Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 256: 256: Mẹ Đừng Nói Kẻ Sát Nhân Nữa Được Không




Sắc mặt An Thiếu Sâm rất khó coi, anh ta đưa mắt nhìn An Sơ Tuyết đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.

Bà An đi theo sau anh ta, bà ta cứ cằn nhằn mãi: “Hôm nay con phát điên cái gì mà cáu với mẹ vậy! Mẹ nói kẻ sát nhân đó làm em gái con tức đến nỗi ngất xỉu, mẹ nói sai sao?”
“Bây giờ chân của Sơ Tuyết cũng gần khỏi và khỏe mạnh rồi, nếu không phải Mặc Tinh đã làm chuyện gì quá đáng, thì sao con bé lại vô duyên vô cớ té xỉu chứ?”
An Thiếu Sâm siết chặt nắm đấm, thở tiếng như trâu, toàn thân như sợi dây cung căng đến cực điểm, chỉ cần hơi dùng sức thôi, liền đứt.

Bà An vẫn đang phàn nàn: “Còn nữa, sao mẹ lại nghe nói bên phía tòa án phán em gái con bồi thường hơn hai trăm vạn phí tổn thất tinh thần, còn cả tạm giam em gái con nữa? Những người đó nói liều à, người phải bắt không phải là kẻ sát nhân đó sao? Hay là bên phía tòa án nhầm…” rồi?
“Kẻ sát nhân kẻ sát nhân kẻ sát nhân! Mẹ đừng nói kẻ sát nhân, đừng nói con khốn nữa được không?” An Thiếu Sâm nghiến răng ngắt lời bà ta, trên gán gân xanh giật giật.

Bị anh ta quát như thế, bà An ngây người.

Ông An nhíu mày, như là đã có dự đoán từ lâu.

“Vốn dĩ không phải Mặc Tinh muốn đâm Sơ Tuyết, cô ấy càng không có định gϊếŧ Sơ Tuyết, những chuyện này đều là Sơ Tuyết hàm oan cho Mặc Tinh!” An Thiếu Sâm gằn họng gầm nhẹ, nỗi căm phẫn khi bị lừa gạt và sự hổ thẹn đối với Mặc Tinh đan vào nhau, nó sắp xé nát cơ thể của anh ta rồi!
Anh ta đau khổ run run hít sâu một hơi, trong giọng nói còn mang theo âm run: “Sơ Tuyết luôn lừa con, những cái này toàn là con bé sắp đặt! Em ấy đã dùng thời gian ba năm để thiết kế, chính là để vu cáo hãm hại Mặc Tinh!”
Người em gái mà anh đặt trên đầu quả tim, lúc nào cũng sợ em ấy bị người khác bắt nạt, vậy mà lại là cái người lòng dạ độc ác đó!
Sơ Tuyết đã lừa anh ta, còn lợi dụng sự áy náy của anh ta để trắng trợn làm hại Mặc Tinh!

Phản ứng đầu tiên của bà An là kinh ngạc, tiếp sau đó là căm phẫn và chán ghét không chút che dấu: “Kẻ sát nhân đó nói cái gì là con tin cái đó hả? Đáng lẽ ra Sơ Tuyết nên khởi tố Mặc Tinh vào hai năm trước, khi đó không khởi tố cô ta, kết quả giờ thì hay rồi, trực tiếp bị người ta quật ngược lại!”
“Trên tòa có tất cả bằng chứng, rõ rành rành!” Tay An Thiếu Sâm dùng sức, khớp ngón tay cũng kêu răng rắc: “Sau khi lên kế hoạch công phu, Sơ Tuyết đã liều chết vu cáo hãm hại Mặc Tinh!”
Ah ta gian nan nuốt ngụm nước miếng: “Nếu như những bằng chứng đó đều là giả, tại sao Sơ Tuyết không phủ nhận? Huống hồ bằng chứng đều đã được so sánh và kiểm tra ngay trên tòa án rồi, cực kỳ chính xác!”
“Bây giờ kẻ sát nhân đó đã bám được vào gốc đại thụ là Cảnh Nam, chắc chắn họ đã dùng tiền mua chuộc quan tòa rồi!” Bà An phẫn nộ mà kiên quyết nói: “Em gái con ngốc như vậy, con bé toàn bị Mặc Tinh bắt nạt, làm gì đến lượt con bé bắt nạt Mặc Tinh cơ chứ? Có người anh nào mà cùi chỏ hướng ra ngoài như con không?”
“Hơn nữa, em gái con và Mặc Tinh có thù có oán gì mà đến nỗi phải liều chết vu cáo hãm hại cô ta? Đầu óc con bị nước vào rồi, nên mới tin những chuyện ma quỷ của Mặc Tinh!”
Bà ta nhìn Sơ Tuyết lớn lên, trong lòng con gái bà ta nghĩ gì, bà ta biết rõ.

Con gái bà ta ngoan như vậy, hiền lành như vậy, sao có thể làm ra cái loại chuyện liều chết vu cáo hãm hại cơ chứ?
Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!
“!” Mặt An Thiếu Sâm đỏ lên, sau đó chuyển sang xanh mét, anh quay đều nhìn về phía ông An: “Bố thì sao? Bố cũng nghĩ là Mặc Tinh đã mua chuộc quan tòa, ngụy tạo chứng cứ giả sao?”
Ông An né tránh cái vấn đề này, ông ta vỗ vai anh ta: “Con đừng nghĩ nhiều.


