Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 84: 84: Anh Cứ Quỳ Ở Đây Không Đứng Lên Nữa




Mặt Mặc Tinh cắt không một giọt máu: “Không dám.”
Cô vội vàng chống tay xuống đất đứng dậy, do quỳ quá lâu nên hai chân cô tê dại, cô loạng choạng, may mà Tiêu Cảnh Nam đã đỡ eo cô, nên cô nhanh chóng đứng vững.
Hương nước hoa nam giới thoang thoảng bao trùm khắp cơ thể cô, Mặc Tinh vội vàng tiến lên vài bước, rời khỏi lồng ngực ấm áp và cứng rắn của anh: “Cảm ơn Tổng giám đốc Tiêu.”
“Ừ.” Tiêu Cảnh Nam cụp mắt xuống, thu tay lại, bàn tay vừa ôm lấy eo cô, ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa cử động vài lần trước khi buông thõng xuống bên hông.
Nhưng lúc này, Mặc Lôi vẫn quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy.
Mặc Tinh lo lắng cho sức khỏe của anh ấy, cô cứ do dự mãi, cuối cùng vẫn đi tới đỡ anh dậy: “Đứng dậy đi… anh.”
“Nếu như Tiêu Cảnh Nam không đồng ý sẽ buông tha cho em, anh cứ quỳ ở đây không đứng lên nữa!” Mặc Lôi hất tay cô ra, ngoan cố quỳ dưới đất.
Mặc Tinh khó khăn ngồi xổm xuống, thì thào nói: “Anh ta vốn dĩ không quan tâm đến sống chết của anh đâu.

Cho dù anh có quỳ ở đây cả đời, anh ta cũng sẽ không buông tha cho em đâu.

Ngược lại, nếu như anh khiến anh ta không vui, có thể anh ta càng trả thù em nghiêm trọng hơn đấy!:
Nghe đến đây, hai mắt Mặc Lôi đột nhiên mở to ra, trên khuôn mặt bê bết máu, nhìn rất đáng sợ, sau đó anh ấy nắm lấy tay cô đứng dậy.
Mặc Tinh mím môi nhìn anh, nở nụ cười có phần đau khổ.

Bây giờ, đến cả cái chết cô còn không sợ, cô chỉ sợ Tiêu Cảnh Nam dùng anh trai để uy hiếp cô.
Anh trai cô không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Tiêu Cảnh Nam sẽ hành hạ cô… Cô và anh trai đã trở thành ràng buộc của nhau.
Bốn người không ai nói thêm lời nào, không khí trong phòng bệnh vô cùng kì quái và đáng sợ.
Một lúc lâu sau, Vương Như xoa lông mày, vết chân chim nơi khóe mắt càng lộ rõ hơn bình thường: “Tìm một bác sĩ băng bó cho Mặc Lôi đi.

Tinh Tinh, cháu cũng nghỉ ngơi cho khỏe đi, bác với Cảnh Nam về trước đây.”
Mặc Tinh cúi đầu tiễn hai người họ ra cửa thang máy, mãi đến khi cửa thang máy đóng lại, cơ thể đang căng cứng của cô mới được thả lỏng, tay chân lúc này vô cùng đau nhức.
“Có phải chân em lại đau không?” Thấy vậy, Mặc Lôi lo lắng, vội vàng chạy đến đỡ cô.
Mặc Tinh hất tay anh ấy ra, vẻ mặt vô hồn đi về phía phòng bệnh, Mặc Lôi lau máu trên trán, phủi phủi quần áo rồi buồn bã đi theo sau cô.
“Em làm gì thế?” Mặc Lôi vừa chuẩn bị bước vào phòng bệnh thì Mặc Tinh định khóa cửa trong, anh vội vàng dùng lực đẩy cửa ra, ngăn cô không thể khóa cửa lại.
Mặc Tinh đứng chặn ở cửa, liêm đôi môi khô khốc của mình, nói: “Anh trở về đi, sau này đừng đến tìm em nữa.”
“Trở về? Về đâu cơ?” Trên trán Mặc Lôi vẫn còn vết máu, anh ấy lấy tay quệt một cái: “Anh cũng bị bố đuổi ra khỏi nhà rồi, sau này anh sẽ ở cùng em.”
Mặc Tinh liếc nhìn vết thương trên trán anh ấy, cau mày nói: “Anh chẳng biết làm gì cả, một chút tiền em kiếm được không nuôi sống nah được đâu.


Anh đi băng bó vết thương rồi về nhà đi.”
“Không cần em nuôi anh, khi anh ra ngoài có mang theo ví tiền đây rồi.

