Hôm nay là ngày tốt, người vào khách điếm Duyệt Lai trong trấn đều là kẻ có tiền, bọn họ đến từ buổi chiều hai ngày trước, ở cho đến hôm nay, tên tiểu tử nhìn có vẻ thông minh kia ném cho bà chủ một thỏi bạc, nói là chi phí cho ba ngày kế tiếp, bà chủ nào dám mở miệng nói không được. Hai ba tháng này cũng chẳng kiếm được người khách nào, đừng nói chi là kiếm tiền, ở tạm một hai ngày cũng chẳng có, nhưng lần này thì phát tài rồi, khoản tiền này đủ cho cả năm.
Có động lực là ngân lượng, bà chủ lập tức nghĩ đến câu nói khách hàng là thượng đế, căn dặn tiểu nhị duy nhất trong điếm phải chiếu cố khách nhân thật cẩn thận, bất luận là yêu cầu gì cũng phải cố gắng phục vụ, nếu không, năm nay đừng hòng mà nhận được tiền lương.
Tiểu nhị nghe xong mày chau mặt ủ, mặc dù hắn đã làm tiểu nhị nhiều năm, cũng đã gặp không ít loại người, đánh người cũng có, chửi mắng người cũng có, nhưng mà, khách nhân hiện tại lại là loại người có tiền, nói thế nào đi nữa, cũng có hơi dọa người, việc này khiến hắn liên tưởng đến những câu chuyện xưa khinh khủng.
Hai tiểu đồng kia nhìn tuổi tác không lớn lắm, lại thường xuyên ở đây, chỉ có một nam một nữ kia, từ lúc bước vào đến giờ cũng chưa từng xuất hiện, hơn nữa thỉnh thoảng hắn còn nghe tiếng nữ nhân kia chửi mắng rung trời.
Hắn có thể nhìn ra được hai tiểu đồng kia rất sợ nàng, bộ dạng run như cầy sấy, hắn không khỏi hoài nghi, có phải một nam một nữ kia có khuynh hướng ngược đãi hạ nhân hay không, đủ loại liên tưởng trên đời, nghe nói những kẻ có tiền thường có sở thích ngược đãi hạ nhân, trong lòng hắn đột nhiên thấy thương hại cho tình cảnh của hai tiểu đồng đó, nhưng thương hại thì thương hại, hắn vẫn không dám đến gần, mỗi ngày chỉ dám đứng từ xa quan sát, nhìn xem hai tiểu đồng kia còn sống hay không.
Hoành Hạ mượn nhà bếp khách điếm nấu nồi cháo trắng, ở bên trong còn bỏ thêm cánh hoa bách hợp nhằm thanh độc bổ sung thêm nước, mùi thơm dìu dịu, vừa ngửi đã muốn ăn.
Bưng chén cháo trắng thơm phức đến phòng Nguyệt Ly Phong, đã hai ngày rồi, công tử cũng chưa bước ra ngoài, vẫn một mực ở trong phòng, mẩn đỏ trên người càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng may mà công tử có thể chịu được, không giống người kia, đồ vật trong phòng đã bị nàng đập phá gần hết.
Nghĩ thế Hoành Hạ không khỏi thở dài, xíu nữa việc đưa cơm cho Sở Lương Âm phải giao lại cho Nhĩ Tương, hắn có chết cũng không làm đâu
Két, Hoành Hạ đẩy cửa phòng vào, liếc mắt nhìn thấy Nguyệt Ly Phong đang đứng ở trước cửa sổ, hắn mặc áo mỏng màu xanh lơ, cả người lộ ra yếu ớt.
“Công tử, dùng cơm đi.” Đem cháo để lên bàn, Hoành Hạ nhẹ nhàng nói.
“Ừm.” Nguyệt Ly Phong nhàn nhạt trả lời, sau đó xoay người đi tới.
Trên mặt hắn cũng xuất hiện mấy đốm mẩn đỏ, tuy không nhiều như ở trên cổ, nhưng thoạt nhìn rất chướng mắt. Hoành Hạ có thể cảm nhận được hắn có bao nhiêu khó chịu, ‘ngứa ba ngày’ cùng với ‘mông hãn dược’ là hai loại độc dược nổi tiếng nhất trên giang hồ, nó không làm chết người nhưng cũng đủ giày vò người ta.
Chỉ có điều hắn không ngờ tới, công tử lại hạ độc Thất sư thúc, hai người này, nếu không phải là địch, chắc hẳn ngay là bước đi lẫn suy nghĩ nói không chừng cũng giống nhau.
“Công tử, ngày mai là ngày thứ ba, qua ngày thứ ba, mẩn đỏ sẽ lặn đi hết.” Đưa đũa ngọc cho Nguyệt Ly Phong, Hoành Hạ cẩn thận nói.
Nguyệt Ly Phong không trả lời, trên mặt hắn cũng không để lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, tuy đã qua hai ngày, như cả người vẫn còn rất ngứa ngáy, bất luận là đứng im hay hoặt động, hắn đều cảm thấy như có vô số con ngứa đang cắn phá cả người mình.
Hoành Hạ im miệng không nói thêm lời nào, phần cơm trưa của Sở Lương Âm hắn đã chuẩn bị xong, mấy món ăn lúc sáng cộng thêm một chén cháo, sau đó gọi Nhĩ Tương đến, việc này, phải để hắn làm.
Nhĩ Tương có chút không đồng ý, nhưng thức ăn một ngày ba bữa đều do Hoành Hạ làm, vì thế những việc chạy vặt thế này phải giao lại cho hắn.
