Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 68: 68: Anh Đổi Mật Khẩu Rồi




Sau khi anh ấy rời đi, Mặc Tinh mới chịu đựng cơn đau ở chân, rời khỏi giường bệnh, tự mặc quần áo và bắt taxi đến Tập đoàn Tiêu Thị.
Ngay cả khi bố mẹ đã đến đồn cảnh sát rồi, nhưng có Tiêu Cảnh Nam ở đó, bên phía cảnh sát cũng sẽ không thả người, họ vẫn phải tìm đến anh.
Bây giờ là sáu giờ chiều, lúc đến đó đã gần 6 giờ 40 phút, Tiêu Cảnh Nam vẫn là một người cuồng công việc, giờ này chắc anh vẫn đang ở công ty.
Mặc Tinh đến tập đoàn Tiêu Thị, vừa mới vào bên trong thì đã bị một nhân viên lễ tân chặn lại: “Xin lỗi cô, đó là thang máy dành riêng cho chủ tịch, cô không được dùng.”
Sau khi Mặc Tinh quay đầu lại, nhân viên mới nhận ra cô chính là cô cả nhà họ Mặc đã làm mưa làm gió 2 năm trước, nhân viên ngây người một lúc lâu, có vẻ hơi xấu hổ.
“Tôi tìm Tổng giám đốc Tiêu có chút chuyện, cô có thể gọi anh ấy được không?” Người của Tập đoàn Tiêu Thị về cơ bản đều biết cô, trước đây cô đến đều đi thẳng lên gặp anh bằng thang máy cho chủ tịch, cô đã quá quen rồi nên nhất thời vẫn chưa sửa được.
Nhân viên mỉm cười nói: “Vậy cô đã hẹn trước chưa ạ?”
“… Chưa.” Từ trong đôi mắt của nhân viên, cô có thể thấy được gương mặt đỏ bừng của mình, cô dùng tóc cố gắng che đi khuôn mặt đỏ bừng hết sức có thể.
“Vậy thì không được.” Nhân viên ho khan: “Hay là cô cứ hẹn gặp Tổng giám đốc Tiêu trước đi, sau đó cô lại đến?”
Đây cũng là lời đuổi khéo khách lịch sự, các nhân viên của Tập đoàn Tiêu Thị đều biết mối quan hệ của Tổng giám đốc Tiêu với cô cả nhà họ Mặc trở nên tồi tệ bởi vì cô An.
Mặc Tinh nắm chặt góc áo của mình, cô nghĩ rằng mình sẽ chịu đựng sự lạnh nhạt của Tiêu Cảnh Nam ở đây, nhưng cô không thể ngờ được rằng đến gặp anh cũng khó khăn đến vậy.

Cô nới lỏng góc áo: “Làm phiền cô có thể nói với Tổng giám đốc Tiêu một tiếng rằng tôi đến đây không?”
Cô nhân viên nở nụ cười gượng gạo, thế nhưng đôi mắt tràn đầy sự phản kháng.


Quan hệ của Tổng giám đốc Tiêu và Mặc Tinh tệ như vậy, nếu như gọi điện thoại hỏi anh chẳng phải sẽ bị anh mắng chửi thậm tệ sao?
“Làm ơn.” Mặc Tinh cầu xin.
“… Được thôi, vậy cô hãy đợi ở đây một lát, tôi báo với người ở phòng thư ký.” Nhân viên lễ tân bước đi, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn, sợ rằng cô sẽ lén nhập mật khẩu rồi lên thang máy.
Mặc Tinh thậm chí còn không nghĩ đến việc đó, kể cả cô có lén nhập mật khẩu lên thang máy, cũng sẽ bị bảo vệ đuổi ra ngoài, thêm vào đó còn khơi dậy nỗi bất mãn của Tiêu Cảnh Nam.

