Thời gian sắp đến, từng đoàn người nối tiếp nhau từ Song Phong đi xuống, Tùng Sơn đạo nhân và Trí Tuệ đại sư dẫn đầu, theo sau là nhóm đồ đệ Thiếu Lâm tự, hòa thượng Tịnh Không vẫn trừng mắt nhìn Ninh Chiêu Nhiên, Sở Lương Âm vội kéo nàng đi phía sau, tránh để nàng phải gây chuyện.
Trâu Ngọc ở phía trước nói chuyện với đồ đệ Thiếu Lâm, tuy chỉ mới gặp mặt vài lần nhưng hắn đã có thể tán dóc đủ thứ chuyện trên đời.
Sở Lương Âm và Ninh Chiêu Nhiên đi sau cùng, không biết từ khi nào Kha Mậu Sơn đã đi bên cạnh Sở Lương Âm, tuy vẫn còn rất cảnh giác với Ninh Chiêu Nhiên, nhưng vẫn kiên định đi theo Sở Lương Âm.
“Sư muội, qua đại thọ sư phụ, muội vẫn muốn đi sao?”. Da mặt của hắn rất trắng, nhưng vì bị ánh mắt trời chiếu vào mà cả gương mặt đều nhuộm màu vàng.
Sở Lương Âm gật đầu, “Ừm.” Nàng chỉ trả lời một tiếng, cũng không nói quá nhiều lời.
Trên mặt Kha Mậu Sơn hiện vẻ thất vọng, “Sư muội, muội đã đi khắp nơi hết năm năm rồi, giờ lại muốn đi đâu nữa?”.
Ninh Chiêu Nhiên liếc nhìn Kha Mậu Sơn, ho nhẹ, từ từ trả lời: “Lương Âm sẽ đi theo ta đến thần giáo gặp ca ca ta, Kha ngũ công tử không cần quan tâm, ta và ca ca ta sẽ chiếu cố Lương Âm thật tốt.”
“Ninh Chiêu Nhiên, cô không nói câu nào không ai nói cô câm đâu.” Sở Lương Âm khẽ quát một tiếng, Ninh Chiêu Nhiên lập tức ngậm miệng, nhưng bộ dạng rất đắc ý.
Sắc mặt Kha Mậu Sơn vô cùng khó coi, cái gì cũng không giấu được, “Sư muội, nàng ấy nói đều là sự thật?”.
Sở Lương Âm không kiên nhẫn, nhìn Tùng Sơn đạo nhân và mấy vị hòa thượng ở đằng trước nên phải nhịn xuống, “Không phải như vậy, muội có một số việc chưa làm xong, đợi khi làm xong tự nhiên sẽ trở về.”
Kha Mậu Sơn thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Ninh Chiêu Nhiên còn chút lo lắng, “Sư muội, giang hồ hiểm ác, muội phải cẩn thận.” Ý ở đây chính là nên cách xa người làm việc ác.
Sở Lương Âm không lên tiếng, mặc cho Kha Mậu Sơn nói.
Bước đến thềm đá dưới chân núi đã thấy Tưởng Cảnh Nham, Chung Ẩn, Trang Cảnh Nghi và nhiều đệ tử của Tùng Vụ môn đứng đây nghênh đón.
Sở Lương Âm lướt nhìn phía trước, rất nhiều môn phái trong giang hồ cho người đến đây chúc thọ, nàng chỉ mới liếc qua, đã thấy không ít người ngày thường từng đụng chạm với nàng, âm thầm thở dài, ánh mắt nàng cúi xuống, quyết định không quan tâm nữa.
“Sư phụ.” Mấy vị sư huynh ra chào đón, còn có nhân vật tiêu biểu của Tùng Vụ môn Nguyệt Ly Phong, bạch y nhẹ nhàng, đúng là người tuấn tú có khác.
Ninh Chiêu Nhiên đứng cạnh Sở Lương Âm, híp mắt quan sát một vòng, “Chia phe rõ ràng.” Đây là nói thần giáo Ma Gia độc chiếm một góc, có một khoảng cách với môn phái bọn họ, xem ra cũng chẳng ai muốn có liên quan gì với ma giáo, hơn nữa bầu không khí nhạt nhẽo, có thể thấy ai cũng nhìn người kia không thuận mắt, chẳng qua e ngại không phải địa bàn của mình nên cố chịu đựng mà thôi.
“Không được gây chuyện.” Sở Lương Âm cúi đầu nói, dặn dò Ninh Chiên Nhiên không thể kiếm chuyện, nàng cũng hết sức thu mình lại.
Ninh Chiêu Nhiên hừ hừ, cố gắng rũ mi mắt xuống, che khuất đi ánh mắt vừa mới khiêu khích.
“Hôm nay là ngày trăm tuổi của bần đạo, có thể để các vị hào kiệt giang hồ ngàm dặn xa xôi đến đây, bàn đạo vô cùng hổ thẹn.” Tùng Sơn đạo nhân đi lên thềm đá, chúng ngàn đệ tử Tùng Vụ môn phía sau cũng chắp tay nói lời cảm tạ, chỉ có hai người Sở Lương Âm và Ninh Chiêu Nhiên ở trong đám người không hề nhúc nhích, hai người cố gắng để bản thân mình tầm thường hơn, nhưng mà vẫn có những ánh mắt nhìn về phía các nàng.
