Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 219: 219: Đến Lúc Đó Cô Mặc Sẽ Biết Thôi




Mặc Tinh chợt nhớ đến cuộc sống trong tù, ở nơi đó rất nhiều phụ nữ không cao như này, những trông cũng giống cái vẻ này.

Đợi đến khi bọn họ đi hóng mát, sẽ gặp những phạm nhân nam đó, mà hình thể của rất nhiều phạm nhân nam là như thế này.

Mặc Tinh liếm cánh môi khô khốc, cưỡng chế quăng những hình ảnh trong tù kia khỏi đầu, ngón tay có chút run run.

“Mấy vị đại ca, làm phiền hỏi một chút, ông Tiêu bảo các anh đưa tôi đi đâu?” Mặc Tinh hỏi.

Người trả lời là tên đầu trọc: “Đến lúc đó, cô Mặc sẽ biết thôi.


Mí mắt phải của Mặc Tinh bắt đầu giật giật, trong lòng không hiểu có chút bất an: “Anh trai và chị dâu tôi lo lắng, tôi muốn nói trước với họ một tiếng.


“Cậu Mặc không phải người có thể giấu được việc, bây giờ cô Mặc nói cho cậu ấy biết, nếu cậu ấy để lộ tin tức gì với phía tổng giám đốc Tiêu, thì cô sẽ không đi được nữa.

” Người nói chuyện vẫn là tên đầu trọc đó.

Mặc Tinh nắm chặt góc áo, lòng bàn tay đã toát ra mồ hôi từ lúc nào không hay: “Vậy thì tôi không nói với anh tôi, tôi chỉ nói với chị dâu tôi, để cho bọn họ yên tâm.


“Ông cụ nói rồi, đợi đến nơi sẽ nói cho cô Mặc biết sau, cô Mặc đừng làm khó chúng tôi nữa.

” Người đàn ông ngồi ở ghế phó lái nói.


Mặc Tinh ừ một tiếng, trong lòng trầm xuống.

Nếu ông cụ Tiêu thật sự chỉ muốn đưa cô đến nơi khác, vậy thì việc gì phải bảo người này giấu cô chuyện đi đâu?
Chỉ sợ là, cô đã nghĩ quá đơn giản.

Mặc Tinh nuốt ngụm nước miếng, yên lặng lấy điện thoại ra, nhưng cô còn chưa mở khóa màn hình, một bàn tay đã vươn tới lấy điện thoại của cô đi.

Hàm dưới của cô khẽ cắn chặt, cô quay đầu nhìn người đàn ông lực lưỡng ngồi bên cạnh: “Anh có ý gì?”
“Chẳng ý gì cả.

” Người đàn ông mở cửa sổ ra, trong ánh mắt của cô, anh ta tiện tay ném điện thoại ra ngoài, sau đó đóng cửa sổ xe lại.

Mặc Tinh quay đầu lại, xuyên qua ô cửa sổ cô nhìn thấy chiếc điện thoại rơi giữa đường, sau đó một chiếc xe đi tới, nghiền nát chiếc điện thoại của cô.

Mà cảnh này như một chậu nước lạnh dội vào người cô, khiến cho cơ thể cô lạnh lẽo.

Vừa rồi, cô lấy điện thoại ra, chẳng qua là muốn thăm dò thái độ của người trên xe một chút, nếu bọn họ hỏi cô lấy điện thoại ra làm gì, cô hoàn toàn có thể nói là mình thấy nhàm chán muốn lướt weibo, với chơi game.

Nhưng cô không ngờ, bọn họ lại không thèm hỏi đã thẳng tay ném điện thoại của cô đi.

“Là ông Tiêu bảo các anh làm như vậy sao?” Mặc Tinh khẽ nắm góc áo, thản nhiên hỏi.

Không có người đáp lại, cứ như thể tất cả mọi người chưa nghe thấy câu hỏi của cô vậy.

Mặc Tinh nặm chặt góc áo hơn chút nữa, cô nhíu mày: “Tại sao?”
Ông Tiêu bảo cô rời khỏi Tiêu Cảnh Nam, cô đồng ý cũng rất lưu loát, tại sao ông ấy phải làm như này?
Vẫn không ai trả lời.

Bầu không khí trong xe như bị người ta nén lại vậy, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Mặc Tinh nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi hỏi: “Điện thoại cũng đã bị các anh ném rồi, bây giờ có thể nói cho tôi biết, các anh muốn đưa tôi đi đâu chưa?”
“Đến nơi rồi, tự nhiên cô Mặc sẽ biết thôi.

” Tên đầu trọc ngồi ở ghế lái nói.

Mặc Tinh hít thở hơi nặng, gian nan nói: “Thế…”
“Cô Mặc bớt hỏi hai câu đi, mấy anh em chúng tôi cũng chỉ cầm tiền làm việc, ngoại trừ biết là phải đưa cô đến đâu ra, chuyện khác chúng tôi không biết.

” Tên đầu trọc cắt ngang lời cô.

Lời đã đến bên khóe miệng lại được nuốt xuống, trong xe cực kỳ im lặng.

Chiếc xe chạy vững vàng trên đường, cảnh vậy lướt nhanh qua ngoài ô cửa dổ, cơ hồ cảnh tượng nhất thành bất biến, nhìn thấy làm cho người ta phiền chán lại bất an.

