Xin Lỗi, Tôi Được Cô Ấy Bao Nuôi

Chương 14



“Chúng ta nói chuyện đi” Vừa mới dỗ tiểu Thuần ngủ xong, Hoắc Thần Hy có chút mệt mỏi bước ra. Chơi với đứa bé một lúc thật sự rất mệt, cô ấy lại nuôi con năm năm, nghĩ đến hắn lại thấy thật có lỗi.

Trần Hinh nhìn hắn bước về phía mình, bạn học nào đó lập tức chột dạ, cố gắng tỏ ra lạnh nhạt mở miệng.

“Được rồi, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.” Hoắc Thần Hy sau khi tắm cho tiểu Thuần ngực áo bị ướt một mảng khá lớn trước ngực, ngoài ý muốn cơ thể cường tráng bên trong lớp áo hiện lên như ẩn như hiện. Bạn học Trần ngại ngùng nhìn về hướng khác, người này, lại có thể khoe thân trắng trợn như vậy. 

Hắn không biết năm năm rồi cô chưa từng trải qua một cuộc tình nào không?

Không được rồi, chẳng lẽ rất lâu rồi chẳng có đàn ông nào bên cạnh mà cô trở nên sắc như vậy a! Lại liên tưởng ~ lại tưởng tượng...

“Anh nói trước đi.” Trần Hinh lấy lại bình tỉnh, bọn họ đang là nói chuyện nghiêm túc, cô không thể nào vì một chút “đậu hủ” mà bị mê hoặc nha.

“Tiểu Thuần là con anh, đúng không?” Câu hỏi nhưng không hề có ý hỏi, thật ra hắn không cần hỏi cũng đã xác định được.

Chỉ là, muốn nghe từ chính miệng cô ấy nói ra.

“Tôi nói không thì anh tin sao?” Trần Hinh thừa biết hắn đã điều ra rõ ràng, vậy sao còn làm bộ không biết? Cô rất sợ, lần này hắn trở về giành con với cô.

Không được, cô chỉ có Tiểu Thuần thôi, chỉ cần con của cô là đủ rồi.

“Cũng được. Ngày mai anh mang con đi xét nghiệm ADN, cũng nhanh thôi, một ngày có thể biết kết quả rồi.” Ngụ ý, sớm muộn gì Trần hinh cũng thừa nhận tiểu Thuần là con hắn, vậy cần gì phải tiếp tục che giấu?

“Nếu anh đã nhận ra thì còn gì phải hỏi?”

“Anh vẫn muốn nghe chính miệng em thừa nhận.”

“Tôi có thể nói không phải sao?”

“Là thật?””

“Ừ.” Trần Hinh thở dài, cô không muốn tiếp tục né tránh nữa, nếu đã trở về rồi, vậy thì đối mặt đi.

Vốn đã biết trước kết quả, nhưng khi nghe người phụ nữ hắn yêu thương nhất gật đầu thừa nhận có con với hắn, Hoắc Thần Hy thật sự có cảm giác phấn khích không nói nên lời. Hắn run run mấp mái môi, lại không biết nên nói gì cho đúng, vẻ mặt ngây ngốc của hắn làm Trần Hinh không nhịn được bật cười. 

Cô không biết mình quyết định đúng hay sai? Có lẽ hắn sẽ giành con với cô, cũng có thể sẽ không. Cô tin tưởng hắn một lần, cũng là cho tiểu Thuần có ba như mọi người.

“Hinh nhi, xin lỗi, năm năm qua để em chịu khổ rồi. Đáng lẽ anh phải trở về sớm hơn, đáng lẽ anh không nên, không một tin tức gì..Vậy, Trần Hinh... cho anh cơ hội... bù đắp tất cả lỗi lầm đi...được không?.” Hoắc Thần Hy tiến về phía cô, bàn tay to nhẹ nhàng phủ lên đôi tay nhỏ nhắn. Đôi mắt màu hổ phách không kiên dè nhìn đối diện về phía cô. Hắn chăm chú nhìn từng biểu hiện trên gương mặt Trần Hinh, như không muốn bỏ sót một chút trạng thái nào của cô.

Có trời mới biết, năm năm gặp lại hắn chỉ muốn ôm cô gái này thật nhiều, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kia bao nhiêu. À, nếu có thể, hắn thật sự rất rất muốn ngay lập tức đè người phụ nữ bướng bỉnh này lên giường, tàn ác chà đạp một phen.

Hắc hắc.

Nghĩ đến đây, bộ phận nào đó trên người hắn có chút biến hóa, không được, hắn không thể vừa mới làm lành lại sinh “thú tính” như vậy. Hôm nay hắn nhịn, phải nhịn, nhưng chắc chắc sẽ có một ngày hắn thay mặt “tiểu huynh đệ” đứng lên giành công đạo. 

Bạn học Hoắc âm thầm cười trong lòng,

“Tôi...có thể suy nghĩ không?” Trần Hinh né tránh ánh mắt đang cố tìm tòi suy nghĩ của mình, cô cuối đầu. Đáng lẽ ra cô nên nhanh chóng quyết định, cô biết mình vẫn còn cảm giác với hắn, nhưng...

