Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 99: 99: Anh Trai Bảo Cô Qua




“Tôi ra ngoài trước.” Mặc Tinh lòng dạ rối bời, giờ đây cô chỉ muốn đi ra ngoài.
Nhưng Lâm Hiểu lại nắm lấy cánh tay cô, vẻ mặt cô đơn hỏi: "Bạn trai của tôi cho rằng tôi là kẻ bẩn thỉu nên không muốn ở cùng tôi nữa, ngay cả cô cũng vậy sao, cô cũng cho rằng tôi là kẻ dơ bẩn ư?”
“Không phải đâu.” Mặc Tinh lặp lại một lần nữa: “Tôi ra ngoài trước."
Lâm Hiểu vẫn không buông tha, hai mắt cô ấy đỏ hoe: “Vậy có phải là cô nghĩ rằng tôi lợi dụng cô để quen biết với tổng giám đốc Tiêu, cô An, anh Mặc, cảm thấy tôi là kẻ thực dụng nên mới không muốn làm bạn với tôi nữa đúng không?”
Mặc Tinh nhìn Lâm Hiểu, cô hơi cau mày nhưng không nói gì cả.
“Bạn trai đi rồi, bạn bè tôi cũng khôg còn nữa.

Ngay đến cả việc làm người thôi tôi cũng làm được.” Lâm Hiểu cười khổ buông tay cô ra, trong mắt cô ấy không thể che giấu được sự mất mát và đau đớn.
Lâm Hiểu không buồn làm vướng bận Mặc Tinh nữa, cô ấy cúi đầu và tránh sang một bên.
“Giống như cô nói, con người rất phức tạp.

Tôi chưa bao giờ yêu cầu bạn bè phải tốt với tôi 100%, chỉ cần bọn họ không làm tổn thương tôi là được.” Mặc Tinh liếc nhìn cô ấy một cái rồi bước ra ngoài.
Lâm Hiểu đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt xám xịt bỗng hiện lên chút ánh sáng: “Mặc Tinh, chúng ta vẫn là bạn sao?"
Mặc Tinh cầm ví và điện thoại đi ra ngoài, mặc kệ câu hỏi của Lâm Hiểu.
Đã gần mười hai giờ, vậy mà đường phố vẫn đông người qua lại và xe cộ.
Mặc Tinh đứng ở lối vào của câu lạc bộ, cô liếc nhìn xung quanh, cô thực sự không biết phải đi đâu, chỉ là cô muốn ra ngoài, không muốn ở đó tranh luận với Lâm Hiểu về vấn đề bạn bè nữa.

Họ có phải là bạn cô không? Trên thực tế, cô cũng không biết nữa.
Bíp bíp bíp!
Điện thoại rung lên.
[Anh vừa đặt vài món cho em đấy, đều là món em thích cả.

Tẹo nữa anh gọi điện thoại nhớ nghe nhé, đừng chạy lung tung!]
Mặc Lôi gửi tin nhắn cho cô.
Mặc Tinh đứng ở lối vào câu lạc bộ hơn mười phút, sau đó nhận đồ ăn mà anh trai mình đặt, cô thật sự không muốn về kí túc xá chút nào.

Chính vì vậy, cô quyết định tìm một phòng nào đó trong khách sạn gần đây ăn cơm.
Cô đang phải đối mặt với áp lực lớn như thế, quả thực kể cả ăn sơn hào mỹ vị, cô cũng chẳng thấy ngon.
Mặc Tinh cắn được vài miếng thôi đã không muốn ăn thêm nữa, cô để đồ ăn ở đấy rồi nằm cuộn tròn trên giường ngủ.
“!” Đang nằm, Mặc Tinh đột nhiên nhớ tới mình không có mang theo qυầи ɭóŧ khiêu gợi, cô lập tức bật dậy.

Anh trai nói cũng chuẩn bị cho cô rồi, nhưng Mặc Lôi là người hay quên, cẩu thả nên cô không yên tâm lắm.
Mặc Tinh đứng dậy, chỉnh lại quần áo cho gọn gàng rồi đi đến một trung tâm thương mại gần đó mua một món cơm rang mà Lâm Hiểu thích ăn, sau đó trở về ký túc xá.
“Ăn đi.” Mặc Tinh đặt cái đồ mang đi trước mặt Lâm Hiểu, sau đó đi vào tủ lấy hộp quà.

