Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 73: 73: Ngốc À Sao Không Tránh




Mặc Tinh mím môi, không nên tiếng.

Nếu cô nói “phải” thì bà An sẽ cố tình làm khó cô hơn, còn nếu trả lời là “không phải”, bà ta chắc chắn sẽ tính món nợ này lên đầu của anh cô.

Sói trước hổ sau, đâu đâu cũng là kẻ địch, chỉ có điều là chúng đang im lặng mà thôi.
“Sơ Tuyết đúng là một cô gái tốt bụng, suýt chút nữa bị cô hại chết vậy mà con bé không hề truy tố cô, chỉ cho cô ngồi tù có hai năm, thế nhưng cô lại tìm cách hãm hại con bé hết lần này đến lần khác!” Bà An bước đến bên cạnh giường bệnh, bàn tay với bộ móng được làm một cách tinh tế bỗng chọc mạnh vào trán của Mặc Tinh: “Lương tâm cô bị chó gặm rồi sao?”
Trán Mặc Tinh lập tức đỏ lên, nhưng cô không vùng vẫy, chống cự lại.
Thấy vậy, An Thiếu Sâm nhíu mày, trong tiềm thức anh ta tiến lên một bước, nhưng sau đó nhanh chóng lùi lại, đưa mắt nhìn hai người bọn họ.
“Đây là cách dạy dỗ của dì An sao?” Đúng lúc này, Tiêu Cảnh Nam đẩy cửa bước vào sau khi gọi điện thoại xong.
Nhìn thấy anh đi vào, ánh mắt bà An lóe lên vẻ kinh ngạc, ánh mắt chuyển từ anh sang Vương Như, bà ta nhàn nhạt tức giận: “Chị Như, chị và Tiêu Cảnh Nam đi ăn cùng nhau xong qua đây à?”
“Cảnh Nam, sao con lại tới đây muộn như vậy?” Vương Như cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Tiêu Cảnh Nam mặt vẫn không chút thay đổi: “Con mới làm xong việc ở công ty nên giờ mới qua được." Sau đó, anh liếc mắt nhìn thấy trên trán Mặc Tinh đỏ ửng: “Ngốc à? Sao không tránh?”
“Không ngốc.” Quả thực cô cũng chẳng có cách nào tránh được cú vừa rồi.

An Sơ Tuyết thật là biết cách làm tổn thương cô, mỗi lúc một nhiều dưới danh nghĩa “bất cẩn” của cô ta.

Nhưng anh trai cô đã ngang nhiên làm bỏng An Sơ Tuyết, về lý mà nói, cô ta đúng.
Tiêu Cảnh Nam bất giác khịt mũi và quay mặt đi chỗ khác.
“Bọn họ nói gì kệ họ, cháu cứ uống của cháu đi, canh gà để lâu không uống là nguội đấy!” Vương Như lại rót đầy một bát canh gà nhỏ, đưa cho Mặc Tinh.
Mặc Tinh nói lời cảm ơn, rồi nhấp một ngụm.
Nước súp gà xương đen rất tươi và thơm, nhưng cô không cảm nhận được vị gì.

Nếu có thể, cô ước gì người đến bệnh viện chăm sóc cô, bảo vệ cô trước mặt người khác là bố mẹ chứ không phải là bác gái.
“Cháu giống hệt mẹ cháu, đều đứng về phía Mặc Tinh?” Giọng nói của bà An có chút sắc bén.
Tiêu Cảnh Nam ngồi ở giường bên cạnh, lảng tránh khỏi chất vấn của bà ta: “Xem ra học sinh trung học cơ sở không có nói những lời ai đứng về phía ai một cách ngây thơ như vậy?”
“Tổng giám đốc Tiêu chưa từng học cách tôn trọng người lớn sao?” Đôi mắt màu hổ phách của An Thiếu Sâm nhuốm một màu u ám.
Tiêu Cảnh Nam nhếch môi: “Dì An không biết yêu quý thế hệ trẻ sao?"
Phòng bệnh to lớn, rộng rãi như vậy mà Mặc Tinh lại cảm thấy rất chật chội bởi những lời ăn miếng trả miếng kia, thậm chí không khí cũng trở nên nhớp nháp, khó chịu khiến mỗi lần thở ra đều vô cùng khó khăn.