Chuyện này cô không thể ngay lập tức thích ứng được.

“Em muốn bao lâu?”

Trần Hinh im lặng, thật sự cô cũng chẳng biết bao lâu mình có thể quên được quá khứ đau lòng kia. Một ngày, một tháng, một năm hay vài năm…

“Hinh nhi, anh đã bỏ qua em năm năm, anh bỏ đi cơ hội được nhìn em sinh tiểu Thuần, kể cả khi con biết nói, biết đi, anh cũng không được bên cạnh con chứng kiến. Đáng lẽ, năm năm trước anh không nên bỏ đi.” Lúc đó, Trần Hinh hoàn toàn không nói cho hắn chuyện có thai, cũng chưa từng muốn hắn ở lại, nếu không, có lẽ chuyện hôm nay đã đến một ngã rẽ khác.

Hoắc Thần Hy biết Trần Hinh mang thai là lúc hắn vừa tới Mỹ được ba tháng. Đến Mỹ, nhưng tim hắn vẫn ở chỗ người con gái đó, lại không nhịn được cho người theo dõi cô. Hắn chỉ muốn biết, người con gái hắn sống thế nào, ít nhất, không nên lo lắng cô sẽ có chuyện.

Khi thám tử đưa anh xem tấm hình sinh hoạt thường ngày, vốn dĩ không để ý đến, nhưng khi Trần Hinh chuyển đến sống với mẹ, hắn mới bắt đầu cảm thấy không đúng. Rõ ràng cô hay mặc quần áo rộng, gương mặt lại gầy hơn lúc trước, đáng lẽ hắn nên quan tâm sớm hơn một chút.

Hắn vốn tưởng Trần Hinh có bệnh gì đó nghiêm trọng, nhanh chóng nhờ thám tử điều tra nguyên nhân.

Nhưng kết quả, ngoài tất cả suy đoán của hắn, Trần Hinh mang thai, hơn nữa đã là sáu tháng rồi.

“Anh nói như vậy để làm gì? Rốt cuộc thì có thể thay đổi mọi chuyện không? Không thể, đúng không? Chúng ta chẳng có một ai có thể thay đổi quá khứ. Nếu có thể, tôi cũng muốn thay đổi nó. Ít nhất, tôi không cần phải sống dằn vặt như vậy nữa.” Cô không còn là Trần Hinh lạnh lùng nông nổi của trước đây, từ sau khi sinh tiểu Thuần, cô vốn dĩ đã thay đổi rất nhiều rồi.

“Hinh nhi, anh biết, dù làm cách nào đi nữa chúng ta vẫn không thể thay đổi quá khứ. Vậy tại sao chúng ta không nghĩ đến việc ở hiện tại. Nếu quá khứ làm không tốt tại sao lại không cố gắng ở hiện tại. Đúng, quá khứ là chúng ta sai, là chúng ta có lỗi với Thuần Thuần, nhưng mà, nếu bây giờ cô ấy còn sống, cô ấy chắc chắn cũng muốn em sống hạnh phúc. Trần Hinh, em có thể nào buông xuống chuyện của Thuần Thuần, cho...chúng ta lại bắt đầu, được không?” Hoắc Thần Hy chăm chú nhìn vào mắt cô, hắn biết, không thể nào ngay lập tức bắt cô quên chuyện của quá khứ được, nhưng chẳng phải bản thân cô ấy cũng chịu nỗi đau trong năm năm rồi sao? Vì cái gì? Nếu bọn họ nợ Thuần Thuần, được, kiếp sau hắn tình nguyện trả nợ cho cô ấy, nhưng kiếp này, để hắn ích kỉ một lần. Hắn không muốn kiếp này bọn họ lại tiếp tục nợ thêm một người nữa_ tiểu Thuần.

“Thôi. Khuya rồi, anh ngủ sớm đi. Ngày mai chẳng phải hứa với tiểu Thuần cùng con đi chơi sao? Thằng bé nhớ rất dai nha, anh không đáp ứng con thì đừng mong sau này tiếp tục khiến nó quan tâm. Được rồi, hôm nay anh ngủ ngoài phòng khách đi. Ngày mai tìm khách sạn mà ngủ, nhà của tôi không phải khách sạn, không có chỗ cho anh dung thân mãi đâu.”

Trong lòng hắn biết rõ, mình vừa mới trở về không lâu, không thể khiến cô nhanh chóng tin tưởng mình được.

Trần Hinh nói xong đứng dậy, cô không muốn lại tiếp tục lộ vẻ mặt yếu đuối trước người đàn ông này. Ít nhất, cô vẫn không muốn mất đi tự trọng cuối cùng.

“Khoan đã, mẹ em... hôm nay không về sao?” Hắn thế nào lại quên mất.

“Ừ. Bà ấy có chút việc phải ở bên ngoài giải quyết.” Nói xong cô lại âm thầm tự chửi bản thân, cô đúng là ngốc đến hết thuốc chữa, lại sao lại đi nói với tên đó mẹ cô vắng nhà? Hắn có khi nào, có khi nào...