“Tôi nuốt không nổi.” Ánh mắt Lâm Hiểu lóe lên khi nhìn thấy món cơm chiên mình thích, sau đó cô ấy liếc nhìn Mặc Tinh hỏi: “Hôm nay cô định đi… ấy ấy với tổng giám đốc Tiêu à?”
Mặc Tinh cảm thấy hộp quà quá bắt mắt nên cô tháo bao bì ra, bỏ thẳng ba bộ đồ lót vào trong một chiếc túi: “Ăn chút đi.

Dù gì bạn trai cũ của cô cũng có người khác rồi.

Cô cứ hành hạ bản thân mình như thế, cô tưởng anh ta sẽ thương cô chắc, anh ta sẽ chẳng thấy áy náy chút nào đâu, người khổ chỉ có mình cô thôi!”
Cô ấy không trả lời, như thể Lâm Hiểu không nghe thấy những gì Mặc Tinh nói vậy.
Lâm Hiểu định hỏi, nhưng sau khi do dự hết lần này tới lần khác, cô ấy mới chịu nói: “Mặc Tinh, tôi nghĩ cô đừng đi, kế hoạch đó không đáng tin cậy lắm.”
Cô ấy cắn môi, ngượng ngùng nói: "Lúc đó tại tôi muốn làm cho cô phải nợ tôi một ân huệ cho nên chưa suy nghĩ kĩ càng mà đã bàn với cô.”
“Tôi thấy hơi buồn ngủ, tôi ngủ một lát trước nhé.” Mặc Tinh để cái túi bên cạnh gối, sau đó để dép lên giường, nằm nghiêng nhắm mắt lại, nhưng rốt cuộc cô cũng không ngủ được.
Lâm Hiểu có lẽ cũng biết là cô đang giả vờ ngủ, nhưng không nói gì.
Chỉ còn lại tiếng nhai nhóp nhép vang lên trong ký túc xá.
Mỗi phút mỗi giây trôi qua đối với Mặc Tinh đều cực kỳ khó chịu, mỗi giây đều giống như một năm, như thể một thế kỷ vậy, một lúc sau chuông điện thoại mới vang lên.
Cô hít một hơi thật sâu và bàn tay run rẩy nhấn nút gọi.
Một giọng nam tính vang lên từ bên kia: “Xin chào, đây là gia viên Huệ Hằng.


Sắp tới cô có cần mua một căn nhà…"
Mặc Tinh cau mày, cúp điện thoại, sau đó nằm trở lại trên giường.
“Mặc Tinh.” Lâm Hiểu bước đến bên giường, ấn nhẹ Mặc Tinh, nói: “Tôi nghĩ việc cô câu dẫn tổng giám đốc Tiêu để rời đi, chưa chắc anh ta đã buông tha cho cô đi đâu, cô nên cân nhắc một chút, đừng bốc đồng quá.”
Mặc Tinh ngồi dậy, vén mớ tóc ra sau tai, nghiêm túc nói: “Chuyện này tôi đã nghĩ rồi.

