Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 257: 257: Tiện Nhân An Sơ Tuyết




Có điều nửa tiếng sau, kết quả xét xử vụ của An Sơ Tuyết và Mặc Tinh đã lên báo rồi.

#Ám toán giữa khuê mật nhà giàu#
#Mặt người dạ thú, An Sơ Tuyết Mặc Tinh tai nạn xe cộ sự việc đảo ngược#
#Hóa ra Mặc Tinh mới người đáng thương nhất: Vén màn chân tướng vụ tai nạn xe cộ nhà giàu#
Bên dưới, các cư dân mạng rớt cả mắt xuống đất rồi.

“U là trời, phim truyền hình cũng không phát triển như vậy á? Hai năm trước, An Sơ Tuyết mười tám tuổi, năm năm trước mười lăm tuổi, thế mà đã có tâm tư kín đáp như thế, thật đáng sợ!”
“Làm tôi sợ đến nỗi phải bảo các bạn thân thủ hạ lưu tình, đàn ông cho các cậu, tôi chỉ cần mạng cầu (sợ hãi.

jpg)”
“Ngượng ngùng… lúc tin tức vừa đăng lên, tôi còn chửi Mặc Tinh là tiểu tam và tức đến nỗi đêm không ngủ được, hóa ra An Sơ Tuyết mới là tiểu tam, tôi muốn xin lỗi Mặc Tinh.


“Lầu trên tức cả đêm không ngủ được, buồn cười quá! Nói thật, chủ yếu là người vì tình xong làm chuyện ngu ngốc nhiều quá đi, An Sơ Tuyết cũng dàn dựng có đầu có đuôi, lại cộng thêm tin tức cố ý nói dối, mọi người mới mắng Mặc Tinh.

Cũng không thể trách chúng ta IQ thấp, mấu chốt là chúng ta không phải người trong cuộc, không biết tình hình cụ thể!”

“Tiện nhân An Sơ Tuyết, hãm hại bạn thân như vậy, đi chết đi!”
“Hơn hai vạn tệ với Mặc Tinh cũng chỉ là tiền của một chiếc xe thể thao, cuộc sống ngục tù hai năm chỉ đổi lấy chút phí tổn thất tinh thần như vậy, đáng thương!”
Khi tin tức liên tục lên men, Mặc Tinh đã đi cùng bố mẹ cô đến một quán trà sữa yên tĩnh, còn về Tiêu Cảnh Nam, cô bảo anh đi trước rồi.

Mối bất hòa của cô và gia đình, cô không muốn để cho bất kỳ ai nhúng tay vào.

Lúc đầu, anh cô cũng muốn tới, nhưng mà cô muốn nói chuyện tử tế với bố mẹ cô, cô sợ giữa chừng anh cô làm rối lên, xong rồi chẳng bàn được chuyện gì nữa, nên cô đã bảo chị dâu cô đưa anh cô đi rồi.

“Tinh Tinh, mẹ thật sự không… không ngờ Sơ Tuyết lại làm ra chuyện… chuyện mất trí như vậy…” Vu Tĩnh Vận vừa mở lời, nước mắt đã không ngăn được mà rơi xuống: “Chuyện này đều là lỗi của mẹ, mẹ không nên không… không tin con…”
Mặc Tinh rút một tờ khăn giấy ra, rồi đưa đến trước mặt bà ấy, cô khẽ thở dài: “Lau đi.


“Tinh Tinh, mẹ…” Vu Tĩnh Vận cầm lấy khăn giấy lau khóe mắt, chẳng mấy chốc tờ giấy đã ướt: “Trước đây mẹ không tin con, chắc là… chắc là trong lòng con buồn lắm, con… con cho mẹ thêm một cơ hội nữa… được… đuộc…”
Nói đến sau, bà ấy sớm đã khóc không thành tiếng.

Mặc Tinh lại rút ra mấy tờ khăn giấy nữa rồi đưa cho bà ấy, có bất đắc dĩ, có thương, tâm trạng rất phức tạp, nhưng cái duy nhất không thay đổi đó là suy nghĩ.

Bảo cô tàn nhẫn cũng được, bảo cô vô tâm vô phế, nhỏ nhen hẹp hòi cũng được, khi xảy ra vụ tai nạn xe cộ thái độ mà bố mẹ dành cho cô như thế, cô không thể trở về nhà họ Mặc nữa.

“Tinh Tinh, con cho mẹ con thêm một cơ hội nữa đi.

Con người không phải thánh nhân, ai chẳng từng mắc sai lầm, mẹ con mang thai con mười tháng mới sinh con ra, rồi lại nuôi con lớn thế này, con cũng không thể vì chút chuyện nhỏ như này, liền không nhận mẹ con nữa chứ?” Mặc Vệ Quốc nói.

Mặc Tinh khẽ xuy một tiếng, khuôn mặt hiện lên vẻ châm chọc.

“Cái gì gọi là… chuyện nhỏ?” Vu Tĩnh Vận vứt khăn giấy vào thùng rác dưới bàn, sau đó vỗ bàn đứng lên, bà ấy khóc nức nở quát: “Hộ Mặc kia, tôi ngu, không nhìn thấy rõ cái trò xiếc này của người khác, ông cũng biết tại sao rồi còn muốn xử oan Tinh Tinh hả?”
“Con bé…” Nói tới đây, nước mắt bà ấy lại dâng lên: “Con bé là con gái ruột của ông… con gái, ông làm bố mà sao ông nhẫn tâm vậy?”
Bà ấy nói hơi to, gào lên như vậy, mấy chục người đang ngồi trong quán trà sữa đều nhìn sang đây.

