“Mặc dù hai đứa đã là vợ chồng nhưng vẫn chưa thành hôn, nếu ngủ chung thì chỉ sợ thiên hạ dị nghị…” – Vương phu nhân nhỏ giọng nói, Thúy Vân cùng Từ Hải ngồi phía đối diện chỉ khẽ nhìn nhau một cái rồi thôi. Lúc này Vương lão gia hỏi: “Không biết công tử đây là người ở đâu, làm nghề gì?”
Từ Hải nghe hỏi tới mình thì cung kính lễ phép trả lời: “Thưa, vãn bối là thương nhân ở trên biển, cha mẹ mất từ nhỏ, lớn lên ở núi Hổ Bào.”
“Thương nhân à?...”
Trong đôi mắt của hai vợ chồng Vương viên ngoại có chút không hài lòng, Vương phu nhân nhíu chặt mi: “Cả hai đi đường cũng vất vả rồi, nghỉ ngơi đi.”
“Cha, mẹ, con gái đã lớn rồi, xin hai người hãy cho con tự làm chủ.”
Vương viên ngoại phất phất tay: “Đi về nghỉ đi.”
Thúy Vân không biết làm gì hơn, đành phải nắm tay Từ Hải lui ra ngoài, đi theo một cô tì nữ về phòng mình. Nàng từ chối khéo chuyện để cả hai ở riêng phòng, không biết nửa đêm cha có tới rồi nói linh tinh gì với Từ Hải hay không, đề phòng vẫn hơn.
Tối hôm đó quả thật cả hai ngủ không yên, gà vừa gáy canh năm, Từ Hải quay sang phía Thúy Vân, dùng ánh mắt yêu chiều vô điều kiện mà nhìn nàng. Ngón tay với đầy với chai sần vuốt nhẹ làn da mịn như ngọc của Thúy Vân, khẽ thở dài, hôn lên trán nàng một cái. Thúy Vân thức giấc, mắt lèm nhèm cười với Từ Hải: “Sáng sớm mà thở dài cái gì! Đêm qua ngủ không quen chỗ sao?”
Thấy vẻ tiếc thương đau lòng của Thúy Vân dành cho mình, Từ Hải lại hôn lên trán nàng một lần nữa rồi ôm nàng vào lòng: “Vân Nhi là người mà ta yêu nhất trên đời này!...”
“Nói nhảm!”, tuy vỗ nhẹ lên gò má Từ Hải nhưng trong lòng Thúy Vân lại vui như trẩy hội, nằm trong vòng tay quen thuộc của Từ Hải, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, cuộc chiến trong nội bộ gia đình mới bắt đầu mở màn.
Thúy Vân nhìn “rau các loại” trên bàn, sau đó nhìn quanh một vòng, hỏi: “Cha, mẹ, Vương Quan đâu, sao nó không ở nhà?”
Vương viên ngoại nhìn Từ Hải gắp thức ăn bỏ vào chén Thúy Vân, thuận miệng trả lời: “Hôm qua trên công đường có án chưa giải quyết xong, nó phải ở lại làm.”
“Từ công tử, hay là ta bảo con trai ta tìm cho công tử một chức quan nho nhỏ để làm nghề mưu sinh nhé? Chứ thương nhân thì…”, nói tới đây, Vương phu nhân lắc lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối vô hạn. Vương viên ngoại ngồi bên cạnh, tuy không nói gì nhưng rõ ràng là có thái độ đồng tình với vợ mình. Thúy Vân khẽ buông chén đũa xuống, nghiêm túc nhìn cha mẹ mình: “Nghề gì thì không mưu sinh được hả mẹ? Chỉ là có bất nhân bất nghĩa hay không thôi.”
“Vân Nhi, con lại nói linh tinh gì vậy?”