Tốt hơn hết cô nên ngoan ngoãn chờ đợi ở đây.
“Tổng giám đốc Tiêu bảo cô đi lên.” Nhân viên lễ tân bước tới, ánh mắt vẫn mang vẻ khó tin.
Vốn dĩ Mặc Tinh cũng không ôm nhiều hi vọng, nghe nhân viên nói vậy, cô ngây người một lúc rồi mới gật đầu, đi vào nhập mật khẩu.
Toàn bộ bàn phím đều chuyển sang màu đỏ, mật khẩu sai.
Cô khẽ trợn mắt, trái tim cô như bị ong đốt, có chút đau đớn, có chút tê dại.
Tiêu Cảnh Nam đổi mật khẩu vì muốn đề phòng cô?
“Để tôi.” Cảnh tượng vừa rồi thật ngại ngùng, nhân viên mỉm cười, bước lên nhập mật khẩu rồi đứng sang một bên: “Xin mời, cô chủ Mặc.”
“Cảm ơn cô.” Mặc Tinh mím môi, lên thang máy, cô dừng ở tầng 36 rồi đi đến văn phòng chủ tịch.

Trong phòng làm việc, Tiêu Cảnh Nam mặc áo sơ mi trắng ngồi trên ghế làm việc, tay áo hơi xắn lên, lộ ra cánh tay đầy quyến rũ.
Anh đang cúi đầu nhìn bản báo cáo trong tay.
Thêm vào đó, một người đàn ông trung niên mặc veAn Sơ Tuyết đi giày da đang đứng cạnh bàn làm việc, báo cáo điều gì đó, khi thấy Mặc Tinh bước vào, anh ta dừng lại.
“Tiếp tục đi…” Sau khi Mặc Tinh đi vào, Tiêu Cảnh Nam không hề để ý đến cô, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô lấy một cái.
Chân của Mặc Tinh đau đến mức cô không thể chịu đựng nổi nữa, thế nhưng anh không bảo cô ngồi xuống, cô cũng không dám ngồi.
Thật ra, kể cả anh bảo cô ngồi xuống, cô cũng chưa chắc đã dám ngồi.
Cô siết chặt góc áo, từ từ đi đến góc tường, dựa người vào tường để tránh bị ngã.
“Buổi họp chiều nay anh đã đến muộn gần 1 tiếng 40 phút, phía bên FH rất không hài lòng.

Trước khi anh đến, đại diện của Công ty FH đã nói rằng lần sau sẽ không hợp tác cùng chúng ta nữa.” Người đàn ông nói.
Mất đi hợp đồng với FH cũng không gây ra tổn thất quá nhiều đối với Tập đoàn Tiêu Thị, thế nhưng thương nhân phải chạy theo lợi nhuận, lợi ích vốn dĩ đã sắp đến tay lại mất đi bởi vì những chuyện không quan trọng, đây mới là tổn thất.
Chân phải của Mặc Tinh đau đớn kinh khủng, cô phải cố gắng chuyển trọng lượng của mình sang chân trái.
Cô bị thương ở chân thành ra thế này, Tiêu Cảnh Nam cũng chưa từng hỏi thăm một câu.


Vậy mà mu bàn tay của An Sơ Tuyết chỉ bị thương một chút, anh đã bỏ qua cuộc họp quan trọng như vậy cùng cô ta đến bệnh viện.

Một sự tương phản rõ rệt.
Trước đây cô đã bị bịt mắt nên mới tưởng rằng cô theo đuổi anh một thời gian dài như vậy, anh nhất định sẽ rung động.
“Vậy thì đổi đối tác là được.” Tiêu Cảnh Nam ký vào văn bản, đóng lại, ngẩng đầu hỏi người đàn ông: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Dạ không ạ, trước 12 giờ trưa mai tôi sẽ cung cấp cho anh thông tin của đối tác mới.

