Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 225: 225: Mặt Cô Sao Vậy




“Giống như tôi nghĩ, màu đỏ rất hợp với cô.” Bùi Ngọc Tùng híp đôi mắt hồ ly đánh giá Mặc Tinh từ trên xuống dưới.
Chiếc váy liền màu đỏ này lệch tối một chút, phía trên còn có một ít hoa văn, hòa lẫn với những vết sẹo lộ ra ngoài của cô, nhiễm lên một chút quyến rũ.
Mặc Tinh cúi đầu nhìn dưới mặt đất, không lên tiếng.
“Bắt đầu từ khi gặp cô, tôi đã muốn nếm thử tư vị của cô rồi, chẳng qua cứ có một số người không có mắt cản trở ở giữa.” Bùi Ngọc Tùng tiến gần đến chỗ cô, ánh mắt chần chừ trên cơ thể lung linh của cô: “Giờ thì không ai có thể cản trở chuyện tốt của tôi được nữa.”
“Cô bảo nếu Tiêu Cảnh Nam biết tôi đã ngủ với cô, anh ta có còn muốn…” cô không?
Hai chữ còn lại đã bị nuốt xuống khi anh ta nhìn thấy Mặc Tinh bất ngờ ngẩng mặt lên.
Bùi Ngọc Tùng ghét bỏ lùi về sau vài bước, trông thấy mặt sưng đỏ, anh ta hỏi: “Mặt cô sao vậy?”
“Bị người ta đánh.” Mặc Tinh lại cúi mặt xuống, khẽ nói.
Sắc mặt Bùi Ngọc Tùng có chút khó coi, khuôn mặt sưng phù như đầu heo, sao mà anh ta nuốt nổi?
Lúc này, có người gõ cửa.
“Vào đi!” Bùi Ngọc Tùng túm tóc, buồn bực nói.
Cửa mở ra, một người đàn ông cầm máy quay đi vào, sau lưng anh ta còn có một người phụ nữ gầy gò, trên cổ cổ một chiếc máy ảnh.

Bùi Ngọc Tùng muốn ngủ với cô, lại còn gửi video * của hai người cho Tiêu Cảnh Nam xem sao?
“Cậu Bùi, bây giờ bắt đầu ạ?” Người đàn ông hỏi.
“Bắt đầu cái rắm ý mà bắt đầu!” Bùi Ngọc Tùng đạp người đàn ông một cái, rồi chỉ vào mặt Mặc Tinh: “Bây giờ cô ta như thế kia, tôi lại không mù, có thể ngủ được à?”
Người đàn ông suýt bị đạp ngã, anh ta lảo đảo mấy cái mới đứng vững.

Anh ta không dám hé răng một tiếng, liên tục xin lỗi.
Người phụ nữ gầy gò kia cũng đứng một bên không dám lên tiếng, chỉ là bàn tay cầm máy ảnh không ngừng run run.
Mặc Tinh cúi đầu, liếm cánh môi khô khốc, tảng đá treo trên ngực dần rơi xuống.

Nhưng tảng đá còn chưa rơi xuống hẳn, đã nghe thấy Bùi Ngọc Tùng nói: “Gọi hai anh em vừa nãy lên đây, quay bọn họ!”
“!” Trái tim của Mặc Tinh trước thì bị câu này của anh ta làm căng thẳng, sau đó đã đập gia tốc gấp hai lần bình thường.
Chút thủ đoạn này của Bùi Ngọc Tùng không lên được mặt bàn, nhưng không thể không nói, thủ đoạn này chính là một quả bom đối với phụ nữ.
“Vâng… vâng.” Người phụ nữ đó nhỏ giọng đáp một tiếng, rồi chạy ra ngoài!

Lúc này, Bùi Ngọc Tùng mới lại nhìn về phía Mặc Tinh thêm một lần nữa, sau đó xoa cằm tỏ vẻ hơi đáng tiếc, anh ta xoay người đi ra ngoài: “Nhớ phải quay rõ một chút, trọng điểm là khuôn mặt, nếu quay tốt, chuyện tiền nong đơn giản thôi!”
Tay anh ta cầm lên tay nắm cửa, rồi kéo cửa ra.
“Đợi đã!” Mặc Tinh kiên trì gọi anh ta lại, sau đó chạy vài bước đến trước mặt anh ta, ngăn anh ta lại: “Tôi và cậu Bùi không thù không oán, tôi có thể xin anh tha cho tôi một con đường được không?”
Bùi Ngọc Tùng cười như không cười nhìn cô, khóe mắt hồ ly nhướng lên: “Chúng ta đã gặp nhau nhiều lần như vậy, sao có thể nói là không thù không oán chứ?”
Độ cong nơi khóe miệng anh ta chợt thu lại, anh ta đạp chân vào bụng Mặc Tinh: “Nếu không phải cô, Tiêu Cảnh Nam con mẹ nó có thể đạp tôi vào trong bể bơi trước mặt đông người như thế, làm tôi mất hết mặt mũi à?”
Mặc Tinh bị đạp cho lảo đảo vài bước, bụp một tiếng ngã xuống sàn.
Cô chống đất ngồi dậy, cố gắng thở đều: “Người có thù với anh là Tiêu Cảnh Nam, anh dày vò tôi như thế này thì có ý nghĩa gì? Nếu anh sẵn lòng, tôi có thể đi đối phó Tiêu Cảnh Nam theo dặn dò của anh.”
“Đương nhiên là có ý nghĩa rồi!” Bùi Ngọc Tùng ngồi xổm xuống, bắt lấy cằm cô, khuôn mặt tàn nhẫn: “Cô là người phụ nữ của Tiêu Cảnh Nam, tôi cho người đàn ông khác *, rồi gửi video * của các người cho Tiêu Cảnh Nam xem, rồi tung lên mạng cho người khác xem, cô bảo có phải Tiêu Cảnh Nam sẽ tức lắm đúng không?”
Bụng Mặc Tinh đau rát, cằm cũng rất đau, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Cô cố gắng chịu đựng đau đớn trên cơ thể, rồi nói: “Tiêu Cảnh Nam đã đính hôn với An Sơ Tuyết rồi, nói cho cùng, tôi cũng chỉ là một người tình của anh ta mà thôi.