Từ Hải giữ nguyên nụ cười nhạt của mình, dường như bỏ mọi lời nói ngoài tai, tay vẫn chuyên tâm gắp thức ăn cho Thúy Vân. Ở nhà hơn bảy ngày, thái độ của mọi người không những không tốt lên mà ngày càng tệ đi, ngay cả tiểu tử Vương Quan, dù rất vui mừng khi gặp lại Nhị tỉ mà mình yêu thương nhất nhưng hắn cũng không chấp nhận Từ Hải, khi gặp chỉ gọi mấy tiếng “Từ công tử”.
Trong thời gian này, Thúy Vân tới tháng, bụng cứ đau âm ỉ khiến nàng khó chịu không thôi, mấy lần trước thì dùng thuốc nhưng bây giờ nguyên liệu lại hết, không đủ mà nàng cũng không đủ sức để chế cái khác nên đành nằm đó chịu trận. Từ Hải đau lòng ngồi trong phòng xoa bụng cho Thúy Vân mãi, Thúy Vân xót Từ Hải mệt nên bảo: “Chàng tìm tì nữ, bảo bọn họ lấy muối rang nóng rồi bọc vải lại mang đến đây! Như vậy sẽ bớt đau hơn!”
“Vậy nàng ở đây chờ ta nhé!”
Từ Hải chạy vội ra ngoài, vừa hay gặp được hai tì nữ đi ngang qua. Từ Hải nói y những gì Thúy Vân nói, không ngờ bọn họ nghe xong chỉ lạnh mặt đáp lời: “Xin công tử thứ lỗi, chúng tiểu nữ còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành, nhà bếp ở hướng kia, phiền công tử vậy!”
Bọn họ nói xong thì bỏ đi, để lại một mình Từ Hải trở trọi. Hắn không nói gì, chỉ thở dài rồi tự mình tìm đường xuống nhà bếp. Người ở nơi này có thái độ không khác gì hai tì nữ kia là bao, dửng dưng, xem hắn như không khí, lúc đi cùng Thúy Vân may ra bọn họ còn nhún người chào một cái, bây giờ thì…
Từ Hải biết điều, tự mình tìm một cái chảo đen lớn rồi đổ muối vào, rang cho thật nóng mới sực nhớ mình chưa tìm vải để bọc lại. Tìm không ra nên quay sang hỏi một đại thẩm ở nhà bếp: “Ở đây có vải bố dày hay thứ gì để bọc muối nóng lại không? Ta…”
Người kia lạnh nhạt lắc đầu.
Lần này thì phải tự cắt ống tay áo của mình đi rồi bọc lại, nhanh chân đem về cho Thúy Vân. Thúy Vân đang tựa lên thành giường, gương mặt xanh xao, đầu lông mày hơi nhíu lại. Nhìn thấy Từ Hải về đến nơi thì gắng gượng nở nụ cười với hắn. Từ Hải lấy túi muối nóng áp lên bụng Thúy Vân để nàng dễ chịu hơn một tí, lúc này Thúy Vân vô tình nhìn thấy vết đỏ trên tay hắn.
“Tay chàng bị làm sao vậy?”
Từ Hải lảng mắt đi nhìn nơi khác, Thúy Vân ôm lấy gò má Từ Hải xoay lại, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Có chuyện gì vậy, sao lại giấu ta?”
Từ Hải cười khan: “Chảo nhà nàng… khó dùng thật…”
Trong lòng Thúy Vân xuất hiện vài thứ cảm xúc không tên, vừa định nói vài câu gì đó an ủi Từ Hải thì mới nhìn thấy mảnh vải trắng đang dùng để bọc muối nằm trên bụng nàng có hơi quen thuộc. Bất thình lình Thúy Vân chụp lấy ống tay áo của Từ Hải rồi vạch lên, xem xong thì nước mắt không kìm được nữa mà rơi xuống, trúng mu bàn tay của Từ Hải.
“Ta… xin lỗi…”
“Chỉ là cái ống tay áo thôi mà! Được phục vụ cho nương tử đại nhân là vinh hạnh của nó đó!”