“Con đang hỏi thái độ của bố!” An Thiếu Sâm lại nhấn mạnh lại một lần nữa.

Bà An cũng hơi giận rồi: “Con điên à? Sao con cứ nói giúp Mặc Tinh vậy? Lẽ nào trong lòng con vẫn chưa từ bỏ được kẻ sát nhân đấy? Con đừng quên, cô ta suýt hại chết em gái con đấy!”
“Thiếu Sâm, mặc kệ Sơ Tuyết đã làm cái gì, con bé cũng là em gái ruột của con.

” Ông An nói sâu xa.

Oanh!
An Thiếu Sâm bị câu nói này làm cho ngây người, anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn người bố mà anh ta sùng bái từ nhỏ, mỗi một chữ đều hỏi cực kỳ gian nan.

“Nên là ngay từ đầu bố đã biết rồi sao? Chuyện này… bố biết hết sao?”
Ông An né tránh ánh mắt của anh ta: “Hiện trường nhiều truyền thông như thế, chắc chắn sẽ có bên đưa tin, bây giờ con về công ty với bố, giải quyết sự việc ở phương diện này.


“Nói như vậy, những gì Thiếu Sâm vừa nói đều là thật à?” Bà An kinh ngạc nói.

Không đợi ông An trả lời, bà ta đã hừ lạnh một tiếng, rồi nghiến răng nói: “Thật không biết Sơ Tuyết của chúng ta đã chịu bao nhiêu tội ở chỗ Mặc Tinh, mới bị cô ta bức đến nỗi liều chết cũng phải đưa cô ta vào tù!”
“Người bị hại là Mặc Tinh, không phải Sơ Tuyết!” An Thiếu Sâm nhìn bố mẹ của anh ta, anh ta chỉ thấy giờ phút này hai người đó trở nên cực kỳ xa lạ: “Là Sơ Tuyết đã bí mật lên kế hoạch ba năm, vu cáo hãm hại Mặc Tinh muốn gϊếŧ em ấy, còn hại Mặc Tinh bị đánh gãy chân, đi tù hai năm nữa!”

“Người, bị, hại, là, Mặc, Tinh, mới, đúng!”
Một câu cuối cùng, từng chữ đều là bật ra từ trong cổ họng.

Bà An phiền chán nói: “Gào cái gì mà gào? Từ nhỏ đến cả con kiến em gái con cũng không nỡ gϊếŧ, con bé làm ra chuyện này chắc chắn cũng là bị Mặc Tinh bức!”
“Em gái con bị người ta bắt nạt nên không thể không phản kháng, con làm anh trai còn nói giúp cho người khác, có người anh nào như con không hả? Con nhìn thằng nhóc Mặc Lôi kia đi, quản lý công ty thì không bằng con, nhưng chí ít là biết thương em gái của mình!”
Sắc mặt An Thiếu Sâm xanh mét, anh ta nhìn cánh môi đang dao động lên xuống của bà ta, bên tai ong ong, tựa như không nghe thấy gì hết, lại tựa như cái gì cũng nghe thấy.

“Con không còn là trẻ con nữa đâu, gặp chuyện gì thì cũng phải nghĩ kỹ một chút, đừng nghe lời nói từ một phía của ai, phải học được suy nghĩ độc lập.

Dù sao thì sau này con cũng phải quản lý cả một công ty, chứ không phải chơi chơi như trẻ con nhà người khác.

” Ông An nói: “Bây giờ con về công ty với bố đi.


An Thiếu Sâm không nhúc nhích.

“Thiếu Sâm?” Ông An vỗ vai anh ta.

“Đừng chạm vào con!” An Thiếu Sâm chợt lùi về sau một bước, khi ngẩng đầu lên hai mắt đỏ bừng: “Con không thông minh và biết làm việc như Sơ Tuyết, nhưng con có nguyên tắc của mình, con tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện vu oan cho người khác, lại còn lừa dối người thân cùng chung huyết thống!”
Ông An khẽ nhíu mày: “Đừng trẻ con nữa, nếu sau này con vẫn còn làm việc cứng nhắc như vậy, tập đoàn An Thị sẽ bị hủy trên tay con.



“Trẻ con ưu?” An Thiếu Sâm đau khổ cười hai tiếng: “Con có nguyên tắc làm việc, con bị em ruột lừa gạt nên tức giận, cái này là… trẻ con ư?”
Trước kia anh ta chưa từng nói như vậy với trưởng bối, mặt ông An, bà An tái mét.

Bà An chất vấn: “Con muốn vì kẻ sát nhân đó mà đối địch với cả nhà chúng ta sao?”
“A.

” An Thiếu Sâm bật cười, anh ta ngẩng đầu lên kìm nén chua sót, sau đó phẫn nộ quay người rời đi.

Bà An tức đến nỗi gọi to: “Con đi đâu đấy?”
“Thiếu Sâm, đừng làm chuyện ngu xuẩn.

” Ông An trầm giọng nói.

An Thiếu Sâm cũng không dừng bước, anh ta đi thẳng đến cầu thang, mặt lạnh đi xuống cầu thang.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.