Xin Sư Thúc Kiềm Chế

Chương 29: Trong xe hoảng hồn



Dãy núi vây quanh, phong cảnh sơn thủy hấp dẫn con người, bầu trời màu xanh biếc, thời tiết như vậy rất thích hợp để lên đường.

Đường đi rộng rãi ẩn mình bên trong dãy núi, đi trên đoạn đường này có thể thưởng thức được phong cảnh đẹp, ở từng phương hướng đông nam tây bắc, đập vào mắt người ta đều là cảnh non xanh nước biếc, hoa lá chim chóc rúng động lòng người.

Xe ngựa đắt tiền khoan thai đi giữa cảnh núi non tiến về phía trước, con ngựa không vội vàng, bước lộc cộc trên đường, âm thanh dễ nghe vang dội khắp núi.

Tiểu đồng đánh xe có diện mạo thanh tú, chừng mười ba mười bốn tuổi, đôi mắt to tròn hết sức chuyên chú.

Bọn họ đã cách thế giới hoa mẫu đơn Tấn thành khá xa, khởi hành từ lúc sáng sớm, trong lòng Hoành Hạ bắt đầu khẩn trương, nuốt nước miếng mấy lần, nguyên nhân đều tại vị tổ tông Thất sư thúc chiếm đoạt xe ngựa.

Lúc công tử nhìn Thất sư thúc một thân một mình bước đến chiếm lấy xe ngựa của hắn, sắc mặt của hắn khi đó rõ ràng lạnh đi mấy phần, Hoành Hạ và Nhĩ Tương không nói gì, bây giờ không phải là lúc để lo lắng cho người khác, lo lắng nhất là hai người bọn hắn đấy, bởi vì chỉ cần có Thất sư thúc ở đây, hai người họ nhất định sẽ chịu khổ dài dài!!!

Bên trong xe ngựa nhàn nhạt mùi tùng hương, tất cả những đồ vật bày trí đều thuộc hàng cao cấp, bên cạnh cửa là chậu hoa hắc mẫu đơn, đây chính là chậu hoa lần trước Sở Lương Âm tặng cho Nhĩ Tương, vẫn nở rộn như cũ, xem ra Nhĩ Tương chăm sóc nó rất tốt.

Ở chính giữa đặt một chiếc bàn nhỏ tinh xảo, trên bàn bày trái cây theo mùa, ấm trà Tử Sa [1], huân hương Thanh Đồng, toàn bộ là đồ thượng phẩm.

[1] Tử Sa (紫砂) Một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà.

Giường nhỏ ba mặt được thiết kết hết sức thoải mái, độ rộng vừa phải, vừa có thể ngồi vừa có thể nằm, bên trên được trải một tấm thảm mềm mại ngay ngắn, bất luận xe ngựa đi trên con đường nào, bảo đảm cũng sẽ không làm cho người ngồi trong xe có cảm giác bị xóc nảy.

Giờ phút này, trong lúc xe ngựa vẫn đang nhởn nhơ đi về phía trước, thì bên trong có một nữ nhân mặc trang phục màu xanh độc chiếm chiếc giường nhỏ quay về phía cửa xe, cả người nằm dài, bởi vì khoảng cách có hạn, hai chân để lệch sang một bên giường, tư thế tùy tiện ngang ngược, vô pháp vô thiên cứu chữa.

Nhĩ Tương ngoan ngoãn ngồi ở một góc bên cạnh nơi để chân của Sở Lương Âm, hắn ngồi dựa sát người vào cửa ra vào, đối diện là Nguyệt Ly Phong, dáng ngồi ngay ngắn, hai mắt khép lại, giống như đã ngủ thiếp đi.

Từ lúc ra khỏi Tấn thành đến giờ, tình huống bên trong xe ngựa chính là như vậy, Nhĩ Tương cảm thấy thở không nổi, bầu không khí đè nén khiến hắn như ngồi trên đống lửa, đột nhiên thân thể khẽ động, vén màn trúc chui nhanh ra ngoài, ngồi cùng với Hoành Hạ, đón gió mát ngắm cảnh đẹp, lúc này mới cảm thấy được sống lại.

Hoành Hạ liếc nhìn Nhĩ Tương từ bên trong xe ngựa đi ra, không cần hỏi, cũng biết sắc mặt tên ngốc này có bao nhiêu thả lỏng, “Không thở nổi sao?” Giọng điệu hắn có hơi hậm hực, may mắn là hắn vịn vào cái lý do biết đánh xe ngựa mà có thể sống được, trước kia cảm thấy việc này không tốt, bây giờ lại thấy nó có bao nhiêu cái tốt.

Nhĩ Tương thận trọng thở dài một hơi, “Ở bên ngoài vẫn ổn hơn.”

Hoành Hạ khẽ cười, không phải là cười trên nỗi đau của người khác, bên trong cũng không có động tĩnh gì, hắn có thể đoán được cảnh tượng trong đó thế nào.

Nhĩ Tương bất mãn lườm Hoành Hạ một cái, nhưng cũng không nói gì, tuy hai người trong kia đều đang ngủ, nhưng sự thật thế nào ai biết, nếu lỡ như có nghe được, hắn cũng không biết sẽ đắc tội với ai, kết quả thế nào rất khó tưởng tượng được.