Thúy Vân đang khóc lại bật cười, cơn đau dưới bụng không bằng một góc cơn đau lòng của nàng. Từ Hải nhấn nhấn ngón tay lên trán Thúy Vân vẻ trách móc: “Nàng đừng dùng ánh mắt áy náy đó với ta, chúng ta đã như phu thê rồi, còn áy náy nữa à?”
“Ừ! Biết rồi, vậy chàng ráng chịu đi!”
Thấy dáng vẻ vừa khóc vừa cười của Thúy Vân, Từ Hải vây nàng trong lòng, không ngừng hôn lên tóc nàng dỗ dành: “Ngoan, đừng khóc, lâu lâu trải nghiệm mới mẻ một tí thôi mà!”
Tối hôm đó, Kim Trọng đến nhà nàng.
Kim Trọng nghe Vương Quan nói Thúy Vân đã trở về thì vội đến đây ngay, tin này hắn cũng vừa biết lúc chiều bởi chuyện Kim Trọng yêu Thúy Vân, ai cũng biết nhưng bây giờ Thúy Vân lại dắt thêm một người lạ mặt rồi gọi đó là tướng công mình, khi ấy ai dám đi báo cho Kim Trọng nghe tin này đây? Vương viên ngoại cùng Vương phu nhân ngồi trong phòng khách, trước mặt là Kim Trọng cùng Vương Quan. Kim Trọng nghe tin Thúy Vân đã trờ thành vợ của người khác thì sững sờ không tin, cả người đờ đẫn, hỏi mãi cũng không nói năng câu nào.
Thúy Vân nghe cha mẹ cho gọi mình thì cùng Từ Hải đi đến, vừa đến bậc cầu thang đã nghe tiếng Vương viên ngoại không lớn mà uy: “Vân Nhi đường đường là tiểu thư con nhà gia giáo, làm sao mà gả cho một tên thương nhân đầu đường xó chợ không cha không mẹ cơ chứ? Ngay cả ý chí cầu tiến làm quan cũng không có thì bảo làm sao mà xứng đáng với con gái của chúng ta.”
Thúy Vân dừng bước chân, ngón tay đã bấu chặt, thậm chí muốn xuyên thủng tay áo lụa thượng hạng của mình. Từ Hải lại phải làm nhiệm vụ quen thuộc, nhẹ nhàng vuốt thẳng từng ngón tay của Thúy Vân ra, ai oán nói: “Nàng không an ủi ta thì thôi, ta lại cứ phải an ủi nàng!”
Sau đó lại xoa đầu Thúy Vân: “Ta không sao đâu, thật đó!”
Thúy Vân hít sâu một hơi, tay nắm chặt tay của Từ Hải, chưa bao giờ Từ Hải nhìn thấy Thúy Vân lại phải mạnh mẽ quật cường như thế này, trái tim cứ nhoi nhói. Hắn muốn Thúy Vân lúc nào cũng e thẹn cười hay làm những chuyện ngốc nghếch, không muốn thấy nàng phải gồng mình gánh chịu mọi thứ như thế này. Từ Hải đầu đội trời chân đạp đất, được anh em người người kính nể, vậy mà bây giờ lại phải như cô vợ nhỏ bị người ta bắt nạt mà trốn sau lưng Thúy Vân. Không phải Từ Hải nhu nhược mà là hắn không muốn làm mọi chuyện lớn lên, chuyện càng lớn, người bị tổn thương nhiều nhất sẽ là Thúy Vân.
Gương mặt Thúy Vân đanh lại, tối hôm nay biết tin Kim Trọng đến đây nên nàng cố ý vấn kiểu tóc của cô nương đã thành gia lập thất, trang phục cũng chọn màu tối, ngay cả cách trang điểm cũng khiến gương mặt sắc xảo đến lạ thường, không phải là nét ngây thơ trong sáng như mọi khi. Loại khí chất này của Thúy Vân khiến mọi người dang có mặt trong phòng hơi sợ hãi, những lời khi nãy Vương viên ngoại cố ý nói cho Từ Hải nghe, không ngờ hắn vẫn vui vẻ mà chào hỏi khiến cho ông hơi khó chịu.