Khi nhìn rõ mặt của ba người, có người nhỏ tiếng nghị luận.


“Đây chẳng phải là Mặc Tinh sao? Nghe ý của mẹ cô ấy, cô ấy còn bị bố cô ấy cố tình xử oan hả?”
“Bị bạn thân tính kế, lại bị bố ruột hố, cô ấy cũng thật đáng thương.

Nhưng mà sao tôi nhớ là bố cô ấy còn có quỹ từ thiện nhỉ? Người như vậy cũng sẽ cố tình xử oan cho con gái mình sao?”
Giọng nói của bọn họ cũng không có to, nhưng do quán trà sữa không rộng lắm, hơn nữa lúc này không phải giờ cao điểm, quán khá yên tĩnh, bàn Mặc Tinh có thể nghe mang máng tiếng nói của bọn họ, chỉ là không nghe rõ lắm thôi.

Sau khi bọn họ nói hai câu thì cũng ý thức được vấn đề này, sau đó bọn họ ngượng ngùng cười hai cái với Mặc Tinh, hai người cầm cốc trà sữa chưa uống hết đi ra khỏi quán.

Khuôn mặt nho nhã khôi ngô của Mặc Vệ Quốc đỏ bừng, một lúc sau mới miễn cưỡng khôi phục tự nhiên.

Ông ta kéo cổ tay của Vu Tĩnh Vận: “Bà quát như vậy làm tôi mất mặt thì cũng không sao, nhưng Tinh Tinh cũng đang ở đây, bà không sợ con bé không yên tâm à?”
Vu Tĩnh Vận nhìn Mặc Tinh với ánh mắt ngập ngừng.

“Hai năm nay tôi đã bị người ta nghị luận quen rồi, gọi tôi là kẻ sát nhân ngay trước mặt tôi cũng có không ít, tổng giám đốc Mặc cũng từng gọi tôi như vầy mà, không phải sao?” Mặc Tinh nói: “Tôi đã mất hết thể diện từ lâu rồi, bây giờ tôi cũng không quan tâm đến chút thể diện này nữa.


Vẻ mặt của Mặc Vệ Quốc biến ảo, cuối cùng ông ta nhịn không mắng cô: “… Con không quan tâm, người làm bố đây đau lòng.


“Người có hai mảnh môi trên dưới, thích nói như nào liền nói như thế, tổng giám đốc Mặc đúng là một nhân tài kiệt xuất trong đó.

” Mặc Tinh châm chọc: “Tôi thấy ông sống đến cái tuổi này, ngoại trừ có thêm bản lĩnh ra, da mặt cũng dày lên rồi.



Cô quay đầu lại, chỉ vào ánh mắt trời ở bên ngoài: “Cho ông nói mặt trời mọc đằng tây, ông cũng có thể mặt không đổi sắc nói ra nhỉ?”
Vu Tĩnh Vận trừng mắt nhìn ông ta, hai mắt đẫm lệ nói: “Ông kêu cái gì mà kêu? Ông cố tình xử oan Tinh Tinh, còn không nói cho tôi biết sự thật, bây giờ ông còn… ông còn có lý nữa hả? Mặc Vệ Quốc, ông có còn biết xấu hổ không vậy?”
“Tôi đang phân rõ phải trái với Mặc Tinh, bà xem bà thái độ gì vậy?” Mặc Vệ Quốc trầm mặt: “Hai mẹ con, thật là càng ngày càng không thể nói lý nữa rồi!”
Trước đây, Tĩnh Vận còn nghe lời hiểu chuyện, lúc nào cũng dịu dàng săn sóc, bây giờ bị Mặc Tinh làm cho cũng thành người phụ nữ chanh chua bốn sáu tuổi!
“Tôi không thể nói lý ư?” Vu Tĩnh Vận chỉ tay vào mình, giọng nói vì qua cất cao mà có hơi vỡ âm: “Mặc Vệ Quốc, ông sờ vào lương tâm của mình xem, ông có xứng đáng nói câu này không?”
Mặc Vệ Quốc cũng sốt ruột rồi, ông ta đỏ mặt nói: “Tôi không xứng ư? Vu Tĩnh Vận, từ khi tôi bắt đầu cưới bà, những việc tôi làm không phải là vì suy nghĩ cho hai chúng ta sao?”
“Từ khi tiếp quản tập đoàn Mặc Thị, rồi có hai anh em Mặc Lôi, Mặc Tinh.

Những chuyện tôi làm chẳng phải là vì tập đoàn Mặc Thị và vì cái gia đình này ư? Mặc Tinh làm sai, để giữ được công ty, giữ được nhà họ Mặc, tôi đuổi con bé ra khỏi nhà họ Mặc thì có gì sai sao?”
“Tôi một lòng suy nghĩ vì cái nhà này, bây giờ mọi người lại trách móc tôi! Nếu không có tôi, mấy năm nay mấy người có thể sống những ngày phú quý không lo cơm áo sao?”
“Nếu không phải tôi ra quyết định kịp thời, đuổi Mặc Tinh ra khỏi nhà họ Mặc thì giờ tập đoàn Mặc Thị có thể phát triển tốt như này sao? Không thể! Không đến nỗi phá sản, nhưng dưới sự chèn ép của Cảnh Nam thì cũng chẳng tốt lành gì!”
Ông ta tức đến nỗi nói toẹt ra hết những nghẹn khuất để trong lòng, sau đó ông ta cầm cốc trà sữa lên, uống hết nửa cốc luôn.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.