Con đường trước mặt đột nhiên thay đổi, con ngựa đi cũng không được thoải mái, vấp hòn đá ven đường, khiến cho toa xe kéo phía sau bị chấn động một cái, chuyện này đáng lẽ cũng không có gì lớn lao, nhưng bên trong xe lại vang lên tiếng động lớn, giống như có vật gì đó rơi xuống, trong tích tắc mặt mày Hoành Hạ và Nhĩ Tương băng bó, hai người hoảng sợ liếc mắt nhìn nhau, Hoành Hạ rất nhanh xốc màn trúc lên nhìn vào bên trong, ngay lập tức sắc mặt đại biến, bộ dạng như muốn chết.

Trong xe, Sở Lương Âm vốn đang yên ổn nằm trên giường, kết quả bị lăn xuống sàn, đụng phải cái bàn nhỏ, cũng may có Nguyệt Ly Phong duỗi thẳng chân ngăn lại, nếu không cái bàn thế nào cũng bay ra ngoài.

“Ây.” Sở Lương Âm sau khi úp mặt xuống đất chừng một phút mới phát ra âm thanh, cả người giật giật, sau đó khẽ động thân mình, ánh mắt đầu tiên bắn về phía Nguyệt Ly Phong.

Nguyệt Ly Phong cũng đang nhìn nàng, sắc mặt bình tĩnh, khóe môi cong lên, đôi mắt nhỏ dài không che giấu được ý cười nhạo, lúc này bên trong cũng chỉ có hai người, dường như hắn cũng không cần phải che đậy bản thân nữa.

Sở Lương Âm bình tĩnh bò dậy, trong ngực vẫn ôm bảo kiếm, trở lại vị trí cũ, bỗng dưng mở miệng, lạnh lùng nói: “Ngậm cái miệng ngươi lại, bằng không đừng trách bà đây trở mặt.”

Nụ cười trên mặt Nguyệt Ly Phong cũng không thay đổi, dường như hắn không hề sợ hãi lời đe dọa của Sở Lương Âm, “Tư thế rơi vừa nãy của sư thúc quả là ‘tuyệt đẹp’, lộn mèo nửa vòng rơi tự do xuống sàn, nhìn xem cái bàn suýt nữa bay ra ngoài chỉ vì tư thế ‘tuyệt đẹp’ đó của sư thúc, nếu để cho võ lâm hào kiệt nhìn thấy tư thế này chắc chắn họ sẽ khom lưng vái lạy sư thúc mất.” Giọng nói hắn du dương trầm bổng, nghe rất vui tai.

Sở Lương Âm đột nhiên quay đầu nhìn hắn chòng chọc, ánh mắt sắc bén, như muốn băm nát đối phương ra làm trăm mảnh, “Nơi này không có người khác, cuối cùng ngươi cũng lộ bộ mặt thật rồi à? Mặt thì giống người mà nội tâm thì giống như rắn độc, bộ dạng này của Nguyệt công tử cũng đủ khiến cho chốn giang hồ nổi lên sóng to gió lớn, nhất là những chuyện tốt do ngươi làm.” Sở Lương Âm nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt như phóng ra đao.

Nhưng mà, lời uy hiếp này của Sở Lương Âm cũng không hề ảnh hưởng đến Nguyệt Ly Phong, hắn cười yếu ớt, đôi mắt cong lên, “Câu này của sư thúc nếu là trước đây đã giảm đi lực sát thương, nhưng điệu bộ và hình tượng của sư thúc hôm nay, khiến sư điệt cảm thấy bội phục, bất luận sư thúc làm cái gì, cũng đều tận tâm tận lực, nếu không làm đào kép, quả là đáng tiếc.”

Sở Lương Âm tức giận đến nở nụ cười, một phút trước còn nằm trên giường, giây kế tiếp thùng xe đã ba ba gió mát, tàn ảnh màu xanh chợt lóe lên, màn trúc bị gió thổi hất lên, Hoành Hạ và Nhĩ Tương ngồi trên càng xe, đồng thời nhìn thoáng qua màn trúc đã khôi phục nguyên trạng, thầm nghĩ một tiếng không ổn, chưa kịp vén màn lên xem cuối cùng đã xảy chuyện gì, chỉ nghe loáng thoáng một tiếng, tất cả những món đồ trên bàn từ bên trong bay ra ngoài, hai người ăn ý né ra sau, cái bàn nhỏ kia lập tức văng trúng vào mông con ngựa.

Con ngựa bị ăn đau bắt đầu tăng tốc độ chạy nhanh hơn, nhưng Hoành Hạ và Nhĩ Tương bất chấp tất cả, quay người nhìn vào bên trong, màn trúc lay động không ngừng, một thúc một điệt lăn ở trên sàn xe, hai người dùng tay giữ chặc yếu hầu đối phương, một người lạnh lùng như hố băng, một người ánh mắt nảy lửa như muốn thiêu đốt đối phương.

“Hu.” Hoành Hạ nhanh tay giữ chặt dây cương, con ngựa đang chạy đột nhiên dừng lại, cùng với Nhĩ Tương nhảy xuống xe ngựa, cả hai đều đứng cách xa xe ngựa ba bốn thước, tuyệt đối tránh xa nơi nguy hiểm.

Hoành Hạ và Nhĩ Tương một trái một phải đứng lui về bên đường, chỉ thấy màn trúc bay lên, bóng dáng hai người trong tư thế giữ chặc yếu hầu của nhau từ bên trong bắn ra, góc áo cuốn lên ào ào, không thấy rõ gương mặt của hai người, cây cối không ngừng đong đưa, chim chóc hoảng sợ tung bay, cảnh đẹp phút chốc bị xáo trộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.