Từ phía sau có một người đàn ông ôm chằm lấy cô, cô giật thót mình quay lại nhìn người đàn ông ấy. Bất giác cô thốt lên:
" Anh à!!! "
Cô nhìn từ đầu đến chân dáng người quen thuộc, khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng, cô khóc nức nở cô ôm chặt người đàn ông đó mà người đàn ông đó không ai khác chính là anh.
Không!!! Không thể nào đâu bất chợt suy nghĩ đó lại hiện lên trong đầu cô. Anh đã chết rồi kia mà, rồi cô sờ lên mặt anh, người đàn ông lúc này nắm tay cô bảo:
" Lâu rồi không gặp em, có nhớ anh không? "
Cô cầm tay anh rồi cắn chặt nó như muốn trút hết những sự uất ức, tức giận, hận và yêu. Anh vẫn để cô cắn mà không một lời oán trách. Anh vội áp tay lên má cô, anh hôn cô cả hai người đều trao cho nhau một nụ hôn nồng cháy. Cả hai đều quá cần nhau, yêu nhau, thương nhau mãi mãi không thể nào sống thiếu nhau.
MỘT NĂM TRƯỚC
Lúc anh được đưa ra phòng hồi sức sau vài ngày anh tỉnh lại anh có nói với ba mẹ và Ngôn rằng:
" Con xin ba mẹ, tôi xin anh Ngôn hãy bảo với Khiết Nhi rằng Cao Phong đã chết "
Mọi người phản đối anh dữ lắm, anh có giải thích:
" Con muốn có thêm thời gian để giải quyết vụ lùm dùm với Bảo Hân và con cũng muốn chứng minh cho vợ con biết là con rất yêu cô ấy. Hãy cho con thời gian là một năm, con muốn làm xong mọi chuyện rồi sẽ đến tạ lỗi với cô ấy. Xin mọi người hãy chấp thuận "
Anh quay sang cậy Ngôn:
" Tiểu Khiết nhờ anh quan tâm cô ấy hộ tôi nhé. "
Ngôn đáp:
" Vợ anh mà hãy tự lo cho cô ấy đi "
Anh nhìn Ngôn bảo:
" Tôi biết anh sẽ giúp tôi mà "
Dù cả ba mẹ anh và Ngôn có nói gì thì anh cũng không nghe nên đành phải làm theo ý anh
Mỗi lần cô đứng trước mộ bia giả của anh, cô tâm sự cô khóc anh đều nghe đều thấy hết. Anh thực sự rất muốn chạy đến ôm lấy cô người phụ nữ cả đời này anh yêu, nhưng anh lại bất lực nhìn cô đau đớn gọi tên anh. Nhiều lúc cô uống say ngồi khóc lóc trước mộ anh đến kiệt sức dựa vào mộ để ngủ, anh chạy đến bế cô dậy và chở cô về nhà. Nhìn cô say cùng với đôi má đỏ ửng như hai quả cà chua miệng cứ lẩm nhẩm:
" Cao Phong!!! Tôi ghét anh... Ứccc... Tại anh mà tôi khổ nè... Ứccc... Tôi không có say đâu nghe chưa... Mà giờ tôi nhớ anh quá àaaaaa... "
Thế là anh bật cười xoa đầu cô thầm nói:
" Tiểu Khiết ngốc "
Đưa cô về nhà anh ôm chằm lấy cô, đặt lên môi cô một nụ hôn rồi anh lái xe đi.
Cho đến ngày giỗ đầu của anh, cô vẫn mua rượu, hoa đến viếng thì cô thấy anh đứng trước mặt. Cô còn tưởng mình đang mơ cô bị anh véo vô má một cái anh hỏi:
" Có đau không? "
Cô mở tròn xoe mắt nhìn anh nói:
" Có!!! Đau chứ sao không đau "
Anh đáp:
" Vậy em không có mơ đâu nhé "
Cô nhào tới ôm chằm lấy anh cô làm anh ngã nhào còn cô thì nằm gọn ngay trên người anh, cô vỗ ngực anh nói:
" Anh gạt em, tại sao chứ... Rõ ràng em thấy người ta còn đem thi thể anh thiêu đốt mà "
Anh đáp:
" Người đó không phải anh là người khác mà. "
Anh nói tiếp:
" Anh xin lỗi lại nói dối em là anh đã "
Tứ đằng xa ba mẹ anh và Ngôn bước đến nói:
" Về nhà thôi "
Cô hết bất ngờ này đến bất ngờ khác đến dồn dập cô đáp:
" Ba mẹ và Ngôn đều biết sao? Tại sao chỉ có mình con là không biết "
Anh ra hiệu nháy mắt với ba mẹ và Ngôn họ như hiểu ý cười nói:
" Thôi bọn ta ra xe trước các con mau thu dọn rồi ra nhanh nhé "
Anh tiếp tục hôn cô bảo:
" Về nhà thôi, vợ ơi!!! Anh còn rất nhiều việc muốn làm với em lắm. Dạo này nghe Ngôn bảo em rất hay uống rượu và bỏ bữa. Nên anh quyết định sẽ trừng phạt em "