Trưa nay Mặc Tinh chưa ăn được mấy, lại cộng thêm lúc này tâm trạng cô quá bực bội, say xe càng nghiêm trọng hơn ngày xưa.


Đầu óc choáng váng, dạ dày không ngừng cuồn cuộn, có cái gì đó theo yết hầu dâng lên.

“Oẹ!” Dạ dày Mặc Tinh co rút lại, có nước chua vọt lên đến cổ họng, cô bịt miệng lại.

Thấy vậy, người đàn ông ngồi bên phải cô mặt mũi xanh mét dịch sang bên cạnh, gần như là dính sát lên cửa sổ, sau đó nhìn cô chằm chằm với ánh mắt cực kỳ cảnh giác.

Chú ý đến động tác ghét bỏ của anh ta, bàn tay Mặc Tinh đang bịt miệng đổi sang ôm ngực: “Oẹ!”
Lại mà một ngụm nước chua vọt lên cổ họng, cô ngậm miệng, nhíu mày.

Tên đầu trọc ngồi trên ghế lái quay đầu lại nhìn cô, nhắc nhở: “Cô Mặc đừng có mà uổng phí sức lực nữa, hôm nay cho dù cô có tái phát bệnh nặng trên xe, chúng tôi cũng sẽ làm theo lời dặn của ông Tiêu, đưa cô đến nơi mà cô nên…” đi.

Còn chưa nói hết câu, đã bị một tiếng nôn của Mặc Tinh đánh gãy.

Cô cúi đầu, nôn những thứ có mùi rượu và mùi lên men lên hàng ghế ngồi giữa!
Cốc!
Sắc mặt người đàn ông ngồi bên phải Mặc Tinh khó coi đến cực điểm, dường như anh ta đã quên chỗ này là trong xe, anh ta trực tiếp bịt mũi rồi đứng lên, kết quả cốc một tiếng đụng là trần xe.

Anh ta dính sát ra cửa kính xe, cái lưng khom rồi đứng lên rồi nhìn Mặc Tinh như thể nhìn thấy bom khí độc hình người vậy.

“Cô Mặc say xe à?” Người đàn ông ngồi ở ghế phó lái hỏi.

“Ừ.

” Mặc Tinh gật đầu nói: “Bình thường là say xe, bây giờ không biết sắp bị đưa đến đâu, tâm trạng không tốt, say xe nghiêm trọng hơn bình thường một chút… ọe!”
Nói xong, cô ôm ngực, rồi lại nôn ra một bãi to này nọ.

Cô vẫn nôn vào vị trí vừa nãy.

Mùi rượu quyện với mùi nôn mửa lên men lập tức tràn ngập trong xe, xông cho người ta ghê tởm buồn nôn.

Người đàn ông đang khom lưng đứng kia trợn tròn mắt nhìn nước miếng vẫn chưa lau đi bên mép Mặc Tinh, anh ta gần như hét lên: “Dừng xe! Dừng xe ngay lập tức!”
“Ở đây không dừng được.


” Người nói chuyện là tên đầu trọc: “Cậu kiên trì một lúc nữa đi!”
Cái người đàn ông mà ném điện thoại của Mặc Tinh đi xem chừng là đã nhịn đến cực điểm rồi: “Không được! Cái mùi này thối quá! Không dừng xe cũng được, bây giờ mở cửa sổ cho bay mùi đi!”
“Không được.

” Tên đầu trọc trả lời ngay, không do dự.

Mặc Tinh lấy tay lau nước miếng bên mép, rồi nói với tên đầu trọc: “Muốn một người nghiện sạch sẽ chịu đựng cái hoàn cảnh này thì khó khăn quá rồi.

Chi bằng đại ca hạ cửa kính xe xuống một tí cho bay bớt mùi đi, hoặc là mở cửa ở nóc ra, tôi cũng không thể chạy thoát từ khe cửa sổ hoặc cửa nóc.


Bây giờ vẫn chưa rời khỏi nơi đông đúc, hơn nữa giờ này trên người vẫn nhiều người và xe qua lại, nếu cô hét lên, chắc hẳn sẽ có người báo cảnh sát thay cho cô.

Nhưng mà không ai để ý đến cô, cửa sổ xe cũng không có ý mở ra.

“Oẹ!” Mặc Tinh cũng không nói thêm nữa, chỉ là khi cảm giác một trận buồn nôn ập tới, cô quay sang bên phải, nước chua mà cô nôn ra vừa khéo phun lên giày của người đàn ông nghiện sạch sẽ.

“Cho cô ta ngồi ở ghế giữa!” Người đàn ông sắp điên rồi, anh ta trực tiếp cởi giày ra rồi ném ra ngoài, sau đó lại nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

Mặc Tinh liếc mắt nhìn cửa kính xe đã đóng lại, thầm thở dài một tiếng đáng tiếc.

Người đàn ông ngồi trên ghế phó lái quay đầu nhìn Mặc Tinh, anh ta thấy cô có vẻ rất khó chịu, sau đó anh ta nói với người đàn ông nghiện sạch sẽ: “Một người đàn ông lực lưỡng, nhiều chuyện hơn cả một người đàn bà! Anh ngồi ghế giữa đi!”
“Tôi không đi!” Người đàn ông thấy ở giữa ghế thứ hai có một bãi nôn to, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Cho cô ta ngồi ghế giữa, cửa xe đã khóa rồi, cô ta không chạy được đâu!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.