Anh làm nhục tôi, căn bản không có ảnh hưởng gì đối với Tiêu Cảnh Nam.”

"Tôi làm như thế nào, còn chưa đến lượt cô nói đâu! Bùi Ngọc Tùng cất cao giọng, đáy mắt lộ vẻ âm tàn.
Khoảng thời gian trước, anh đã tìm người đàn ông tên là Trình Vũ, để cho Trình Vũ đi gây rắc rối cho câu lạc bộ Dream.

Không ngờ nguyện vọng nho nhỏ là gây rắc rối cho câu lạc bộ Dream không có thành công, trái lại còn bị Tiêu Cảnh Nam cắn ngược một miếng!
Con chó điên Tiêu Cảnh Nam, thế mà lại đi đào bới những tin tức trước kia của anh ta ra, còn làm cho cổ phiếu của tập đoàn Bùi Thị tụt dốc một lần, tụt dốc liên tiếp mấy ngày liền, nếu không phải mẹ anh ta chống đỡ, bố anh ta có thể đã đánh chết anh ta rồi!
Cho dù anh ta làm nhục Mặc Tinh thì cũng không có tạo ra tính ảnh hưởng thực chất nào đối với Tiêu Cảnh Nam, nhưng ít nhất có thể làm cho anh chán ghét!
Mặc Tinh nhíu chặt chân mày, huyết sắc trên mặt dần biến mất.
Bùi Ngọc Tùng dễ đối phó hơn ông cụ Tiêu, nhưng trước sự chênh lệch tuyệt đối về nhân số, thì cũng không phải người cô muốn muốn đối phó là đối phó được.
Trong thoáng chốc, cô lại nhớ lại vụ tai nạn xe cộ hai năm trước, trước những lời quở trách của tất cả mọi người, cô chỉ còn lại nỗi bất lực.
Cạch cạch.
Lúc này, cửa mở ra, hai người đàn ông đưa Mặc Tinh tới đã đi vào trong.
Bùi Ngọc Tùng buông Mặc Tinh ra, đứng lên vỗ tay, sau đó đi đến trước mặt hai người đàn ông rồi nói: “Tiếp đãi cô ta cho thật tốt, nếu quay tốt, thưởng cuối năm tăng gấp đôi!”
Hai người đàn ông nghe thấy vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, liên tục đáp vâng.
Mặc Tinh bủn rủn ngồi dưới sàn nhà, mặt đất lạnh như băng dần lan tới cơ thể, làm cho máu của cô cũng nhiễm lạnh.
Cô nhìn thấy hai người đàn ông đang dần tiến lại gần cô, trên trán cô toát ra từng giọt mồ hôi lạnh to đùng.


Hai tay cô chống đất lùi về sau, cơ thể không nén được run rẩy.
Làm sao đây?
Làm sao bây giờ?
Lẽ nào phải cam chịu số phận như thế này sao?
Hai người đàn ông cách cô càng ngày càng gần, một người trong đó khom người xuống, túm lấy mắt cá chân của cô, dùng sức.
“Đợi đã!” Mặc Tinh đá gót giày lên mu bàn tay người đàn ông, sau đó không chú đến vẻ mặt khó coi của người đàn ông, lảo đảo đứng dậy.
Cô nhìn Bùi Ngọc Tùng âm tình bất định ở bên cạnh, dù đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn nhiễm một chút run rẩy: “Cậu Bùi có biết, người của anh cướp tôi từ tay ai không?”
Tập đoànTiêu Thị và tập đoàn Bùi Thị, một tập đoàn đứng đầu trong nước, một tập đoàn đứng thứ hai trong nước, hai nhà đã bất hòa từ lâu.
Cô không biết mình nói ra tên của ông cụ Tiêu sẽ làm cho Bùi Ngọc Tùng sợ, hay sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ cái lòng muốn trả thù của anh ta tăng lên, nhưng ở tình huống hiện tại, cô phải đánh cược!
“Không phải là Tiêu Cảnh Nam à?” Nhắc đến cái tên này, trên mặt Bùi Ngọc Tùng có chán ghét, phẫn nộ, lại có cả sự ghen tị khó dấu: “Mặc Tinh, nếu cô không muốn chịu tội thì đừng ở đây giỏ trò khôn vặt với tôi nữa!”
Nói xong, anh trừng mắt nhìn hai người đàn ông, khóe mắt nhướng lên: “Các cậu còn ngây ra đó làm cái gì? Đây là bảo các cậu quay AV, không phải bảo các cậu quay phim thần tượng ngôn tình, trước khi * còn có ba bốn mươi tập làm nền!”
Không chờ hai người đàn ông mở miệng, Mặc Tinh đã giành trước một bước hỏi: “Bọn họ cướp tôi đi từ tay người của ông cụ Tiêu, bây giờ cậu Bùi làm như này, anh không sợ đắc tội ông cụ Tiêu à?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.