Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 234: 234: Cút Ra Ngoài Cho Ông




Vương Như nhìn thấy thủ đoạn vụng về của Tiêu lão tam, bà ấy cười nhẹ một tiếng, rồi nói chuyện với những người khác nhà họ Tiêu.
“Sao chú lại bảo cháu không có được gì cơ chứ?” Tiêu Cảnh Nam mỉm cười, nói: “Tuy trước đây cháu là chủ tịch tập đoàn Tiêu Thị, nhưng bận chết bận sống cũng không lấy được mấy tiền, trong tay cũng chỉ có ba phần trăm cổ phần, cũng đang làm việc cho sâu mọt mà thôi…”
“Cũng không thể nói như thế được.” Nghe thấy hai từ sâu mọt, ông ta thấy không thoải mái, Tiêu lão tam nói: “Chẳng phải trước đây cháu vẫn nói với chú là, cháu không muốn từ bỏ cái ghế chủ tịch đó sao?”
Tiêu Cảnh Nam khoác tay lên vai ông ta, vỗ nhẹ một chút: “Đó là trươc kia, bây giờ cháu đã nghĩ thông rồi.

Cháu cưới người phụ nữ cháu thích, đợi cô ấy sinh con xong, cháu có thể lấy được càng nhiều cổ phần hơn.

Vả lại chức vị chủ tịch cũng đã cho người khác rồi, cháu chẳng cần làm cái gì nữa, liền có thể ngồi thu tiền, tốt quá.”
Vẻ mặt Tiêu lão tam thay đổi, cũng không biết ông ta đang nghĩ gì, sau đó ông ta vội vàng nói câu còn có việc, rồi đi ra ngoài luôn.
Tiêu Cảnh Nam nhìn theo bóng lưng vội vàng rời đi của ông ta, anh cười giễu một tiếng, rồi thu lại độ cong ở khóe miệng, sau đó đẩy cửa đi vào phòng ông cụ Tiêu.
“Cháu tới làm cái gì?” Ông cụ Tiêu tức giận trừng mắt: “Cút ra ngoài cho ông!”
Nói xong, ông ấy cầm cái cốc rồi ném về phía Tiêu Cảnh Nam.
Tiêu Cảnh Nam bắt được cái cốc, sau đó dưới ánh mắt của ông Tiêu, anh đập cái cốc xuống sàn, anh còn nghiền ếp mấy cái lên mảnh vỡ của cốc nữa.

“Cháu có ý gì? Khiêu khích ông hả?” Mặt ông cụ Tiêu xanh mét.
Tiêu Cảnh Nam ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Ngày mai cháu sẽ bắt đầu bàn giao chức vị chủ tịch, sau đó sẽ có luật sư tới thu lại ba phần trăm cổ phần trong tay cháu, đúng không?”
“Giờ cháu biết hối hận rồi à?” Ông cụ Tiêu cười lạnh một tiếng.
Tiêu Cảnh Nam không trả lời, anh chỉ hỏi: “Cháu có thể hỏi một chút là, ông định chuyển ba phần trăm cổ phần đó cho ai không?”
“Ông chuyển cho ai, không đến lượt cháu quản!” Ông Tiêu hừ mạnh một tiếng: “Cho dù bây giờ cháu hối hận cũng vô dụng, hôm nay khi cháu cầm dao đe dọa ông, thì nên nghĩ tới hậu quả của việc làm như thế!”
Tiêu Cảnh Nam nhếch môi, đáy mắt hiện lên một tia trào phúng nhàn nhạt: “Ba phần trăm cổ phần này sắp chuyển vào trong tài khoản của Tiêu Nhuận Trạch, hơn nữa đám bác cả đều không biết, đúng không?”
Ánh mắt của ông Tiêu đã sắc bén hơn rất nhiều, nhưng ông ấy không lên tiếng.
“Nếu ông đã làm như vậy, thì sớm muộn gì cũng sẽ có người biết.” Tiêu Cảnh Nam nói.
Mắt ông Tiêu sắc như dao, ông ấy gằn từng chữ: “Cháu đã nói cho người khác biết rồi sao?”
“Cháu bảo là cháu chưa nói, e là ông cũng không tin.” Tiêu Cảnh Nam nói: “Có điều, người thông minh tuyệt đỉnh ở nhà họ Tiêu không có nhiều, nhưng người ngốc đến hồ đồ cũng không có, không cần cháu nói, bọn họ cũng sẽ tự đoán.”
Ông cụ Tiêu từ trên giường đứng lên, ông ấy trực tiếp cầm ấm trà ném về phía Tiêu Cảnh Nam.

Ấm trà làm bằng bạc, rơi xuống đất cũng không vỡ, nó leng keng leng keng lăn trên đất một đoạn, bên trong ấm trà vẫn còn nước nóng đang bốc hơi đã chảy ra người.
Tiêu Cảnh Nam đã nhanh chóng né đi, nhưng vẫn có vài giọt nước hất lên mu bàn tay của anh, trên mu bàn tay của anh lập tức đỏ lên, nóng rát, nhưng anh cũng chẳng thèm nhìn một cái.
“Ông nội thích ném đồ như vậy, ông có cần cháu bảo bên bệnh viện cho ông thêm vài cái cốc với vài cái ấm nữa không?” Tiêu Cảnh Nam nói.
Ông cụ Tiêu khụ một tiếng, anh ấy lấy tay lau miệng, có vết máu chảy ra ở giữa kẽ tay.
Ông ấy che miệng, phẫn nộ quát Tiêu Cảnh Nam: “Cút! Cho dù cháu hối hận cũng vô dụng, đợi ông chết rồi, một đồng cháu cũng không được chia đâu!”
“Cháu chưa bao giờ nói là cháu hối hận, cháu tới đây chẳng qua là muốn nói với ông rằng, cháu muốn hủy bỏ hôn ước với nhà họ An.

