Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 29: 29: Muốn Nôn Thì Đi Ra Ngoài




Mặc Tinh nắm chặt hai tay, không quay đầu lại.

“Anh An, anh đã có bạn gái rồi, nếu anh ở đây với tôi, anh không sợ bị bạn gái hiểu lầm sao?”
Sức lực của anh đè lên vai cô bỗng buông lỏng một chút, sau đó cô đi thẳng ra khỏi cầu thang mà không thèm quay đầu lại nhìn An Thiếu Sâm.
Chỉ là vận may này quá ngắn, vừa đi đã gặp ngay Đường Thiến.
Mặc Tinh dừng lại, sau đó đi về phía trước, nhưng cô rẽ trái, Đường Thiến cũng rẽ trái theo, cô rẽ phải, Đường Thiến cũng rẽ phải, chỉ là chặn đường không cho cô đi.
“Thiếu Sâm tìm cô làm gì?” Đường Thiến nghiến răng hỏi.
Mặc Tinh không có trả lời: “Mọi người đều nói tôi đánh gãy chân An Sơ Tuyết.

Cô cho rằng anh An sẽ ở cùng với kẻ thù em gái mình sao?"
Đường Thiến do dự một chút, nhưng vẫn không yên tâm lắm, cô ta hỏi: “Nếu không phải trong lòng cô không làm gì sai, hãy thẳng thắn nói cho tôi biết tại sao Thiếu Sâm lại tìm cô."
“Em muốn hỏi gì thì hỏi thẳng anh.” An Thiếu Sâm bước ra khỏi cầu thang, vẻ mặt có chút khó coi.
Vẻ ghen tị và phẫn uất trên mặt Đường Thiến lập tức biến mất, chỉ còn lại vẻ hoảng sợ, cô ta chạy nhanh tới chỗ An Thiếu Sâm, nắm lấy cánh tay anh ta, thì thầm: “Thiếu Sâm, em…”
Mặc Tinh không có ý định xen vào chuyện lộn xộn giữa đôi tình nhân kia, cô ngay sau đó đi thẳng vào sảnh tiệc.
Bữa tiệc này, ai ai cũng đều trang điểm đậm, cầm ly rượu trong tay cười đùa nói chuyện, còn cô thì để tóc ngắn lốm đốm, mặc áo của người dọn dẹp, thật sự cô cảm thấy rất lạc lõng và không biết đi đâu về đâu.
Cô nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Nam đứng bên cạnh An Sơ Tuyết, nói chuyện với cô ta và ba mẹ cô ta, cô không biết bọn họ đang trò chuyện cái gì, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn tú đó chốc chốc lại nở một nụ cười nhẹ.

Hơn nữa, bố cô ta đang nói chuyện và cười với một vài người đàn ông mặc vest và đi giày da, lúc quay đầu ông ta vô tình nhìn thấy cô, nhưng ngay sau đó vội quay đi chỗ khác, như thể ông ta đã nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu.
Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận ra rõ ràng sự cô đơn của bản thân.
“Thưa cô, anh Tiêu mời cô qua.” Người phục vụ bước tới nói.
Mặc Tinh mệt mỏi gật đầu, lê đôi chân nặng nề mà đi về phía Tiêu Cảnh Nam.
“Mặc Tinh, quần áo của cô đều ướt hết rồi, mặc qua một đêm sẽ bị cảm lạnh.” An Sơ Tuyết nhẹ giọng nói: “Cô thay quần áo của tôi đi.”
“Cô ta đánh gãy chân của con mà con còn đối với cô ta như thế.

Con có bị ngốc không?” Người mẹ tức giận nói: "Có phải là người ta bán cô đi rồi, cô vẫn còn vui vẻ muốn lấy thêm tiền sao?”
Mặc Tinh cúi đầu cắn môi, lửa giận va chạm trong lồng ngực, nhưng cô không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn.
Tiêu Cảnh Nam cười tủm tỉm nói không rõ: “Dì Lâm, cô không biết rõ về con gái mình rồi."
An Sơ Tuyết ngớ ngẩn? Haha, như một trò đùa.
“Hả?” Bà An nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu, An Sơ Tuyết ngồi trên xe lăn bộ dạng cũng không tốt lắm.
Tiêu Cảnh Nam hoàn toàn không có ý giải thích, đặt cái ly rỗng lên khay của người phục vụ, lấy thêm một ly sâm panh, sải bước đi.
Mặc Tinh đi theo anh từng bước, dạ dày cô có chút không tốt, đến bữa cơm cũng không có ăn, nên bụng có chút đau.
“An Thiếu Sâm tìm cô à?” Tiêu Cảnh Nam hờ hững hỏi.
Mặc Tinh sửng sốt một chút, mới nhận ra là anh đang hỏi mình, cô ậm ừ trả lời.
“Để trở lại cái cuộc sống này, cô thực sự đã rất nỗ lực.” Tiêu Cảnh Nam dừng lại, cúi đầu nhìn cô: “Cô cho rằng cô đánh gãy chân Sơ Tuyết, còn có thể tiến tới với An Thiếu Sâm ư?”

Đôi mắt sâu thẳm của anh chăm chú nhìn cô, vẻ mặt vẫn như trước, nhưng cô không hiểu sao lại cảm thấy anh đang không vui, mặc dù cô không biết mình đã gây ra chuyện gì.
Cô liếm đôi môi khô khốc, rũ mắt tránh tầm mắt của anh: “Tôi không có."
Tiêu Cảnh Nam cười nhẹ, trong tiếng cười dường như có ý mỉa mai.
Mặc Tinh định mở miệng giải thích, nhưng cuối cùng không nói gì cả.