Bữa tiệc được tổ chức ở Thiển Đài, thừa dịp Tùng Sơn đạo nhân cùng với mấy người sư huynh đang nói chuyện, Sở Lương Âm và Ninh Chiêu Nhiên đi đến Thiển Đài, tìm chỗ khuất người ngồi xuống, nhìn nơi ồn ào kia, sắc mặt Sở Lương Âm vẫn không thay đổi, Ninh Chiêu Nhiên ngồi bên cạnh như là có đinh dưới mông, không ngừng quay tới quay lui.
“Đàng hoàng một chút.” Sở Lương Âm cũng không nhìn nàng, mở miệng trách cứ.
Ninh Chiêu Nhiên hừ một tiếng, cuối cùng mới chịu nghiêm túc.
Xa xa đã thấy dòng người tấp nập đi đến, hơn phân nửa người ở đây Sở Lương Âm đều biết, phái Hoa Sơn, phái Côn Lôn, võ lâm thế gia, ây ui, còn có người của Nguyệt gia.
Nguyệt gia là người nhà của Nguyệt Ly Phong, tuy không phải là người trong võ lâm nhưng Nguyệt gia nhiều đời làm thương nhân, cũng được coi là giàu có nhất Giang Nam Đại Tề. Nhưng nghe nói Nguyệt Ly Phong sống không được tốt lắm, bởi vì Nguyệt Ly Phong là do đại đương gia Nguyệt gia và dã nữ nhân ở bên ngoài sinh ra, cho nên người Nguyệt gia vẫn luôn xem thường Nguyệt Ly Phong, làm sao hôm nay họ lại đi sau mông Nguyệt Ly Phong, bộ dạng rất dè dặt, giống như sợ làm sai điều gì.
“Phụt, ha ha ha…” Ninh Chiêu Nhiên đột nhiên bật cười, Sở Lương Âm quay đầu nhìn nàng đang cười run rẩy hết cả người y như bị ai điểm huyệt cười vậy.
“Cười cái gì?” Nhíu mày, đã cố tình tìm chỗ không ai để ý ngồi, nàng còn cố ý cười lớn nữa.
Ninh Chiêu Nhiên chỉ tay đến chỗ nàng vừa mới thấy, Sở Lương Âm theo phương hướng nàng chỉ mà nhìn qua, thấy tam sư huynh đang đứng bên cạnh một nữ tử trong đám người, cả hai đều rất lúng túng, đây là chuyện gì?
“Đại thọ sư phụ cô còn thuận tiện đảm nhận luôn công việc xem mắt à?” Ninh Chiêu Nhiên vẫn cười không ngừng, tựa như nàng đang xem hài kịch.
“Cô ta… là trưởng nữ của chưởng môn phái Hoa Sơn.” Lúc này Sở Lương Âm nhìn kỹ, mới nhận ra nữ tử kia, khoảng chừng mười bảy mười tám, nhìn rất xinh đẹp, Sở Lương Âm từng gặp nàng một lần, hình như là ở Long Môn Quan.
“Tùng Vụ môn của cô ngoại trừ đại sư huynh cô ra, những người khác không ai tu đạo, tự nhiên đến tuổi thành thân sẽ thành thân. Xem ra là cha nàng ta cố tình muốn nàng ta gả cho tam sư huynh cô, nhưng mà, nhìn tam sư huynh cô không thích lắm thì phải.” Ninh Chiêu Nhiên chậm rãi nói.
“Nàng ta cũng không coi trọng lão Tam.” Trâu Ngọc thản nhiên đi đến, nói tiếp lời Ninh Chiêu Nhiên.
Ninh Chiêu Nhiên nhíu mày, “Chẳng lẽ coi trọng Trâu đại hiệp?”.
Trâu Ngọc đến ngồi cạnh Sở Lương Âm, một thân bạch y vô cùng tuấn tú, phù hợp với gương mặt lúc nào cũng tươi cười, rất hấp dẫn người khác.
“Thử nhìn xem nàng ta đang nhìn ai?”. Trâu Ngọc thong thả nói.
Trâu Ngọc cười, nụ cười kia chứa vài phần xem thường, “Ừm.”
“Làm thiếp Nguyệt Ly Phong cũng không được.” Sở Lương Âm không nhìn nữa, dựa vào ghế nhìn đi chỗ khác.
“Sao cô lại khẳng định như vậy?” Ninh Chiêu Nhiên cũng dựa vào ghế, rất hứng thú đùa nghịch tóc mình.
“Người giang hồ nói dễ nghe là đại hiệp, nói khó nghe thì là người lỗ mãng, mắt nhìn của Ly Phong cao như vậy, đưa cho hắn công chúa, hắn còn phải suy nghĩ lại.” Sở Lương Âm không trả lời, Trâu Ngọc bên kia nói thay.
“Hừ, thật đúng là biết coi trọng bản thân.” Ninh Chiêu Nhiên khinh bỉ nói.
Khi ba người không nói chuyện nữa, thì người của thần giáo Ma Gia đột nhiên đi đến chỗ bọn họ, người trước mặt chừng ba mươi mấy tuổi, đường nét trên mặt rất rõ ràng, hơn nữa còn để lộ vài sợi tóc đỏ, đến cạnh Ninh Chiêu Nhiên thì dừng lại, nam tử tiến sát lại Ninh Chiêu Nhiên, cúi đầu nói hai câu với Ninh Chiêu Nhiên, bỗng Ninh Chiêu Nhiên cười một tiếng, quay đầu nhìn Sở Lương Âm, “Tình yêu ơi, ca ca ta xuất quan rồi.”