Xin Lỗi Em Bởi Vì Anh Nghèo

Chương 1: Chương 1: Mùa hè 3 năm trước.




Từng tia nắng ít ỏi của mùa đông lạnh giá soi dọi xuống khắp ngả đường, nhưng cũng không thể giảm bớt đi cái lạnh của mùa đông miền bắc. Năm hết tết đến đường xá trở lên đông đúc người qua lại hẳn lên, kể cả trời đang mưa phùn rất nặng hạt. Cố gắng lắm tôi mới luồn lách qua được đám đông trước mặt.
tôi nhăn nhó nhìn sang con nhóc đang tí ta tí tởn đi bên cạnh tôi lại còn quàng tay tôi mới sợ chứ.
Nè ngọc bỏ tay anh ra m
ọi người đang nhìn kìa em làm chò gì kì vậy.
Con nhóc ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi bĩu môi nói.
Kệ em và kệ họ cho họ nhìn đi có sao đâu.
Thở dài tôi trả biết làm sao nữa đành để em nó ôm vậy bước vào chợ.
Chợ trở lên đông đúc hơn ngày thường rất nhiều và có rất nhiều mặt hàng làm mắt tôi hoa hết cả lên, chỉ muốn về phòng trọ ngủ mà thôi.
Con nhóc lôi tôi vào 1 tiệm quần áo Nam trong chợ. Tôi quay qua nhìn Em nó hỏi.
-Em dẫn anh vào đây làm gì,
-hì mua tặng anh cái áo mặc tết chứ anh xem cái áo anh mặc kìa 3 năm rồi đó xem đi xem đi.
-Tôi nhìn vào cái áo len màu xám tôi đang mặc.
-Áo anh còn mới mà mua làm gì hả em.
-Không em nói nó cũ thì nó là cũ rồi để em mua tặng anh 1 lần đi mà.
Con nhóc mắt long lanh nhìn tôi, biết làm sao được với ánh mắt cún con này lên tôi đành gật đầu.
Em nó nhìn nhìn xung quanh lựa lựa, tìm tìm kiếm kiếm 1 hồi thì lôi ra. 1 chiếc áo len màu đen cổ lọ khá đẹp và giản dị, đúng gu quần áo tôi thích không màu mè như giới trẻ bây giờ hay mặc càng giản dị càng tốt.
Con nhóc đưa tôi cái áo rồi đẩy đẩy tôi vào thay áo thay xong tôi đẩy cửa bước ra.
Anh Phong ơi anh muốn mua áo len nào em chọn cho.
Ừm áo giống chàng trai kia được đó em.
Tay chàng trai đó chỉ vào người tôi nhưng tôi trả quan tâm, tôi vừa nghe thấy giọng nói đó giọng nói nhỏ nhẹ trầm lắng nhưng vẫn đủ để làm người khác nghe thấy là em sao.
Em ngạc nhiên nhìn tôi trân trân, còn tôi khi vừa nhìn thấy em. Nhìn vào đôi mắt em đôi mắt năm xưa đôi mắt đã hút hồn tôi ngay từ lần gặp đầu tiên, đôi mắt em mang 1 vẻ buồn như mùa thu lạnh lẽo. Tôi lảng chánh ánh mắt của em khi bắt gặp ánh mắt đó tôi thực sự không thể không dám nhìn vào đôi mắt em.

-Ngọc ơi! Hì! đẹp không.
-Anh việt áo anh mặc đẹp quá.
Tôi cố nở 1 nụ cười cứng ngắc với ngọc.
Tôi lẳng lặng hỏi bà chủ xem cái áo bao nhiêu tiền để trả, tôi bây giờ chỉ muốn đi khỏi đây thật nhanh mà thôi.
-400 ngàn cháu ơi.
Tôi đang định móc ví ra trả thì Ngọc khẽ dữ tay tôi lại rồi nói.
-Em nói với anh lúc nãy rồi mà áo này em mua tặng anh mà để em trả tiên cho.
Em nó lấy ví tiền trong túi sách ra trả em vừa đếm tiền trả xong thì đã bị tôi lắm tay lôi đi thật nhanh ra khỏi.
Trong đám đông ồn ào Ngọc ngạc nhiên nhìn tôi khi thấy tôi khi tôi chủ động lắm tay em nó.
Sau khi ra khỏi chợ thì ngọc khẽ cúi đầu thỏ thẻ nói.
-Anh Việt em đói.
-hả? Ừm xem nào ăn bún riêu cua nhé em.
