Xin lỗi, nhận nhầm người

Chương 14



Bởi vì hôm sau là chủ nhật, không cần dậy sớm, cho nên tối hôm trước Công thức đến tận rạng sáng, tầm mười 10 giờ trưa mới tỉnh, mở mắt ra sờ sờ di động, coi giờ, xoay người lại ngủ tiếp.

Mới vừa mơ màng vào giấc tiếp, bạn thân ở ngoài cửa lại bắt đầu kêu: “Giờ này mà còn ngủ hả? Hôm nay có hẹn vẽ vật thật đó, mau dậy đê, mau dậy đê.”

Công dùng chăn trùm đầu, ý muốn che lại tạp âm bên ngoài, nhưng bạn thân bên ngoài vẫn kiên trì gõ cửa, cậu đành giơ tay đầu hàng.

“Gì vậy?” Công mắt nhắm mắt mở hỏi, đầu lắc lư đi mở cửa.

“Đi vẽ vật thật chứ gì!” nhỏ mặc một bộ đồ thể thao, đập thẳng khăn mặt vào mặt Công “Mấy hôm trước mày hứa với tao còn gì!”

Công bị đập mém tỉnh, nhớ lại một hồi, hình như mình có hứa thiệt, lập tức liền ũ rũ: “Chị hai à, bây giờ trưa trời trưa trật rồi, đi đâu vẽ vật thật nữa?”

Bạn thân: “Mày cũng biết là trưa rồi hả? Đêm qua làm gì mà mệt mỏi vậy? Buông thả quá độ hả!”

Công: “…”

Công: “Bây giờ ngay cả thức khuya mày cũng quản hả?”

Bạn thân: “Không quản.”

Nhỏ nhìn vào, thấy bên giường Công có bản vẽ, vẻ mặt lập tức như mới tìm ra đại lục mới, chỉ vào bức tranh hỏi: “Mẹ nó, mày vẽ ai vậy?”

Công: “Phác thảo thôi.”

Di chứng thức đêm còn chưa lui, đại não của cậu vẫn chưa nhảy số kịp, trở mắt nhìn nhỏ len người đi vào trong, đành phải tiếp tục kiên trì giải thích: “Là bức tranh đưa cho vị kia đó.”

Bạn thân ôm ngực, lòng đau như cắt nói: “Mày chưa từng vẽ cho tao bức nào luôn á…”

Công: “… Này đâu giống…”

Bạn thân: “Không giống chỗ nào?!”

Bạn thân: “Bởi vì anh ta tặng mày váy hả?!”

Công: “…”

Bạn thân: “Trẻ trâu.”

Công khinh thường không đáp, đi qua giành bức tranh lại: “Không phải đi vẽ vật thật sao? Chờ tao rửa mặt cái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.