Anh chưa bao giờ tin những gì cô nói, có giải thích cũng vô ích mà thôi.
“Tổng giám đốc Tiêu, đã lâu không gặp.” Có người cầm ly rượu đột nhiên bước tới chào hỏi anh, cười đùa nịnh nọt.
Tiêu Cảnh Nam gật gật đầu, nhấc chân định rời đi, nhưng khi quét qua Mặc Tinh, anh lại dừng lại, nói: "Ông là tổng giám đốc Lý của cửa hàng Trang sức Bảo Thắng đúng không?”
“Vâng, vâng, vâng!” Vị khách không ngờ rằng Tiêu Cảnh Nam sẽ nhớ tên mình, và lấy làm hãnh diện: “Tôi là Lý Quang Thành của cửa hàng Trang sức Bảo Thắng.

Tôi đã hợp tác với công ty cậu vào năm ngoái…”
Ông ta nói không ngừng, cuối cùng vẫn lịch sự chạm ly với Tiêu Cảnh Nam.
“Tửu lượng tôi không tốt lắm, tôi xin nhờ người khác uống thay.

Tổng giám đốc Lý không để ý chứ?” Tiêu Cảnh Nam lễ phép nói, còn chưa kịp đợi ông ta trả lời lại đã trực tiếp đưa ly rượu cho Mặc Tinh phía sau.
Khi Lý Quang Thành nhìn thấy Mặc Tinh mặc trên mình bộ quần áo làm việc, nụ cười của ông ta liền đóng băng lại, sau đó vội vàng nói: “Không, không vấn đề, thật vinh hạnh cho tôi.”

Ông ta cầm ly rượu lên, cười nói: “Tôi xin cạn ly trước!”
Mặc Tinh nhìn xuống ly sâm panh trong tay, vẻ mặt trông vô cùng khó coi.
Việc bị ép uống rượu trong bữa tiệc là điều không thể tránh khỏi, nhưng đây là Tiêu Cảnh Nam, anh không muốn uống, cũng không ai dám nói lời nào về vấn đề đó.
Tiêu Cảnh Nam làm như thế, căn bản là đang chỉnh đốn lại cô.
“Sao cô không uống?” Tiêu Cảnh Nam quay đầu nhìn cô: “Cô xem thường tổng giám đốc Lý hay là coi thường tôi?
Nghe được những lời này, Lý Quang Thành nhìn Mặc Tinh, ông ta cau mày, sắc mặt trông không tốt lắm.
“Không dám.” Mặc Tinh thì thào, cầm ly rượu lên, uống ực một hơi.
Tiêu Cảnh Nam liếc nhìn ly sâm panh còn chưa hết, lạnh giọng nói: “Uống một hớp thôi, cô không cho tổng giám đốc Lý chút thể diện sao?”
“Tôi sao dám?” Mặc Tinh cười gượng, cố nén nước mắt suýt trào ra, ngẩng đầu lên, lau khô.
Sâm panh chảy vào cơ thể dọc theo cổ họng, bụng đau như lửa đốt, như kim đâm, nhưng kém xa so với nỗi đau đang trực hiện trong lòng cô.
Cô bị bệnh dạ dày trước khi vào tù, chính vì thế tốt nhất là nên uống ít rượu lại, anh cũng biết điều đó.
Nhìn thấy sự thành công của Lý Quang Thành, không ít người muốn tiếp cận ông ta.

Còn đối với Tiêu Cảnh Nam, ai ai cũng ra sức bám víu lấy đôi chân vàng của anh.
Mặc Tinh không đếm được mình đã uống bao nhiêu ly, chỉ biết trong bụng nóng như lửa đốt, đầu đau gần như tê dại, thậm chí cô không có cơ hội từ chối.
“Muốn nôn thì đi ra ngoài.” Tiêu Cảnh Nam nghiêng đầu liếc cô một cái, nhìn thấy trên đầu cô toát mồ hôi lạnh, lông mày anh cau lại, sau đó liền trở lại trạng thái ban đầu.
Bụng Mặc Tinh đập dữ dội, axit trào ngược lên thực quản, cô cố nuốt nước bọt vào trong cùng với cơn buồn nôn kia.
Nghe vậy, cô gật đầu, che miệng lại rồi lảo đảo đi vào phòng tắm.
“Oẹ!” Cô siết chặt cổ áo và nôn ra ngay khi bước vào phòng.
Những gì cô ăn vào buổi trưa gần như đã được đào thải hết ra, cô đã nôn rất lâu, và cũng chỉ phun ra một ít nước axit.

Có tiếng xả nước vang lên, sau đó có người bước ra và vặn vòi rửa tay.
“Hôm nay cô có thấy Mặc Tinh ở buổi tiếp rượu không?”
“Đương nhiên là tôi nhìn thấy rồi.

Cô ta ăn mặc như ma ấy, nhìn mãi mới nhận ra.

Cô nói xem cô ta còn có mặt mũi vác mặt đến đây sao? Không biết xấu hổ à?”
"Người như cô ta mất mặt có là gì, thật là khiến tôi xấu hổ mà.

Trước đây tôi có cùng cô ta đi mua sắm hát hò.

Kết quả là, nhiều người bảo tôi là bạn cô ta, còn hỏi sao không qua chào hỏi đi?”
"Sơ Tuyết quá tốt bụng.

Nếu cô ấy trực tiếp khởi kiện Mặc Tinh tội âm mưu gϊếŧ người, cho cô ta ngồi tù cả đời thì tốt biết bao.”
Cạch.
Mặc Tinh mở cửa, đi ra ngoài, lẳng lặng nhìn hai người phụ nữ đang trang điểm trước bồn rửa mặt.
Giống như An Sơ Tuyết, họ trước đây từng là “bạn tốt” của cô..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.