Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 226: 226: Tôi Mang Thai Rồi




“Cô nói cái gì?” Bùi Ngọc Tùng chợt cất cao giọng.
Lần này, không đợi Mặc Tinh trả lời, một người đàn ông trong đấy đã dè dặt nói: “Lúc chúng tôi đưa cô Mặc tới, tài xế trong chiếc xe đó nói với chúng tôi, bọn họ là người của ông cụ Tiêu.”
Bùi Ngọc Tùng không nói gì, chỉ là trên mặt nhoáng cái đã không còn tí máu.
Mặc Tinh thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện gì, cô chỉ lạnh nhạt nói: “Tuy hai nhà An, Tiêu kết thông gia, An Sơ Tuyết mới là cháu dâu trên danh nghĩa của nhà họ Tiêu, nhưng mà…”
Cô sờ bụng, ánh mắt dịu dàng: “Trong bụng tôi đã mang thai chắt trai của ông cụ Tiêu, cái thai đã được hai tháng rồi.”
Ánh mắt của Bùi Ngọc Tùng cũng nhìn xuống chiếc bụng chưa hiện rõ của cô, cứ như thể ăn phải ruồi bọ vậy, ánh ta thấp giọng mắng một câu.
“Hơn nữa anh cũng biết nhỉ, ông cụ Tiêu ung thư giai đoạn cuối, ông ấy chẳng còn mấy thời gian nữa.

Ông ấy muốn trước khi đi qua thế giới bên kia thì nhìn thấy chắt trai một lần, anh nói xem, nếu anh tìm người * tôi, hại tôi sinh non, với tính cách của ông Tiêu, ông ấy sẽ làm gì nhỉ?” Bàn tay Mặc Tinh cũng đang hơi run, nhưng trên mặt thì lại chưa có biến hóa quá lớn.
Sắc mặt Bùi Ngọc Tùng không còn tí huyết sắc nào nữa rồi, hiển nhiên là đã tin bảy tám phần rồi.
Nhưng lúc này, người đàn ông vác Mặc Tinh tới bất ngờ nói: “Nhưng lúc chúng tôi chặn xe lại, chiếc xe đó đang đi về phía nhà lao.

Nếu ông Tiêu thật sự coi trọng cô Mặc như vậy, tại sao lại muốn cho người dẫn cô ấy đến trại giam?”

“!” Trong lòng Mặc Tinh lộp bộp một tiếng, trong lòng bàn tay đã toát đầy mồ hôi rồi.
Bùi Ngọc Tùng híp con mắt hồ ly lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn Mặc Tinh: “Cái này, cô giải thích thế nào? Chơi nói dối vui không?”
“Người của ông Tiêu đưa tôi đến nhà lao, liền chứng minh được là tôi đang nói dối sao? Logic của cậu Bùi thật là làm tôi cảm thấy hoang mang đó.” Mặc Tinh cười giễu một tiếng, trên mặt không có biến hóa quá lớn, nhưng sau lưng thì đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm rồi.
Bùi Ngọc Tùng nhìn cô chằm chằm, chờ lời giải thích của cô.
“Vết sẹo trên người tôi có bao nhiêu, cậu Bùi cũng nhìn thấy rồi chứ” Mặc Tinh kéo váy lên một chút, lộ ra vết sẹo giăng chằng chịt trên đùi.
Mọi người ở đây đều kinh ngạc.
Trước đó, Bùi Ngọc Tùng đã nhìn thấy vết sẹo của cô dưới ánh đèn, anh ta cảm thấy cộng với lệ khí trên người cô, những vết sẹo đó cũng có hương vị.

Nhưng lúc này, nhìn trắng ra như thế này thấy những vết sẹo đó, anh ta đã chuyển tầm mắt gần như là ngay lập tức.
Những vết sẹo này giống như con rắn vặn vẹo quấn cùng một chỗ, nhìn thấy liền khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm, da đầu run lên, trước đây đúng là não anh ta bị nước vào rồi mới muốn ngủ với cô.
“Mau thả váy xuống, ghê chết đi được!” Bùi Ngọc Tùng mất kiên nhẫn nói: “Trên người cô có sẹo thì có liên quan gì với việc ông cụ Tiêu đưa cô đến trại giam? Nói đơn giản chút, đừng hòng lừa tôi!”
Trong ánh mắt ghét bỏ hoặc kinh hãi của mấy người, Mặc Tinh thản nhiên thả váy xuống, rồi nói: “Các anh nhìn thấy thì đều sẽ thấy sợ với đau, càng đừng nói đến lúc đó tôi trải qua những thứ này đã đau cỡ nào.”
Mọi người từ chối cho ý kiến.
Mặc Tinh khẽ thở dài: “Những vết sẹo này lưu lại lúc ở trong tù khí xưa.


Từ sau khi ra khỏi trại giam, hàng đêm tôi đều sẽ gặp ác mộng, mơ thấy những người bắt tôi tôi trong tù.”
“Loại chất lượng giấc ngủ này cùng với trạng thái tâm lý, có ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển của thai nhi.

