Hai chữ ‘yêu cậu’ của Thụ lực công kích không nhỏ, Công thiếu chút nữa vứt luôn điện thoại, mặt dù không phơi nắng nhưng đã đỏ lựng, nhanh chóng bỏ lại một tin: “Tôi vẽ tranh tiếp đây.”
Thụ: “Tạm biệt.”
Công cầm điện thoại, so sánh chi tiết gương mặt trong ảnh với trên bản vẽ, cảm thấy trong lòng có chút thấp thỏm, liền đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa sửa.
Cũng không biết qua bao lâu, cậu đang run đùi đắc ý, bỗng đỉnh đầu tối sầm, ngẩng đầu, người trong tranh đang đứng trước mặt.
Công còn tưởng mình vẽ nhiều nên loạn não rồi, có lẽ nhìn di dộng và bản vẽ nhiều nên xuất hiện ảo giác, cậu còn nhắm mắt lại rồi xoa bóp, tập trung nhìn lại, không ngờ là thật.
Công: “Anh… Sao anh tìm được nơi này?”
Thụ: “Vừa rồi bàn việc làm ăn, tính ra đây đi dạo một lúc, không ngờ thấy cậu nên tới chào hỏi một tiếng.”
Công còn ngơ: “Trùng hợp ghê…”
Thụ: “Chứng tỏ chúng ta có duyên.”
Hắn cúi đầu nhìn bản vẽ, hỏi Công: “Này là vẽ cho tôi à?”
Công gật đầu, Thụ rất ngạc nhiên: “Tôi xem tí được không?”
Bức tranh còn chưa hoàn thành, lễ vật dang dở đưa người ta xem hình như không tốt cho lắm.
“Tôi còn chưa vẽ xong…”
“Hmmm…” Thụ suy nghĩ một chút, đưa ra đề nghị “Nếu tôi đã ở đây rồi, không bằng cậu nhìn tôi mà vẽ luôn đi, như vậy sẽ dễ dàng hơn phải không? ”
Công ném di động đi: “Đương nhiên!”
Có người thật toạ trấn ở đây, Công như được tiêm thuốc kích thích, tốc độ nhanh hẳn, những chi tiết không hài lòng đều được sửa tới hoàn hảo.
Cậu cẩn thận ôm tác phẩm cho Thụ nhìn sơ qua, tay cầm chặt bút, chờ đánh giá.
Thụ quan sát trong chốc lát, cười nói: “Bức tranh đẹp vậy tôi cũng không thể không biết xấu hổ mà nhận.”
Công hé miệng, khẩn trương hỏi: “Anh thích không?”
Thụ: “Đương nhiên rồi!”
Hắn nhìn tranh, lại nhìn cậu, đặc biệt nhấn mạnh: “Thật sự rất thích.”