Xin Sư Thúc Kiềm Chế

Chương 49: Hồ bằng cẩu hữu (Bạn bè không tốt)



Mạc Thiên Tuyệt an bày chỗ nghỉ ngơi cho mọi người trong Mạc phủ, buổi tối còn tổ chức dạ tiệc, các môn các phái theo sự chỉ dẫn của hạ nhân đến những biệt viện khác nhau đã được bố trí sẵn. Có thể nói Mạc phủ là đệ nhất phủ trong võ lâm, nội thất trong phủ đều bằng gỗ và được thiết kế tinh sảo, cảnh vật xung quanh xinh đẹp thanh tĩnh, mái đình hay lầu gác đều cong vuốt như sừng hươu, nói đến mức độ rộng lớn của Mạc phủ chỉ có thể so với hoàng cung, nơi này cũng là nơi lão hoàng đế vô cùng hâm mộ.

Trâu Ngọc, Chung Ẩn, Sở Lương Âm, Nguyệt Ly Phong cùng với Hoành Hạ, Nhĩ Tương và hai đệ tử khác của Trâu Ngọc đi theo hạ nhân của Mạc phủ đến Mai Trai, dọc con đường này phong cảnh vô cùng đẹp vả lại hạ nhân đi tới đi lui đều rất có quy củ chào hỏi.

“Sư muội gặp Kiếm Thánh khi nào sao sư huynh không biết thế?” Hai tay Trâu Ngọc ôm trước ngực, gương mặt tươi cười, trên mặt hắn hình như chỉ có cơ cười, không lúc nào là không cười.

Sở Lương Âm tay cầm bảo kiếm, gương mặt dưới ánh mặt trời cũng hiện ra mấy phần nguy hiểm, nghe Trâu Ngọc nói nét mặt của nàng cũng không hề có dao động, thảm nhiên đáp, “Muội làm gì cũng phải xin phép huynh sao?”

Trâu Ngọc lắc đầu, không biết làm sao được chỉ có thể tươi cười với Sở Lương Âm, “Sư huynh là đang lo lắng cho muội, nếu như không muốn nói thì thôi, đừng có lúc nào cũng như con nhím xù lông, muốn đâm ai thì đâm người đó.”

Sở Lương Âm quét mặt nhìn Trâu Ngọc, “Muội cũng không có đâm huynh, muội đã làm rất nhiều việc, nếu như việc nào cũng nói huynh biết, nói đến mười ngày mười đêm cũng không hết.”

Trâu Ngọc gật đầu tỏ ý đã hiểu, “Được rồi, huynh đây sẽ đợi khi nào muội cao hứng nói mười ngày mười đêm với sư huynh như ta.”

Chung Ẩn đi sau Trâu Ngọc và Sở Lương Âm, đồng hành với Nguyệt Ly Phong, trên mặt hắn không có biểu hiện gì, cho nên thoạt nhìn rất lạnh đạm, “Sư muội, Ly Phong, qua mấy ngày nữa hai người leo lên Song Khuyết tìm Kiếm Thánh, lúc đi còn có người ngoài, hai người phải nhớ thu liễm lại, đặc biệt là sư muội, đừng để đám ngoại ngoại nhân kia chê cười.” Không giống gương mặt lạnh lùng của mình, giọng nói của hắn dịu dàng như nước, nghe rất êm tai.

Sở Lương Âm quay lại liếc mắt nhìn Chung Ẩn một cái, tự động đem Nguyệt Ly Phong bỏ ngoài tầm mắt, “Chẳng lẽ từ lúc bước vào Mạc phủ muội cũng chưa có thu liễm sao?” Nếu không thu liễm, hiện tại Nguyệt Ly Phong đã sớm bị nàng đá đít ra ngoài, đâu còn thời gian tính kế nàng như vậy.

Chung Ẩn lắc đầu, tự động im miệng, đấu võ mồm với Sở Lương Âm, cho đến bây giờ hắn cũng không thắng nổi.