Về phần giải thích với phía nhà họ An thế nào, thì làm phiền ông suy nghĩ rồi.” Tiêu Cảnh Nam nói.
Ông cụ Tiêu trừng mắt nhìn anh, mắt trợn to, tức đến nỗi mãi chưa nói nên lời.
Tiêu Cảnh Nam mỉm cười với ông ấy, sau đó quay người đi ra cửa, sau đó đóng cửa lại.
“Vừa nãy con đi vào, con đã nói gì với ông nội con vậy?” Vương Như đang đợi anh ở cửa, còn những người khác của nhà họ Tiêu thì đã tản đi rồi.

Tiêu Cảnh Nam: “Không nói gì cả.”
Hai mẹ con giữ im lặng đi vào thang máy, đi ra khỏi bệnh viện.
Trước khi lên xe, Vương Như đã phá vỡ sự im lặng: “Con định đi đâu?”
“Tìm Mặc Tinh.” Tiêu Cảnh Nam lên xe, rồi đóng cửa xe lại.
Vương Như vòng qua bên kia, rồi lên xe: “Con đừng đi tìm Tinh Tinh nữa, con đã ép con bé chặt lắm rồi, nếu không con bé cũng không có khả năng muốn mượn sức của ông nội con rời xa con.”
Tiêu Cảnh Nam đặt tay phải lên đầu gối, nhẹ nhàng gõ, không nói chuyện.
“Trúc Hiền Trang bên kia mới mở một quán yên tĩnh, con có ngại đi cùng mẹ tới đó ngồi một lúc không?” Vương Như hỏi.
Tiêu Cảnh Nam dừng một chút, nói: “Có chuyện gì, mẹ nói ở đây luôn cũng được mà.”
Vương Như không hé răng, bà ấy chỉ liếc mắt nhìn tài tế một cái.
“Tôi đi mua ít đồ uống.” Tài xế rất là biết điều mở cửa xe xuống xe.
Đợi sau khi cánh cửa đóng lại, Vương Như mới day day mi tâm, nói: “Con có biết hậu quả của việc con cầm dao uy hiếp ông nội con không?”
“Ngày mai sẽ có luật sự tới thu lại ba phần trăm cổ phần trong tay con, ngoài ra bắt đầu từ ngày mai, con sẽ bàn giao lại công việc của chủ tịch.” Tiêu Cảnh Nam nói.
Bàn tay đang day day mi tâm của Vương Như dừng lại, bà ấy nhìn anh với ánh mắt khó tin: “… Ông nội con để con làm chức vị nào?”
“Không nói.” Tiêu Cảnh Nam nói.
“!” Ngón tay của Vương Như run run vài cái, giọng nói cũng run rẩy: “Ông nội con đã thu hết toàn bộ đồ trong tay con rồi sao?”
Tiêu Cảnh Nam gật đầu, không hề vì thế mà thay đổi sắc mặt.
“Con có biết bây giờ ông nội con là tình huống gì không?” Vương Như có hơi kích động.

“Biết.” Tiêu Cảnh Nam nói: “Ung thư phổi giai đoạn cuối, sống không được bao lâu nữa.”
Vương Như đè thấp giọng hỏi anh: “Nếu con đã biết, tại sao con vẫn phải cầm dao uy hiếp ông nội con? Con có biết là cứ tiếp tục như vậy, con sẽ không nhận được cái gì không?”
“Chuyện của con, con rất rõ, mẹ không cần lo.” Tiêu Cảnh Nam nói.
“Con là con của mẹ, sao mẹ có thể không quản con?” Vẻ mặt Vương Như phức tạp: “Con muốn làm cái gì thì đợi ông nội con qua đời rồi…”
Tiêu Cảnh Nam trực tiếp ngắt lời bà ấy: “Con không đợi được.

Ông nội muốn đưa Mặc Tinh đến trại giam Đông Giao, không có ông ấy ra mặt, thì ai cũng đừng hòng đưa Mặc Tinh ra.”
Trong đầu anh hiện lên những vết sẹo giăng khắp người Mặc Tinh, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, nhưng tiếng lại không dao động quá lớn: “Con không thể để cô ấy đi đến đó chịu khổ nữa.”
Trên mặt Vương Như hiện lên vẻ rối rắm, một lúc sau bà ấy mới nói: “Nhưng đây là tiền đồ của con, con…”
“Con tự có tính toán trong lòng.” Tiêu Cảnh Nam không muốn nói tiếp về chuyện này nữa.
Vương Như khẽ thở dài, hai năm trước bà ấy không ngăn được Cảnh Nam đánh gãy chân của Tinh Tinh, hai năm sau, bà ấy cũng không thể ngăn Cảnh Nam từ bỏ tiền đồ vì Tinh Tinh…
“Vậy con đã suy nghĩ kỹ chưa?” Vương Như hỏi: “Nếu con không có cái gì hết, con chắc chắn con vẫn có thể bảo vệ Tinh Tinh chứ? Con muốn bảo vệ bản thân con cũng… rất khó.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.