“Được rồi, ở đây vẫn còn bệnh nhân, hai người làm sao vậy?” Vương Như bất lực thở dài, liếc mắt nhìn hai bàn trống rỗng của An Thiếu Sâm và bà An: “Chị An với Thiếu Sâm, hai người không phải tới đây thăm Tinh Tinh đúng không?”
Không đợi hai người trả lời, bà ấy nói tiếp: "Chắc là không phải, đi thăm người bệnh mà đi người không đến.”
“Hai mẹ con cháu đến đây, chỉ để tìm công lý cho Sơ Tuyết” An Thiếu Sâm nói trước bà An một bước: "Mặc Lôi đã làm tổn thương Sơ Tuyết một cách vô duyên vô cớ.

Mẹ con cháu muốn biết đó là do bản chất anh ta hay là bị người xấu dụ dỗ, lợi dụng.”
Khi nói về ‘người xấu’, anh ta liếc mắt nhìn Mặc Tinh.
"Thật sự là vô duyên vô cớ sao? Sao dì thấy vết thương của Tinh Tinh còn nặng hơn cả Sơ Tuyết?” Vương Như thở dài: “Vết thương ở chân Tinh Tinh, dì nhìn thấy thôi cũng biết là đau như thế nào.”
Nghe đến đây, bà An cả giận mắng: "Chị Như đang chất vấn lời nói của chúng tôi sao?”
“Không có gì, tôi chỉ là tò mò, hỏi vu vơ thôi, đừng hiểu lầm.” Vương Như cười bất lực: “Tôi nghe nói Sơ Tuyết vô tình làm đổ nước nóng lên người Mặc Tinh, chỉ là một ấm nước, đúng là có chút bất cẩn thật.”
Vừa dứt lời, di động của An Thiếu Sâm vang lên, anh ta lập tức bắt máy, cau mày ậm ừ hai tiếng, sau đó quay sang bà An nói: "Rõ ràng là Sơ Tuyết nói không có trách Mặc Lôi và Mặc Tinh, huống hồ con bé chỉ vô tình, bất cẩn làm đổ ấm trà khiến Mặc Tinh bị thương nặng hơn một chút, chúng ta xin lỗi Mặc Tinh đi rồi về nhà.”
Vương Như cười nhẹ, không biết anh ta đang nói chuyện với ai.
“Người ta đang đổ hết phân lên đầu con bé, vậy mà con bé còn thay mặt người khác nói nữa.” Bà An, quay đầu chỉ vào Tiêu Cảnh Nam nói: “Cảnh Nam, dì hỏi cháu một câu, Mặc Lôi và Mặc Tinh khiến Sơ Tuyết thành như này, tại sao cháu lại rút đơn kiện?”
Rút đơn kiện? Mặc Tinh thở phào nhẹ nhõm, cô đã vào tù rồi, nếu anh trai cô cũng vào tù, dù chỉ vài ngày, không biết người khác sẽ nói gì về nhà họ Mặc.

Tiêu Cảnh Nam mỉm cười: “Mặc Lôi đã đập phá câu lạc bộ của cháu và nhà họ Mặc đã đền bù cho cháu mảnh đất ở thành phố G.