-Ừm ừm được được mình đi thôi Anh.
Dẫn em nó vào 1 quán bún cạnh chợ. Tôi gọi 2 tô bún ra ăn.
Khi nhìn tô bún trước mặt tôi không hề động đũa tâm trạng đâu mà ăn nữa tôi đưa mắt về phía chợ ngoài trời mưa càng nặng hạt hơn.
Ly đó là tên em và cũng là cái tên, đi theo tôi suốt cả cuộc đời là người đã bên cạnh tôi những lúc tôi buồn, những lúc tôi vui.
Tôi thực sự yêu em nhưng đâu thể đến được với em chỉ vì chữ nghèo. Nghèo lên không thể yêu ai không thể yêu em, nghèo lên bị người khác chà đạp nghèo lên bị mọi người xa lánh. Tôi khẽ nhếch môi cười cay đắng.
Lôi ra 1 điếu thuốc tôi châm lửa hít 1 hơi rồi nhả ra làn khói trắng từng kí ức về em về lần đầu tiên tôi gặp em hiện ra.
Mùa hè 3 năm trước.
Hè về từng tiếng ve kêu râm ran trên vòm lá báo hiệu mùa hè đã về, trên bầu trời xanh chỉ lăn tăn vài gợn mây kia có rất nhiều cánh diều bay phấp phới, từng cơn gió mát thổi qua như làm dịu đi chút oi bức của mùa hè.
Tôi lằm dài trên 1 gò đất trống, giữa cánh đồng bên cạnh cây đa đã già cỗi và đã có tự khi nào rồi.

1 ngày hè yên bình hiếm hoi của tôi.
Đứng dậy tôi phủi phủi chút bụi và rơm mắc ở quần áo, bụng tôi đói cồn cào sau 2 ngày đi bụi không ăn không uống. Trong túi cũng trả có đồng nào luôn."có thím nào bỏ nhà đi mà khốn khổ như em chưa ít nhất phải có vài trăm trong túi còn tôi thì... Không có lấy 1 trăm kem"
Tôi bước đi giữa cánh đồng đầy nắng, tôi nên đi đâu bây giờ tôi không biết. Cũng trả biết lên đi đâu về đâu nữa, về nhà ư tôi mỉm cười cay đắng tôi vừa bị đuổi ra khỏi nhà xong. Mà ngôi nhà đó đâu phải nhà của tôi.
Tôi cứ bước đi lang thang vô định, cho tới khi tôi nghe thấy ai đó đang gọi tôi. Ngoảnh mặt lại xem là ai.
Chợt nhận ra đó là em, tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì ăn ngay 1 cái tát lật mặt như trời giáng nghe cái.
-ĐỐP.
Môi tôi rỉ máu và máu nóng trong người nổi lên tôi quát.
-Ly sao bạn đánh mình.
Nhưng em không hề trả lời câu hỏi của tôi mà cứ nhìn tôi, nhìn vào đôi mắt em tôi thấy mắt em đỏ ngàu và trực trào khóc. Rồi 1 dòng nước mắt lăn dài trên má, em lấc lên từng tiếng ngẹn ngào nhìn tôi rồi nói không thành câu.
-Tại sao Anh lại trốn học bỏ nhà đi vậy, Việt Anh có biết mọi người đang rất lo lắng cho anh lắm không.
Tôi nhìn em trân trân không biết nói sao. Nhìn vào đôi mắt của em tôi biết, mấy ngày nay em đã khóc rất nhiều vì tôi sao hay vì điều gì. Tôi tiến lại gần em tự dưng tôi làm cái việc mà từ khi quen em, tôi chưa bao giờ dám chưa bao giờ làm đó là lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má em. Em khẽ lấc lên nhìn tôi uất ức nói.
-Anh có biết tôi đã tìm kiếm anh khắp nơi, Anh có biết tôi lo lắng cho anh thế nào không Anh có biết...
Tôi ôm em vào lòng thật chặt... Đôi bờ vai em khẽ run lên, tôi siết chặt cái ôm của mình rồi nhắm mắt lại. Ừ, thì cứ khóc đi em, nếu điều đó làm em bớt đau, khóc thật nhiều đi em,tôi sẽ luôn là chỗ dựa mỗi khi em cần.
-Anh Việt! Anh Việt! Anh bị làm sao vậy em gọi Anh nãy giờ sao không trả lời.
-À có chuyện gì vậy em?
Tôi giật mình quay lại nhìn ngọc?