Thôi đừng nghĩ nữa, bình tĩnh, Trần Hinh, hiện tại mày phải vững tâm, tuyệt đối không được tin lời mật ngọt làm những chuyện có thiệt hại cho bản thân.

Hoắc Thần Hinh nhanh chóng hớn hở ra mặt, nhạc mẫu đại nhân không có ở nhà, có phải đêm nay, hắn không cần ngủ ngoài sofa chật chội này không. Nếu như mẹ cô có ở nhà, đương nhiên hắn ngủ phòng khách cũng đúng, nhưng vấn đề mẹ cô lại may mắn không có ở đây, vậy có phải, bọn họ sẽ được “hợp phòng như truyền thuyết”?

Haha, nghĩ đến thôi đã rất kích thích nha, không biết thực hiện có thể thêm một chút “lạc thú” nào hay không?

“Hinh nhi, em cũng biết, anh ở nước ngoài sống sung sướng, hôm nay em lại bắt anh ngủ trên sofa chật hẹp, anh rất khó ngủ nha. Lại nói khó ngủ sẽ không ngủ được, ngày mai sẽ không đưa tiểu Thuần đi chơi được. Em nói xem, con mong chờ như vậy, em nỡ lòng nào lại vì anh không có tinh thần mà để con suốt đời mang “bóng ma tâm lý” đúng không?”

Được lắm, Hoắc Thần Hy, anh dám lôi tiểu Thuần ra đe dọa tôi?

“Tôi mặc kệ anh. Anh đã hứa với con, phải giữ lời.” Trần Hinh vừa nói dứt câu thì thấy Hoắc Thần Hy nhanh nhẹn ôm chăn mền đứng dậy, động tác nhanh như tia chóp phóng vào phòng cô.

Hoắc Thần Hy tự nhận mình thuộc trường phái hành động, ngồi nói lý lẽ với cô nhóc này, đến cuối cùng mình cũng vẫn là phải nằm trên cái sofa đáng ghét này thôi.

Chi bằng...

Đầu Trần Hinh có chút thiếu oxi rồi.

Đến khi hiểu rõ sự tình, bạn học Trần cũng không tài nào ngăn kịp, vừa vào phòng đã thấy tên điên nào đó nằm chễm chệ trên giường, tay ôm gối ôm của cô, mắt nhắm lại. Trần Hinh có chút buồn cười, hắn ta đây là người lớn sao? Tại sao cô lại có cảm tưởng mình đang nuôi một “tiểu Thuần thứ hai”?

“Hoắc Thần Hy, ai cho anh cái gan nằm lên giường tôi? Anh mau xuống, nếu không... tôi... tôi gọi người đến?” 

“Hinh nhi à, em cũng nên thông minh một chút, giờ này đã khuya, ai rảnh rỗi lo chuyện của em chứ. Còn nữa, anh đây có lòng tốt nhắc nhở em, tiểu Thuần đang ở phòng bên, em la to một chút. La to thì con có thể thức dậy, em muốn con mình nhìn thấy mẹ nó ngủ với đàn ông sao? Vậy hình tượng người mẹ vĩ đại trong lòng con đã tan biến rồi. Tiếc thật. Chậc, chậc.”

“ Anh giỏi lắm. Tôi khinh.” Trần Hinh tức giận leo lên giường, mặc dù hắn ta là đàn ông, nhưng mà cô cũng không phải con gái mới lớn, ngủ với đàn ông một chút thì sợ hãi gì gì đó.

Nghĩ đến phải chịu nằm dưới đất hay ra phòng khách ngủ, cái nào cũng không có vẻ tốt. Vậy tại sao lại ép mình chịu khổ, trinh tiết thì đáng bao nhiêu tiền? Cô cũng không ngu ngốc tìm cho mình con đường tối tăm nhất.

Hoắc Thần Hy nhìn thấy Trần Hinh ngoan ngoãn leo lên giường, lại có chút ngạc nhiên. Hắn còn đang suy nghĩ mình phải dùng cứng rắn hay mềm yếu khiến cô gái nhỏ này cam tâm tình nguyện ngủ cùng hắn. Hiện tại thì tốt rồi, nhưng tâm tình hắn lại có một chút không vui.

Cô gái này có phải là đối với tất cả đàn ông đều như vậy, có phải cũng dễ dàng ngủ cùng trên một chiếc giường không?

Nhưng hắn không dám nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô nhắm mắt ngủ say. Hắn sợ cô lại tức giận, sợ cô không cho hắn gặp con. Có lẽ đây là giới hạn cuối rồi, nếu hôm nay lại tiến thêm một bước nữa sợ là kết quả sẽ nhanh chóng chuyển biến theo chiều hướng xấu. Vậy cũng tốt, được nằm cạnh cô ấy như thế này, với hắn là hạnh phúc rồi.

Còn chuyện hôm nay, được lắm, hắn ghi nhận. đợi đến khi cô thành tâm nguyện ý ngã vào vai hắn, đến khi đó, xử lí chuyện này cũng không muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.