Trong thẻ của anh có vài tỷ, đủ để chúng ta tiêu trong khoảng thời gian dài, bố mẹ nhất định sẽ không nỡ khóa thẻ của anh đâu.” Mặc Lôi vừa nói vừa định đi vào trong.
Thế nhưng Mặc Tinh vẫn đứng bên ngoài chặn cửa, không động đậy: “Anh…”
“Có phải vừa rồi anh nói anh không nhận em làm em gái nữa nên em giận không?” Mặc Lôi cười gượng, xoa xoa đầu cô, ánh mắt vô cùng yêu chiều, còn mang theo chút nịnh cô: “Anh trai xin lỗi em, đó là lời lúc nóng giận, em đừng để bụng nhé.”
Bộ dạng của anh càng khiến cho Mặc Tinh cảm thấy đau lòng, giống như một con cá mắc cạn, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Cô tránh ánh mắt đầy yêu thương của anh, tàn nhẫn nói: “Anh đi về đi, sau này đừng đến tìm em nữa, về sống một cuộc sống hạnh phúc với chị dâu đi.”
Mặc Lôi nhắm chặt mắt lại, khóe miệng hơi cong lên.
“Trước khi về, anh nhớ xử lý vết thương trên đầu đấy, nếu để lại sẹo giống em thì nhìn xấu lắm.” Mặc Tinh ngước mắt lên nhìn anh ấy, cố gắng mở miệng nói, dưới ánh nắng rực rỡ, vết sẹo ở đuôi lông mày hiện lên rõ rệt.
Mặc Lôi nuốt nước bọt, một ít máu chảy vào trong miệng, hơi tanh, cũng có chút hơi mặn: “Anh đi về rồi thì anh bảo vệ em? Hả?”
Lúc đấu anh ấy nói rất nhỏ, thế nhưng nói đến cuối, dường như anh đang gầm lên.
“Kể cả có anh ở đây, anh cũng không thể bảo vệ em đâu.” Ánh mắt Mặc Tinh thẫn thờ, nói ra những câu sắc bén: “Anh và Tiêu Cảnh Nam vốn dĩ không cùng đẳng cấp, đừng nói là anh ta, kể cả là An Sơ Tuyết và An Thiếu Sâm, bọn họ muốn làm gì thì anh cũng không thể nào bảo vệ em được.”
Trên mặt Mặc Lôi có vài vết máu đã khô, vẫn còn một ít máu tươi sót lại, anh ấy há miệng ra, thở hồng hộc.

“Anh ở lại đây với em, chẳng những không bảo vệ được em mà còn rước thêm phiền phức cho em nữa.” Giọng nói của Mặc Tinh vô cùng bình tĩnh: “Cũng giống như lần đó anh đi đến Câu lạc bộ Dream, còn cả trò hề ngày hôm nay nữa, anh nghĩ rằng anh đang giúp em, thế nhưng trên thực tế, anh chỉ đang ném cho em thêm một mớ hỗn độn, để em xử lý giúp anh thôi.”
Mặc Lôi hai tay ôm chặt ngực, yếu ớt dựa vào một góc tường: “Tinh Tinh, anh trai ở trong mắt em… vô dụng đến thế sao?”
“… Đúng thế.” Mặc Tinh ép buộc bản thân mình không được yếu đuối, cô nhìn thẳng vào Mặc Lôi: “Anh trai, coi như em cầu xin anh đó, sau này đừng đến đây tìm em nữa.

Mỗi ngày em đều phải đối phó với Tiêu Cảnh Nam, việc này đã đủ mệt mỏi rồi, nếu như anh còn đến đây làm loạn nữa, em thật sự không chịu đựng nổi.”
Lời nói của cô giống như con giao sắc bén nhất trên thế giới, từng câu từng chữ đâm mạnh vào trái tim Mặc Lôi, khiến cho trái tim anh ấy vỡ tan thành từng mảnh.
Mặc Lôi nắm chặt tay nói: “Anh vào bên trong lấy quần áo rồi sẽ đi ngay.”
Giọng nói của anh ấy run rẩy đến mức không kiểm soát được.
“Vâng.” Mặc Tinh bước sang một bên.
Mặc Lôi bước đến bên giường cho người nhà, cầm lấy chiếc áo vest, trong lúc anh ấy mặc áo lên thì vô tình quẹt phải hộp quà trên giường bệnh.
Hộp quà rơi xuống đất, vài bộ đồ lót khiêu gợi rơi ra bên ngoài.
Mặc Tinh định chạy tới nhặt hộp quà lên nhưng quá muộn rồi, anh ấy đã nhìn thấy rõ ràng.
“Mấy thứ này là để một thời gian nữa… em đi tìm Tiêu Cảnh Nam rồi dùng sao?” Bình thường Mặc Lôi sống rất phóng khoáng, khi nói chuyện với đám bạn bè cũng hay nhắc đến mấy thứ này, thế nhưng lúc này, mấy từ “quyến rũ”, “câu dẫn” anh ấy không thể nói ra.
Mặc Tinh khẽ “vâng” một tiếng, ngồi xổm xuống đất, nhặt mấy bộ đồ lót khiêu gợi bỏ vào hộp quà.
Sau khi đóng nắp hộp lại, cô lại đặt nó lên giường.
Mặc Lôi không nói gì thêm, lê chân tới cửa giường bệnh.


Sau khi mở cửa ra, anh ấy dừng lại một chút, quay người nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tinh Tinh, em hãy đợi anh, anh nhất định sẽ nỗ lực bảo vệ em.”
“Anh về đi.” Mặc Lôi đi đến cửa, đẩy anh ấy ra, sau đó đóng cửa lại, ngồi sụp xuống, dựa vào cửa.
Cô khép hai chân lại, hai tay ôm chặt lấy mặt, giữa ngón tay chảy ra dòng chất lỏng trong suốt.

Thế nhưng từ đầu đến cuối, cô không hề phát ra một tiếng động nào.

Chiếc xe Bentley đang đi trên đường, cho dù là xe hạng sang, lúc này cũng phải duy trì tốc độ rùa bò giữa dòng người đông đúc.
“Tinh Tinh sinh nhật ngày 28 tháng 9, còn bốn năm ngày nữa là đến sinh nhật con bé rồi.” Vương Như nhìn đuôi xe phía trước, nói.
Do tắc đường, chiếc Bentley không thể không dừng lại, Tiêu Cảnh Nam đặt tay lên vô lăng, khẽ “vâng” một tiếng.
“Con bé không thể trở về nhà họ Mặc, mẹ muốn đợi đến lúc con bé xuất viện sẽ đón con bé đến nhà họ Tiêu ở một thời gian.

Đợi con bé đón sinh nhật xong sẽ để con bé đi.

Con thấy thế nào?” Vương Như hỏi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.