Đừng lo, nếu có chuyện gì xảy ra cũng không liên quan đến cô.”
Nếu có chuyện gì xảy ra, Lâm Hiểu sẽ không cần phải chịu trách nhiệm, anh trai cô cũng không cần chịu trách nhiệm, cô sẽ là người hứng chịu tất cả.
“Tôi không có ý đó, tôi không sợ chuyện này liên quan đến tôi!” Lâm Hiểu mặt đỏ bừng giải thích: “Tôi chỉ nghĩ bây giờ là nhà nước pháp quyền, mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng pháp luật, không nhất thiết phải theo cách này…"
Bíp!
Bíp!
Tiếng rung của điện thoại kêu lên cắt lời cô.
Mặc Tinh liếc nhìn ID người gọi, sau đó bấm nút trả lời cuộc gọi.
“Phòng VIP 506, em đến đây đi Tinh Tinh.” Giọng nói Mặc Lôi có chút khàn khàn, trong lòng tràn đầy mệt mỏi.
Sau khi Mặc Tinh trả lời “vâng”, anh ấy liền cúp điện thoại, cô ngay lập tức xỏ giày rồi xách túi đi ra ngoài.
Lâm Hiểu túm lấy cô, vẻ mặt phức tạp nói: "Mặc Tinh, cô thật sự không suy nghĩ thêm sao? Cô xem, trong khoảng thời gian này không có vị khách nào lợi dụng cô, quản lý mới cũng không làm khó cô, cô có nhất thiết phải làm chuyện này không?”
“Hiện tại không có ai lợi dụng tôi, cũng không có ai gây khó dễ với tôi, nhưng không có nghĩa là sau này không có?” Mặc Tinh bỏ tay cô ấy ra: “Cho dù cả đời này không ai làm khó tôi thì sau này tôi cũng rất khó để mở miệng nói với con cái mình rằng mẹ làm việc ở nơi như này?”
Lâm Hiểu ngoảnh mặt đi và nói: “Thực ra không có gì đâu.

Nhiều người trong nghề của chúng ta đều đã kết hôn và sinh con, và họ không giống như những gì cô nói.”
“Tôi khác bọn họ.” Mặc Tinh mím môi, nhưng trong mắt cô ánh lên tia châm chọc: “Bọn cô có thể tích cóp một số tiền sau đó rời đi, đến một thành phố nào đó lấy chồng sinh con, nhưng tôi không có cách nào rời khỏi đây được.


Nếu tôi không nắm bắt cơ hội này có lẽ cả đời tôi sẽ chôn vùi ở đây mãi mãi.”
Cô tự cười nhạo bản thân: “Nói không chừng lúc đó nhiều người sẽ nói với con mình rằng, hãy nhìn xem, đó chính là Mặc Tinh, cô ta phải làm việc trong câu lạc bộ này từ giờ đến chết.”
"Vậy thì… cô nên thận trọng hơn.

Nếu thấy không ổn, hãy từ bỏ kế hoạch càng sớm càng tốt và nghĩ ra một cái cớ nào đó để rời đi.”
Mặc Tinh chưa kịp nói thì cô ấy đã nói tiếp: "Nếu không thành công và làm cho tổng giám đốc Tiêu tức giận thì cô hãy tìm cách liên lạc với tôi ngay, tôi sẽ đi tìm cô An.

Cô ấy tốt bụng như thế, cho dù biết kế hoạch dụ dỗ tổng giám đốc Tiêu, kiểu gì cô ấy cũng sẽ giúp cô, thông cảm cho hoàn cảnh của cô.”
“Không cần, cảm ơn.” Đáy mắt Mặc Tinh hiện lên một lớp băng giá, cô quay đầu rời đi.
Lâm Hiểu nắm lấy cô từ phía sau và thuyết phục cô một cách tận tình: “Mặc Tinh, cô có nhất thiết vì chút thể diện này mà chịu khổ vậy không? Cầu xin tình địch mình có gì to tát chứ, hơn nữa tôi thấy cô An là người rất tốt, cô ấy sẽ không vì chuyện này mà cười nhạo cô đâu.”
“Khổ một chút, và xin lỗi bạn trai cũ là cô đã sai, cô chọn cái nào?” Mặc Tinh gỡ tay cô ấy ra, thờ ơ hỏi.
Lâm Hiểu không biết vì sao đột nhiên cô lại hỏi câu này, nhưng trong lòng vẫn có chút kích động: “Tôi vì anh ấy mà hy sinh nhiều như vậy, nhưng anh ấy lại lừa dối tôi.

Rõ ràng là lỗi của anh ấy.

Tại sao tôi phải xin lỗi? Tôi thà rằng ăn phân còn hơn là xin lỗi tên khốn đó!"
“Tôi không giống cô, tôi thà chết chứ không chịu ăn phân, và cũng không bao giờ cầu xin An Sơ Tuyết giúp mình.” Mặc Lôi lại gọi điện cho cô, Mặc Tinh cũng không phản bác Lâm Hiểu nữa, cô xách túi rồi đi ra khỏi cửa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.