-Anh bỏ ngay điếu thuốc anh đang hút đi dùm em.
-Em ghét thuốc lá người yêu em sau này mà hút thuốc lá là em cắt.
Tôi thì phì cười trước cái điệu bộ vừa nói em nó còn lấy tay minh họa thêm kiểu như sẽ làm điều đó với người đang ngồi bên cạnh em là tôi đang hút thuốc ý. Lấy chân di di điếu thuốc tôi gọi bà chủ ra thanh toán.

-Sao anh không ăn vậy gọi ra mà không ăn là sao.
-Tôi lắc đầu anh không có tâm trạng để ăn.
-Cả năm mới được đi chơi với anh được 1 buổi mà trông cái mặt anh kìa, lạnh tanh như tờ tiền hức.
-Thà em ở nhà tán dóc cùng mẹ Trang em còn vui hơn.
Tôi cười cười xoa đầu em nó.
Thanh toán tiền xong tôi đèo Ngọc về nhà, rồi chuồn thẳng nếu không em nó kì kèo tôi ở lại ăn cơm nhà em nữa thì khốn khổ với món ăn em nó nấu.
Về tới phòng trọ tôi lằm ngửa ra giường vắt tay lên chán. Nhớ tới ánh mắt của em lúc nãy nhìn tôi mà cổ họng tôi nghèn nghẹn.
Lòng tôi chợt chùng xuống, tôi và em được coi là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ. Nhà em và nhà tôi cạnh nhau chỉ ngăn cách qua 1 bờ tường chỉ cao hơn 1 mét. Tôi vẫn còn nhớ cái lần đầu tiên tôi gặp em, khi tôi theo mẹ tôi về ở cùng dượng tôi. Đi qua cổng nhà em thì em đang chơi ô ăn quan cùng bạn em.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp em, có những mùa hè đầy nắng trong tiếng ve sầu kêu râm ran. khi đó tôi đang ngồi vắt vẽo trên cây nhãn của nhà tôi (trích dẫn chút nhà dượng tôi).
Còn em đang ngồi đu xích đu trong vườn, Tay cầm 2 bím tóc quơ quơ hát 1 bài hát gì đó tôi cũng không nhớ nữa.
Tôi cầm 1 trái nhãn trên tay rồi nhằm thẳng vào người em rồi lém. Trái nhãn đi thẳng và chuẩn không cẩn chỉnh bay thẳng vào đầu em. Em nhăn nhó ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi nói.
-Đồ hâm.
Rồi tức giận bỏ đi vào trong nhà. Đã có lúc tôi ngồi trên bờ tường ngăn cách 2 nhà chỉ để nhìn vào cửa sổ tầng 2 nơi em đang học. Tôi cứ lặng thầm nhìn em từ xa như vậy cho tới khi tôi lên cấp 2 ông trời đã sắp đặt tôi và em học cùng nhau..
5h 00 phút.“Ò ó o o…”
“Ò ó o o…”
Khi những tia sáng yếu ớt bắt đầu len lỏi, từng tiếng gà gáy vang vọng báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu.
Những cơn gió lả lướt mọi nơi, luồn qua những bụi hoa đầu ngõ, mang đến vẻ tươi mới và cả làn khí lạnh của buổi ban mai. Tất cả cư dân trong làng tôi vẫn đang ngủ nhưng tôi đã phải thức giấc và bắt tay vào công việc của mình.
Chào tháng 9 một ngày mới bắt đầu 1 năm học mới của tôi đã đến.
Tôi vục dậy vươn vai 1 cái miệng ngáp ngáp mò xuống dưới bếp. Nhìn qua bên nhà em vẫn thấy đóng cửa im lìm, gì chứ nhà em mà 5h sáng đã dậy rồi có mà mặt trời mọc đằng tây. Tặc lưỡi tôi đẩy cánh cửa bếp ra, mở nồi cơm đổ mỡ vào chảo mồi lửa mãi củi mới cháy khói bay nghi ngút. Tôi ho sặc sụa trong bếp, "nhà thím nào nấu bếp củi thì biết cảm giác sặc khói nó khổ thế nào rồi đó".
Cơm rang chín thì cũng là lúc trời Dần dần sáng, những ánh nắng rạng rỡ chiếu sáng cả vùng thôn quê này, lan tỏa từng chuỗi quang điểm tươi đẹp khắp mặt đất bằng phẳng.