Sau khi bác sĩ tâm lý khám cho tôi, thì nói rằng để tôi tận mắt nhìn thấy những người từng bắt nạt tôi bị đánh một trận, chắc là sẽ tốt lên một chút.”
Thật thật giả giả trộn lẫn với nhau, rất khó để người ta phán đoán chân tướng sự việc.
Bùi Ngọc Tùng nhìn ánh mắt của Mặc Tinh thì vẫn còn hơi nghi ngờ.
Mặc Tinh bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy, mồ hôi trong lòng bàn tay lại toát ra thêm một tầng, nhưng trên mặt lại không thể không giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông vác cô tới: “Anh ơi, lúc anh lên xe, anh cũng nhìn thấy trên xe có ba người đàn ông lực lưỡng đúng không?”
Bùi Ngọc Tùng nhìn về phía người đàn ông theo ánh mắt của cô, trong mắt hồ ly mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
“Đúng vậy.” Người đàn ông dè dặt nói: “Hơn nữa, trông mấy người đó có vẻ đều là người luyện võ.”
Mặc Tinh gật đầu, cô cẩn thận lau mồ hôi trong lòng bàn tay đi: “Thực ra không chỉ ba người, còn có một người nữa vì cơ thể khó chịu, nên tạm đi trước rồi.”
“Ông cụ Tiêu sắp xếp bọn họ đi cùng tôi, ngoại trừ bảo vệ tôi ra, chủ yếu nhất là cho bọn họ vào trong trại giam giúp tôi dạy dỗ những người từng bắt nạt tôi một trận.”

Người đàn ông nhíu mày nhìn Mặc Tinh: “Nếu…” Nếu những người đó là bảo vệ cô, thế sao bọn họ còn tát cô?
Nhưng anh ta chỉ mới nói ra một chữ, đã bị Bùi Ngọc Trầm cắt ngang, sắc mặt anh ta sa sầm: “Lúc nào thì chỗ này đến lượt cậu nói chuyện rồi hả?”
“Xin lỗi, cậu Bùi.” Người đàn ông nuốt hết nghi ngờ vào bụng, dù sao thì cũng không liên quan đến chuyện của anh ta, anh ta cứ im lặng xem là được rồi, tránh bị chửi.
Mặc Tinh vốn còn lo người đàn ông hỏi cô chuyện bị đánh, trái tim treo ở cổ họng, cô đang nghĩ cái cớ.

Lúc này thấy Bùi Ngọc Tùng ngắt lời anh ta, trái tim đập thình thịch mới chậm lại một chút.
Lúc này, Bùi Ngọc Tùng mới nhìn về phía Mặc Tinh thêm một lần nữa, anh ta do dự nói: “Những gì cô nói đều là thật?”
Không đợi Mặc Tinh trả lời, anh đã híp mắt hồ ly, trên gương mặt là vẻ tàn ác: “Nếu để cho tôi biết cô lừa tôi.”
“Sao tôi lại lừa cậu Bùi chứ?” Mặc Tinh hơi nắm váy, cả người căng thẳng: “Tôi có mang thai hay không, là chuyện một chiếc que thử thai kiểm tra là có thể kiểm ra.

Nếu nói dối bị cậu Bùi phát hiện, há chẳng phải là tôi càng thảm hơn à?”
Bùi Ngọc Tùng hừ một tiếng: “Coi như cô biết tự lượng sức mình.”
Sống lưng căng thẳng của Mặc Tinh hơn thả lỏng.
“Nếu đã là chuyện một chiếc que thử thai là có thể kiểm tra ra,” Khóe môi Bùi Ngọc Tùng nhếch ra một độ cong âm tàn: “Cương Tử, cậu đi mua que thử thai về đây rồi đưa cho cô Mặc kiểm tra.

Nếu không, lòng tôi cứ bất an.”

Mặc Tinh vừa mới thả lỏng người lại phải căng thẳng, sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt rồi.
Nếu như Bùi Ngọc Tùng phát hiện ra cô chưa mang thai, những gì cô vừa nói đều là giả… cô nuốt một ngụm nước miếng, siết chặt nắm đấm, thả ra, sau đó lại nắm chặt.
Không được hoảng!
Nếu bây giờ mà hoảng, thì đến cả que thử thai cũng không cần dùng nữa, Bùi Ngọc Tùng liền có thể phát hiện ra cô đang nói dối!
Mặc Tinh mím môi, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Bùi Ngọc Tùng, vẻ mặt không sợ hãi một tí nào.
“Vâng, tôi đi ngay đây.” Cương Tử giọng ồm ồm đáp một tiếng, sau đó đi về phía cửa.
Mặc Tinh chỉ liếc mắt nhìn bóng lưng anh ta một cái, liền bắt buộc bản thân thu lại ánh mắt, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Bùi Ngọc Tùng ở đối diện.
Bùi Ngọc Tùng vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, không bỏ qua bất kỳ cử động nhỏ nào của cô: “Cô Mặc nghĩ, người nói dối thì phải trừng phạt như thế nào mới tốt?”
“Tôi cũng không có nói đối, tại sao phải suy nghĩ đến kết quả nói dối bị vạch trần?” Trái tim Mặc Tinh đập thình thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, nhưng lúc nói chuyện lại là dáng vẻ khiêm tốn vừa đủ.
Cương Tử đã đi đến cửa và cầm lên tay nắm cửa rồi.
Ngón tay Mặc Tinh khẽ run, nhưng mà biên độ của động tác rất nhỏ, nếu như không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra.
Cô không rõ nơi này cách khách sạn bao xa, nhưng Cương Tử đi mua đồ đến khi có kết quả kiểm tra, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ nửa ngày.

Đến lúc đó, nếu Bùi Ngọc Tùng phát hiện tất cả đều chỉ là những lời mà cô bịa ra…
Cô khẽ nhếch miệng, hít sâu mấy hơi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.