“Trâu thiếu hiệp, đã đến Mai Trai.” Hạ nhân Mạc phủ đưa bọn họ đến trước Mai Trai rồi rời đi, mấy người đi vào Mai Trai, tất cả đều bất ngờ, Mai Trai này thật giống như tên, cả vườn đều là mai tứ quý đua nhau nở rộ, mặc dù bây giờ là giữa mùa hè nhưng vẫn thoang thoảng mùi hương, thẩm thấu vào lòng người.

“Đúng là có tiền.” Giọng nói Sở Lương Âm không che dấu chế giễu, đều nói tri phủ vạn lượng tiền tài, võ lâm minh chủ này đúng là còn hơn cả giàu nứt đổ vách.

“Cửa hàng trên danh nghĩa Mạc phủ có rất nhiều, gia tài bạc triệu là chuyện hợp tình hợp lý thôi.” Trâu Ngọc đi lững thững trên con đường đá cuội vào trong, phòng ốc rộng rãi đơn giản nhưng cũng không làm mất đi sự sa hoa tráng lệ, quả thực còn tốt hơn khách điếm bên ngoài ngàn lần.

“Hừ, có trời mới biết.” Sở Lương Âm lầu bầu một tiếng, sau đó tiêu sái bước vào một gian phòng bên trong, dùng sức đóng sầm cửa lại, toàn bộ căn phòng đều rung chuyển.

Chung Ẩn và Nguyệt Ly Phong một trước một sau thong thả đi vào đại sảnh, Hoành Hạ và Nhĩ Tương đi nấu nước pha trà, mặc dù là nhà người ta, nhưng cũng rất tự do.

Cả buổi chiều, Sở Lương Âm cũng không đi ra khỏi phòng, vốn Nhĩ Tương còn định đem trà vào cho Sở Lương Âm, nhưng khi đến cửa, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng ngáy, Nhĩ Tương cứng ngắc ở cửa, nghe tiếng ngáy kia càng cao hơn, hắn quyết định xoay người rời đi, nếu như đánh thức nàng dậy, hắn nhất định sẽ bị một cước của nàng đá bay.

Đợi đến khi mặc trời lặn về tây, hạ nhân Mạc phủ đến bẩm báo, mời mọi người ra trước, đợi mọi người đến đông đủ liền khai yến.

Ba người Trâu Ngọc, Chung Ẩn và Nguyệt Ly Phong từ gian phòng đi ra, chỉ không thấy bóng dáng Sở Lương Âm đâu, Trâu Ngọc vung tay, ý bảo Hoành Hạ đi gọi người, hắn đi trước một bước, Chung Ẩn cũng rời đi sau đó, mặc dù vô tình nhưng thật giống như đang trốn điều gì đó.

Hoành Hạ trưng ra bộ mặt đau khổ, đám người này là thấy số mạng hắn tốt quá phải không, sao có thể để hắn đi gọi người chứ, hay là ngại hắn sống lâu???

Cốc cốc!

“Thất sư thúc, dạ tiệc đã bắt đầu rồi ngài rời giường đi.” Hoành Hạ đứng ở bên ngoài gõ cửa, nhỏ tiếng kêu, nhưng bên trong không có âm thanh gì.

Nguyệt Ly Phong ở bên kia đã khoanh tay thản nhiên xoay người rời đi, Nhĩ Tương quay lại lo lắng nhìn Hoành Hạ, một bên chạy theo Nguyệt Ly Phong, biệt viện yên tĩnh chỉ còn lại một mình Hoành Hạ kinh hồn bạt vía đứng ở trước cửa phòng Sở Lương Âm.

“Thất sư thúc….” Hoành Hạ gọi thêm vài tiếng, vẫn không hề có tiếng trả lời, sau đó dứt khoát không gọi nữa, xoay người chạy đi.

Nhưng mà, vào giờ phút này, bên trong căn phòng đóng chặt kia đã không có bóng dáng người nào, Sở Lương Âm đã sớm rời đi, lặng lẽ không tiếng động.