Tôi xin phép đi xuống trước.” Người đàn ông liếc mắt nhìn Mặc Tinh, khẽ gật đầu một cái rồi đi ra ngoài.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cả văn phòng chỉ còn lại Mặc Tinh và Tiêu Cảnh Nam.
Rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi khiến cô cảm thấy áp lực, đến cả hơi thở cũng phải nhẹ nhàng đi.
Tiêu Cảnh Nam ngả người dựa lưng vào thành ghế, ánh mắt dừng một chút trên gương mặt sưng tấy của cô: “Tìm tôi có việc sao?”
“Vâng.” Mặc Tinh áp lưng vào tường, thận trọng nói: “Chuyện này là lỗi của tôi, anh định trừng phạt tôi thế nào, bắt tôi làm bất cứ điều gì đều được, anh có thể tha cho anh trai tôi không?”
Tiêu Cảnh Nam nhìn cô, cười khẩy rồi không nói gì.
Mặc Tinh chưa bao giờ có thể đoán được suy nghĩ của anh, cô liếm đôi môi khô khốc, khó nhọc nói: “Tôi bắt anh trai tôi làm như vậy đấy, có trách thì anh cứ trách tôi đi, bắt tôi… vào tù một lần nữa cũng được.”
“Cô đứng xa tôi như thế, cô sợ tôi ăn thịt cô à?” Tiêu Cảnh Nam chống cùi chỏ phải lên ghế, vì hành động này, áo sơ mi của anh hơi căng ra, cơ ngực vô tình lộ ra.
Mặc Tinh nắm chặt góc áo rồi lại thả ra, cô chịu đựng nỗi đau đớn trên chân phải, lảo đảo đi tới bàn làm việc, khoảng cách giữa hai người thu nhỏ lại còn chưa đến 1 mét.

Mùi nước hoa nam giới thoang thoảng bao trùm khắp cơ thể cô, từng tế bào trong cơ thể cô đều căng cứng, không biết lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi từ khi nào.
“Ngồi đi.” Tiêu Cảnh Nam rót một tách trà, nhấp một ngụm.
Mặc Tinh ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nhanh chóng cúi đầu, gót chân vẫn cắm trên mặt đất, không thể di chuyển nổi.
Cô không hiểu nổi suy nghĩ của anh, việc này khiến cô cảm thấy sợ hãi.
“Còn muốn tôi mời cô ngồi xuống à?” Tiêu Cảnh Nam đặt tách trà xuống, nhìn lướt qua chân phải bị thương của cô, gõ đầu ngón tay lên bàn vài cái.
Mặc Tinh bình tĩnh lau mồ hôi lên quần áo, thì thào nói: “Tôi… không dám.”
Cô từ từ di chuyển đến ghế sofa rồi ngồi xuống, chỉ ngồi một bên mông.
“Mỗi ngày đều thêm một vết thương mới, cô cũng có bản lĩnh đấy.” Tiêu Cảnh Nam đứng dậy, vòng qua trước mặt cô, cúi người, dùng ngón tay vuốt ve vết thương của cô: “Làm sao vậy?”
Hành động vuốt ve của anh khiến Mặc Tinh nổi da gà, vô cùng căng thẳng: “Tôi sơ ý bị ngã.”
“Ồ?” Tiêu Cảnh Nam nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô.
Mặc Tinh nắm chặt tay, đôi mắt rủ xuống, không muốn nhìn anh: “Do Tổng giám đốc Mặc đánh.”
“Người nhà họ Mặc các cô luôn cho tôi những điều bất ngờ.” Tiêu Cảnh Nam buông cô ra, đứng thẳng người, vẻ mặt u ám.
Mặc Tinh vô cùng xấu hổ, cô muốn bỏ đi, thế nhưng vẫn phải miễn cưỡng ở lại đây: “Tổng giám đốc Tiêu, anh muốn trừng trị thế nào anh cứ trừng trị tôi là được rồi.

Anh có thể tha cho anh trai tôi được không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.