Nàng lạnh giọng chấm dứt không khí im lặng này: “Cha mẹ gọi Vân Nhi đến đây không biết là có chuyện gì!”
“Hôm nay có Trọng Nhi tới đây chơi, hai đứa lâu ngày rồi không gặp nên ta mới gọi đến thôi!”
Thúy Vân cười, sự mỉa mai trên mặt được nàng trưng bày cho mọi người xung quanh thấy mà không hề che giấu khiến Vương viên ngoại tức giận không thôi nhưng muốn mắng cũng không mắng được. Gọi bằng “Trọng Nhi” nghe thật là thân mật quá nhỉ?
Lúc Thúy Vân vừa bước vào, Kim Trọng đã kích động đẩy ghế đứng dậy đi đến trước mặt Thúy Vân. Thúy Vân nhún người trang trọng ra vẻ: “Kim huynh, lâu quá không gặp!”
“Kìa Vân Nhi, sao muội lại khách khí như thế? Chúng ta…”, vốn Kim Trọng muốn đưa tay ra đỡ Thúy Vân đứng dậy, nào ngờ nàng lùi về sau một bước, cả người đứng sát vào Từ Hải. Kim Trọng ngước nhìn Từ Hải, sượng mặt chắp tay trước ngực: “Không biết vị công tử này là…”
Lúc này gương mặt của Thúy Vân bỗng nhiên tươi lên, tuy vẫn lạnh lùng như đôi mắt ánh lên tia tự hào: “Không giấu gì Kim huynh, đây là tướng công của muội!”
Vẻ mặt Kim Trọng rất khó coi, miễn cưỡng đáp lời: “À, ta có nghe bá phụ nói qua…”
Khi mọi người ổn định chỗ ngồi, Vương viên ngoại cười lớn gắp thức ăn đầy bát cho Kim Trọng, những hôm trước trên bàn ăn toàn rau, hôm nay có Kim Trọng đến thì ngoại lệ, biết bao nhiêu là món ngon xuất hiện. Thúy Vân cùng Từ Hải ngồi ăn một cách thản nhiên, dường như không thèm chú ý đến người xung quanh. Vương phu nhân che miệng cười, nói với Từ Hải: “Chắc Từ công tử không biết, Trọng Nhi hiện đang làm quan to trong triều, gia thế bối cảnh lại rất tốt, vốn trước kia gia đình chúng ta có ý định gả Vân Nhi cho Trọng Nhi nhưng không ngờ Vân Nhi nhất định phải đi tìm cho được Kiều Nhi, thế là lỡ mối lương duyên này, thật đáng tiếc!”
Nghe nhắc tới mình, Từ Hải ngóc đầu lên, nụ cười vẫn cực kỳ tươi tắn: “Vâng ạ, thật sự rất tiếc!”
Lúc này tới vẻ mặt của Vương phu nhân tối đen lại, khó coi hơn cả mặt của Kim Trọng. Thúy Vân cười cười, ngay cả chuyện kiếp trước nàng cưới Kim Trọng, nàng còn kể cho Từ Hải nghe thì bây giờ, chuyện trước kia cha mẹ ép nàng gả cho hắn chỉ là chuyện thường thôi!
Kim Trọng bỗng nhiên hỏi: “Từ công tử, dường như chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu? Đúng không? Không hiểu sao ta thấy công tử rất quen…”
Thúy Vân không cho Từ Hải trả lời, giọng nói hạ xuống vài phần: “Chắc là Kim huynh lầm rồi, đây là lần đầu tiên tướng công ta đến kinh thành mà!”
Nghe Thúy Vân một câu tướng công, hai câu cũng tướng công nên Kim Trọng im bặt, chẳng thiết nói nữa. Sau một thời gian dài chịu thiệt, cuối cùng sau bữa tối hôm nay, vợ chồng hai người nào đó đại thắng, ăn no một bụng gỡ vốn cho những ngày trước, ngủ một giấc thật ngon thẳng đến sáng.