San ra làm 2 tô cơm cho tôi và thằng em trai tôi thằng em trai tôi tên Trường giờ mới học lớp 1 còn tôi năm đó học lớp 6. Nên nhà gọi thằng em dậy rồi để ăn sáng nó còn nhùng nhằng trả chịu dậy các thím ạ. Em phải vả cho nó mấy cái mới chịu dậy.
Ăn sáng xong tôi rắt xe ra cổng thì bắt gặp, bố em cũng đang rắt xe máy ra cổng. Nói chung là nhà em nó giàu vật vã luôn, nguyên cái căn nhà 3 tầng của nhà em nó lúc đó cũng đủ để đám trẻ con trong làng tôi lác mắt rồi. Em nó đi lướt qua tôi mà trả thèm nhìn tôi lấy 1 cái các bác ạ. Dù tôi và em đã là hàng xóm của nhau 5 năm rồi, nhưng chưa bao giờ tôi và nhỏ nói chuyện với nhau.
Tặc lưỡi tôi trèo nên xe đèo thằng em đi học vì trường em trai tôi học cũng cùng đường đến trường với tôi.
Sau khi đưa thằng em tôi đến trường, tôi cũng phi thẳng nên trường. Vừa vào tới cổng tôi đã bị 2 thằng Thắng cu ly và Hải Mơ, chặn đầu rồi.

2 thằng khỉ gió nhìn tôi cười nhăn nhở, Tôi thì chột dạ nhìn 2 thằng. Tôi lườm lườm nhìn 2 thằng quát.
-chúng mày nhìn đủ chưa nhìn đủ rồi thì lượn đi để tao vào trường.
Dạ vâng mời đại ca.
2 thằng cùng đồng thanh nói còn cúi đầu mời mình vào trường như đúng rồi ý. 2 thằng này hôm nay uống nhầm thuốc hay sao ý các bác, ngoan dễ sợ luôn.
Đúng như linh tính em mách bảo vừa tìm ra chỗ để xe của trường, vừa cất xe xong thì 1 tá khoảng 7 8 thằng vây quanh tôi. Tôi bắt đầu run rồi các bác, trong đám trẻ trâu trước mặt có thằng Hải mơ, Thắng cu ly, Thùy chiều, Công Triệu. Và vài thằng nữa tôi không biết tên.
-Thắng cu ly: chúng mày có thấy anh Việt nhà ta có đẹp trai không.
-Có.
Thằng Hải mơ nhìn tôi kiểu mặt buồn buồn nói.
-Thế thì không được rồi.
-Thùy chiều: tại sao không được hả mày.
-Hải mơ: bởi vì thằng việt nó quá đẹp trai mà đẹp trai thì rất được đám con gái hâm mộ.
-Công Triệu: thế thì không được rồi Anh Em chúng ta là 1 gia đình, 1 gia đình phải thương nhau hết mình. Thế nên tao nghĩ phải đập cho thằng việt 1 trận từ đẹp trai chuyển đập trai đi tụi bay hơhơ.
Thế là thằng thì ôm tay thằng ôm chân khênh tôi Nên lớp.
Nên lớp tới lớp chúng nó thảy tôi nên bàn cái Ầm rồi cù lét làm tôi cười sặc sụa ho xù xụ mịa sao tụi mày ác nhơn vậy mà vẫn sống nhăn nhở ngoài vòng pháp luật nhỉ sao mấy.
Sau cái màn tra tấn người dã man đó, tôi mò ra cửa lớp rồi quát.
-Chúng mày nhớ mặt tao đó, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn rồi sẽ có 1 ngày tao sử đẹp hết tụi bay.
-Á đù Anh em ơi thằng việt nó bật lại chính phủ kìa sử đẹp nó đê.
Tôi sợ hãi chạy vội ra khỏi lớp và đâm rầm vào 1 người con gái đang đi vào lớp. Tôi chới với kéo luôn người con gái đó ngã theo và em nó ngã lằm nên người tôi môi chạm môi."lúc đó hoảng vãi ra nên em cũng trả biết cái nụ hôn đầu đời của em nó thế nào đâu các bác".
Sau 3s đứng hình trước cái hoàn cảnh éo le của tôi và em thì em đẩy tôi ra và thưởng cho tôi cái tát lật mặt luôn.
-Đồ Đồ! dê xồm...
-Ly nghe mình giải thích được không mình mình thực sự không cố ý.
Em uất ngẹn lên nhìn tôi rồi bỏ chạy.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy em khóc, và lỗi tại tôi đã khiến em khóc. Tôi vội đuổi theo em cố gọi tên em trong sân trường nhưng không thể.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.