Đi đến trước phòng Sở Lương Âm, Nhĩ Tương đã nghe từ trong phòng truyền đến tiếng mắng chửi người, cơ bắp trên mặt hắn co giật, cố gắng che đậy gương mặt đau khổ, nhưng làm thế nào cũng không được, mỗi lần tới đây, ngũ quan của hắn không tự chủ mà ủ rũ.
“Thất sư thúc, dùng cơm trưa.” Hắn đứng cách cửa phòng hai thước, vô cùng lo lắng Sở Lương Âm sẽ lập tức đá văng cửa ra, lỡ như ván cửa bay đến, hắn lại không có công phu chạy trốn, nhất định sẽ bị thương cho mà xem.
“Vào đi.” Giọng nói cáu kỉnh của Sở Lương Âm vang lên, Nhĩ Tương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó bước lên đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Sở Lương Âm ngồi ở cửa sổ, trong tay còn cầm cây gãi ngứa do nàng tự chế ra, đang gãi gãi sau lưng, gương mặt khó chịu của nàng đầy hung ác, Nhĩ Tương giật mình run sợ.
“Sư thúc, người dùng cơm đi. Qua ngày mai đã là ngày thứ ba, tự nhiên sẽ khỏi. Người đừng gãi nữa, lỡ trầy da, sẽ lâu hồi phục lắm.” Hắn khuyên nhủ, âm thanh rất nhỏ, đóng cửa sau lưng lại, đi vào trong phòng.
Sở Lương Âm lơ đểnh liếc nhìn hắn, vẫn tiếp tục cầm cây gãi ngứa sau lưng, lời này của Nhĩ Tương đã quá trễ, bởi vì cánh tay đã bị nàng gãi đến không còn chỗ nói.
“Thằng nhóc Nguyệt Ly Phong kia thế nào rồi? Có phải gãi đến da tróc thịt bong?” Một tay cầm cây gãi ngứa gãi lên cần cổ, một bên bước sang đây, giống như cơn gió, trong nháy mắt nàng đã ngồi ở bàn bên cạnh.
Nhĩ Tương nuốt nước miếng, vô tình lui ra sau từng bước, “Không có, công tử tốt lắm, hắn có thể nhịn được.”
Sở Lương Âm lạnh lùng hừ một tiếng, một tay gãi ngứa, một tay cầm đũa ngọc càng quét thức ăn trên bàn, Nhĩ Tương đứng bên cạnh chết lặng.
Nhanh tay rót nước trà để bên cạnh cho Sở Lương Âm, nhìn cái miệng của nàng không ngừng nhét đầy thức ăn, trong lòng âm thầm thở dài, cẩn thận lui ra sau nói, “Sư thúc, đưa cho ta, người từ từ ăn cơm đi.” Nói xong, thò tay ra, muốn tiếp nhận cây gãi ngứa trong tay nàng.
Động tác ăn cơm của Sở Lương Âm hơi chậm lại, sau đó khẽ nhướng mày nhìn hắn, Nhĩ Tương đang đưa tay ra, có hơi sợ hãi định rút lại.
“Gãi hết người đấy!!” Sau đó ném cây gãi cho Nhĩ Tương, nghe nàng ra lệnh, Nhĩ Tương cẩn thận nhận lấy, tay cầm có hơi run lên, đồ chơi này là do Sở Lương Âm tự chết, dùng mấy cây đũa gãy khảm vào một chân ghế, vừa nhìn đã biết là kiệt tác của Sở Lương Âm, dựa vào võ công của nàng, đem chiếc đũa khảm vào chân ghế là chuyện hoàn toàn dễ dàng, tuy nhìn có hơi qua loa, nhưng nếu dùng để gãi ngứa quả là có tác dụng.
Cầm cây gãi ngứa, Nhĩ Tương đứng sau lưng Sở Lương Âm, thận trọng gãi cho nàng, có thể do hắn không có sức, cả người Sở Lương Âm không nhịn được mà nhích tới nhích lui, Nhĩ Tương nuốt nước miếng hỏi, “Dùng thêm lực nhé?”
Sở Lương Âm ừ một tiếng, Nhĩ Tương dùng thêm sức, cơ thể Sở Lương Âm run lên, dường như rất thoải mái.
“Bên trái.” Sở Lương Âm ra lệnh, Nhĩ Tương nhanh nhẹn gãi bên trái, cách mấy lớp vải, nhưng vẫn có thể thấy mẩn đỏ trên da thịt nàng, từng mảng từng mảng, Nhĩ Tương không khỏi run lên, phỏng chừng sống không bằng chết.
“Dùng sức.” Sở Lương Âm lại ra lệnh, Nhĩ Tương lại dùng sức hơn, “Như vậy à?” Hắn thật cẩn thận hỏi, giọng nói có hơi lo sợ.
“Ừm, thoải mái thật!!” Sở Lương Âm tán thưởng, hơn nữa còn lộ ra sự dễ chịu, vừa nghe có thêm mấy phần lười biếng ma mị.
Nhĩ Tương ở sau lưng không khỏi thẹn thùng cúi đầu.
Ở bên ngoài, cả người Hoành Hạ hỗn loạn, mặt trời trên đầu chiếu xuống, nhưng hắn vẫn cảm thấy ớn lạnh sau gáy, vừa rồi trong phòng truyền đến âm thanh gì, hắn đều nghe rất rõ ràng, trời ơi, thất sư thúc đã làm gì Nhĩ Tương????