Mặc Lôi làm bỏng mu bàn tay của Sơ Tuyết nhưng Sơ Tuyết đã bỏng toàn bộ chân của Mặc Tinh, dù cố ý hay không thì cả hai bên đã đều đồng ý hoà giải, tại sao cháu lại không thể rút đơn kiện?”
Tiêu Cảnh Nam nói hết một lượt, bà An nghe xong, ngây người trong chốc lát.
“Nghe nói cậu Sâm đây là người ngay thẳng, nói một là một mà hai là hai, không biết cậu Sâm thấy chuyện này như thế nào?” Ánh mắt Tiêu Cảnh Nam rơi vào An Thiếu Sâm.
An Thiếu Sâm khẽ cau mày, liếc nhìn băng bó trên chân của Mặc Tinh, sau đó anh ta quay sang bà An nói: “Mẹ, đi thôi.”
“Tại sao ngay cả con cũng đứng về phía Mặc Tinh vậy?” Bà An nổi giận đùng đùng, ngay cả lớp trang điểm mỏng manh kia cũng không thể che được nước da xanh tái của bà ta.
An Thiếu Sâm nói: “Đầu tiên, chân của Mặc Tinh rõ ràng đã bị bỏng trước khi Mặc Lôi tạt nước vào Sơ Tuyết.

Trong chuyện này, ta không thể trách Mặc Lôi và Mặc Tinh được.”
Bà An chỉ vào chóp mũi của anh ta, tức giận đến mức không nói lời nào, sau đó nhìn Mặc Tinh một cái, tức giận đi ra ngoài, đóng sầm cửa một cái.
“Tạm biệt.” An Thiếu Sâm liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Mặc Tinh, anh ta vẫn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, mở cửa rời đi.
Vương Như nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, bà ấy xúc động nói: “Thật may mắn khi chị An có thể sinh ra những đứa con ưu tú như vậy.”
“Có lẽ là đã dùng hết phúc đức tích lũy ở kiếp trước.” Tiêu Cảnh Nam khẽ khịt mũi, ánh mắt mang theo ý châm biếm nhàn nhạt.
Vương Như cười mắng anh một tiếng, nói: "Con là bề dưới, nhìn trông cũng có chút giống người lớn nhưng mà không được đánh giá bề trên như thế.”
Tiêu Cảnh Nam nhếch môi và không nói gì.

“Một nhóm đông người ở đây, ồn ào đến mức cháu không nghỉ ngơi được.

Thôi, cũng không còn sớm nữa, bác và Tiêu Cảnh Nam về trước, gặp lại cháu sau nhé.” Vương Như đứng dậy nói.
Mặc Tinh đáp lại “vâng ạ”, sau đó muốn đứng dậy tiễn bà ấy đi, nhưng bị bà ấy ấn ngồi xuống: “Cháu vẫn đang truyền dịch, chân còn bị thương nữa.

Đừng có nghịch ngợm, bác dù sao cũng đâu phải người ngoài.”
Vương Như khuyên nhủ Mặc Tinh thêm vài lời trước khi cùng Tiêu Cảnh Nam rời đi.
Màn đêm mịt mờ, cây cối xung quanh đổ bóng lên gương mặt điển trai góc cạnh của Tiêu Cảnh Nam qua ô cửa kính xe.
“Về chuyện tối nay, mẹ thay mặt Tinh Tinh nói lời cảm ơn với con.” Vương Như ngồi ở bên cạnh, bà ấy khẽ nhếch khóe miệng lên, bộ dạng rất đắc ý.
“Mẹ đừng hiểu lầm.” Bentley bắt đầu khởi động, bóng cây chiếu trên mặt Tiêu Cảnh Nam giống như những thước phim, che giấu biểu cảm trong mắt anh: “Việc con đã rút đơn khiếu nại không liên quan gì đến Mặc Tinh.”
Vương Như hơi nhướng mày: “Ồ?"
“Sự mất mát của câu lạc bộ Dream chẳng thấm vào đâu so với khu quy hoạch mới của nhà họ Mặc ở thành phố G.

Con không thể nhường miếng bánh lớn như vậy chỉ vì Sơ Tuyết được.” Tiêu Cảnh Nam nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.