâm không cam lòng không nguyện xin lỗi Mặc Tinh, mỗi một chữ đều rít ra từ trong kẽ răng: “Xin lỗi, hôm nay là tôi sai, được chưa?”
“Không quản được người đàn ông của mình thì tìm vấn đề từ chỗ mình ấy, đừng có mà mỗi lần xảy ra chuyện gì liền úp đống cứt lên người tôi, tôi buồn nôn.” Mặc Tinh nhìn cô ta, gằn từng tiếng nói.
Đường Thiến tức lắm, nhưng dư quanh liếc đến Tiêu Cảnh Nam đang ở bên cạnh, cô ta lại hít sâu một hơi, nghẹ đỏ mặt nói: “Được! Bây giờ tôi đã đi được chưa?”

“Tôi có từng nói không cho cô đi à?” Mặc Tinh thản nhiên nói.
Đường Thiến trừng mắt liếc cô một cái, nói một câu “còn có việc, cáo từ trước” với Tiêu Cảnh Nam, rồi liền chạy đuổi theo An Thiếu Sâm.
An Sơ Tuyết bị thương nhìn Tiêu Cảnh Nam một cái: “Anh Cảnh Nam, vậy em đi trước đâu, anh nhớ đừng ăn đồ cay với hải sản, nó không tốt cho vết thương của anh.”
Không đời Tiêu Cảnh Nam trả lời, Mặc Tinh đã nói trước: “Phiền cô An đợi một chút.”
An Sơ Tuyết cắn môi: “Cô định bảo tôi xin lỗi chị dâu tôi thay cô sao?”
Một bên, Hứa Thư Di nháy mắt với Trương Hàn, nói nhỏ gì đó, thường xuyên liếc mắt nhìn An Sơ Tuyết.
Mặc Tinh: “Nếu cô An không đoán ra ý của tôi, thì đừng đoán linh tinh nữa, cái kiểu nói tự cho mình là thông minh này sẽ làm tôi cảm thấy ghê tởm.”
Cô nhếch môi: “Tôi gọi cô lại, là muốn nói với cô: Sau này cô đừng mở miệng ra là nói ‘tuy Mặc Tinh là bạn của tôi’, mỗi lần nghe thấy câu đấy, thì cả ngày hôm đấy tôi sẽ bị buồn nôn đến nỗi không ăn được cơm, tôi còn buồn nôn hơn cả là ăn phải ruồi bọ.”
“Quân tử nhìn người mãi mãi là quân tử, tiểu nhân bất quá cũng chỉ như vậy.” An Sơ Tuyết bất đắc dĩ cười cười: “Nếu cô đã không muốn làm bạn của tôi, thì tôi cũng không ép buộc.

Tôi còn có việc, chào mấy vị tôi đi trước.”
Cô ta nhìn Tiêu Cảnh Nam một cái, trong mắt tràn ngập tổn thương.
Nhưng mà vào mấy phút trước, Tiêu Cảnh Nam đã ngồi xuống rồi, trong tay cầm cánh gà mật ong, ăn đến ưu nhã mà cảnh đẹp ý vui, không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Hứa Thư Di túm túm tay áo Mặc Tinh, trong miệng còn đang ăn này nọ, nói chuyện cũng không rõ: “Cô ta bảo cô giống như tiểu nhân…”
“Ừ.” Mặc Tinh chỉ trả lời qua loa một tiếng.
Thấy Tiêu Cảnh Nam không nhìn mình, An Sơ Tuyết thất hồn lạc phách thở dài, chuyển động xe lăn, chuẩn bị đi ra ngoài.

Trương Hàn nhíu mày, nói lấy lệ: “Cô An ngồi xe lăn không tiện, có cần tôi đưa cô ra không?”
“Không cần đâu, cảm ơn.” An Sơ Tuyết lễ phép nói: “Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt.”
Trương Hàn vốn là nói khách khí thôi, nghe vậy thì lại nịnh một câu: “Cô An xinh đẹp như hoa, ở cái thế giới nhan sắc đứng trước chính nghĩa này, tất nhiên là được ưa thích rồi.”
An Sơ Tuyết cười dịu dàng, cô ta lại nhìn Tiêu Cảnh Nam một cái, sau đó chuyển động xe lăn đi về phía cửa.
“Cô chỉ có một mình à?” Đi chưa được bao xa, một nam nhân viên phục vụ trẻ tuổi liền tiến lên, nhiệt tình và thương tiếc nói: “Cô không tiện, tôi đưa cô ra ngoài nhé.”
Mặc Tinh ngẩng đầu lên, cô thấy An Sơ Tuyết nói cảm ơn với nam nhân viên phục vụ, trên gương mặt trắng nõn thanh tú của anh ta lại hiện lên ửng đỏ, đáy mắt rạng rỡ tỏa sáng.
Cô cười một tiếng, sau đó ăn cái gì đó.
Nếu không phải có vụ tai nạn xe cộ đó, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không nhìn rõ bộ mặt thật của An Sơ Tuyết.

Còn hiện tại, lại có bao nhiêu người giống cô ngày xưa, đắm chìm trong biểu hiện chân thiện mỹ giả dối của An Sơ Tuyết đây?
Sau khi ăn cơm xong, mấy người thanh toán, rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Trương Hàn và Tiêu Cảnh Nam sánh vai đi ở đằng sau, bất chợt dừng lại rồi nói: “Cảnh Nam, trên ống quần này của cậu là máu đúng không? Vết thương của cậu toác ra rồi à?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.