Mọi người các môn các phái đều rối rít đến phòng lớn, cách Mai Trai ba trăm thước có một độc viện Mạc phủ, hạ nhân vừa rời đi, thì một nam tử trẻ tuổi mỉm cười xán lạn bước ra, sau khi đóng cửa thì nụ cười cũng không còn, “Sở Lương Âm, mau đem miếng ngọc đó ra cho ta xem, nói không chừng ta biết là ai đấy.”

Bên trong gian phòng, Sở Lương Âm hơi dựa lên trên giường, một chân nhấc cao, tư thế vô cùng nhởn nhơ, nàng nhướng mày nhìn Tiêu Vũ Nặc, ánh mắt có mấy phần không rõ ràng, “Vậy trước tiên ngươi nói đi, đoạn kiếm kia có phải Mạc Thiên Tuyệt tìm thấy ở Mộ Dung phủ hay không?” Thì ra nàng cũng có điều kiện.

Tiêu Vũ Nặc bất đắc dĩ, đặt mông ngồi bên mép giường, thuận tiện đá chân Sở Lương Âm xuống, “Ta không biết, lúc ấy ta không có mặt, nhưng mọi người ở đây đều nói là nhặt được ở Mộ Dung phủ, không thể giả được.” Tiêu Vũ Nặc cũng không biết tại sao Sở Lương Âm lại hỏi vậy, ngay cả hắn nàng cũng không tin.

Sở Lương Âm quan sát hắn một lúc, giống như muốn nhìn thấu bên trong da mặt của hắn vậy.

Một lúc sau, Sở Lương Âm mới chậm rãi há miệng, xem như tin tưởng hắn, “Được rồi, cho ngươi xem.” Nói xong, nàng giơ tay, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một miếng Ôn ngọc, đây chính là vật đã được móc ra từ trong cổ họng quản gia Mộ Dung phủ.

Tiêu Vũ Nặc cầm miếng ngọc, quan sát một phen, rồi nói: “Miếng ngọc này Mộ Dung trang chủ và mấy vị công tử Mộ Dung phủ đều có, theo ta được biết, theo ta được biết, miếng ngọc của Mộ Dung trang chủ được khảm ở Tử kim quan (mão đội đầu ấy), đại công tử Mộ Dung là ngọc bội, Tam công tử là nhẫn đeo tay, chỉ có Nhị công tử là khảm ở đai thắt lưng. Miếng ngọc này rõ ràng là miếng ngọc khảm ở đai thắt lưng Mộ Dung Tử Tề.”

“Mộ Dung Tử Tề? Ngươi xác định?” Sở Lương Âm ngồi thẳng lưng, Mộ Dung Tử Tề đã chết, đây là vật của người chết, vậy cũng không có tác dụng gì.

Tiêu Vũ Nặc thưởng thức miếng ôn ngọc trong tay, một bên gật đầu khẳng định, “Đương nhiên, ta không thể nào nhớ lầm được. Đúng rồi, cô tìm thấy thứ này ở đâu?”

Sở Lương Âm nhìn hắn, khóe môi cong lên một nụ cười, “Trong cổ họng người chết.”

“Hả?” Tiêu Vũ Nặc nghe xong lớn tiếng la, sau đó ném miếng ngọc trong tay, Sở Lương Âm nhanh tay chộp được, nhìn bộ dạng buồn nôn của hắn, nàng hớn hở cười.

“Cảm ơn, cho ngươi xem bảo bối thế này coi như bà đây đã trả lại phần nhân tình cho ngươi rồi đấy, sau này không gặp lại.” Sở Lương Âm đứng dậy nghênh ngang rời đi, Tiêu Vũ Nặc ở trong phòng tìm nước rửa tay, đợi khi hắn ngẩng đầu tìm người phân xử, Sở Lương Âm đã biến mất không thấy tăm hơi, để mình hắn đứng đó nghiến răng nghiến lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.