Nhảy xuống dốc đá, bên dưới rừng cây cũng không tìm thấy một tia nắng mặt trời, môi trường ẩm ướt mang theo mùi hương thoang thoảng của cây cối, dốc đá sau lưng bám đầy rong rêu, xem ra nơi này rất ít khi được mặt trời chiếu tới, cho nên trên vách đá mới toàn là cỏ rêu xanh mơn mởn.
“Oa, bây giờ đi hướng nào đây?” Ninh Chiêu Nhiên ngắm nhìn xung quanh, chằng chịt những cây đại thu to lớn, trên mặt đất cỏ xanh mọc tràn lan vô tận, vì không có mặt trời nên nó trông giống quỷ môn quan hơn.
Người phía trên lần lượt nhảy xuống, mặc dù võ công Hoành Hạ không tầm thường, nhưng nhảy xuống từ một nơi cao như vậy cũng rất lo lắng, nhưng may mắn có Nguyệt Ly Phong túm cổ áo của hắn lại, sau khi rơi xuống đất mông hắn chạm dưới đất, nhảy xuống quá nhanh khiến hắn không kịp hô hấp.
Sở Lương Âm nhìn bốn phía một vòng, bộ dạng trông giống như không tìm được phương hướng vậy.
“Không phải chứ, cô lại quên đường hử?” Tiêu Vũ Nặc đứng bên cạnh Sở Lương Âm, nhìn nàng ngó nghiêng, nhàn nhã lay động cây quạt, trêu chọc hỏi.
Sở Lương Âm khuỷu tay về phía sau một cái, chính xác đụng trúng Tiêu Vũ Nặc, hắn la lên, “A, giết người.”
Tiêu Vũ Nặc bày ra vẻ mặt đau đớn, cây quạt cũng thu lại, ôm chỗ đau, trách móc Sở Lương Âm ra tay quá nặng.
Sở Lương Âm hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn hắn, sau đó xoay người đi vào chỗ sâu bên trái bìa rừng.
Ninh Chiêu Nhiên đắc ý nhìn thoáng qua Tiêu Vũ Nặc, sau đó đuổi theo Sở Lương Âm.
Đoàn người càng đi sâu vào trong rừng, nơi đây cỏ dại mọc sum xuê, cũng không thiếu những bụi cỏ to lớn, Hoành Hạ chán ghét nhảy qua, Ninh Chiêu Nhiên thấy thế liền bật cười. Vì tiếng cười của nàng quá lớn, đến cả chim chóc cũng bị kinh động mà vỗ cánh bay đi.
“Tất cả câm miệng lại. Nói cho các người biết, chỗ này có rất nhiều dã thú, nếu bị các người hấp dẫn tới đây, lão nương cũng mặc kệ sống chết của các người.” Sở Lương Âm đi phía trước trách cứ, trong nháy mắt người phía sau chẳng dám lên tiếng.
Vốn tưởng khung cảnh cứ như vậy, ai ngờ đi được một lúc liền nghe tiếng nước chảy mãnh liệt, ở trước mắt cách rừng cây mấy trăm thước xuất hiện thác nước cao hơn mười trượng.
Bề rộng chừng trăm mét, tựa như một bức rèm che cuồn cuộn trên bầu trời, hơn nữa còn là một bức tranh tráng lệ đồ sộ.
Mặc dù trên mặt Nguyệt Ly Phong tỏ ra bình tĩnh, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ gặp được một phong cảnh như vậy, ở nơi thâm sơn cùng cốc, dốc đá bao quanh lại xuất hiện một thác nước, hơn nữa còn đồ sộ tráng lệ, đúng là một kỳ quan hiếm gặp.
“Đẹp thật.” Hoành Hạ vui vẻ nói, đi đến bên bờ nước nhìn, nước trong veo, có thể nhìn thấy đáy sông, dưới nước còn có từng đàn cá bơi qua bơi lại, xem ra hắn rất thích thú, trực tiếp quỳ gối bên bờ thò tay xuống nước. Thế nhưng đàn cá quá thông minh, lập tức bơi ra xa tay hắn.
“Mấy con cá này thật thông minh, so với đứa trẻ lớn đầu như ngươi còn thông minh hơn, ngươi định bắt nó hả?” Ninh Chiêu Nhiên nói châm chọc.
Hoành Hạ bĩu môi, “Ninh tiểu thư, ta chỉ muốn trêu bọn chúng thôi, cũng không muốn bắt nó đâu.” Đứng lên, vẫy nước trên tay, Hoành Hạ hết sức bất mãn.
“Kế tiếp phải đi đâu? Trời sắp tối rồi, nếu không đi nhanh chúng ta sẽ qua đêm trong núi đấy.” Xem ra Mạc Thành Hiêu rất vội, hoặc cũng có thể hắn không muốn cùng ở chung một chỗ với bọn họ quá lâu.
“Sở nữ hiệp mở đường đi. Không thấy Mạc nhị công tử rất gấp gáp sao?” Tiêu Vũ Nặc tiện thể mở miệng, mặc dù giống như đang nói giúp, nhưng nghe thế nào cũng thấy chói tai.
Sở Lương Âm quét mắt nhìn bọn họ, sau đó quay đầu nhìn về hướng thác nước, bỗng dưng giơ tay chỉ về vào thác nước nói, “Đường ở đó! Nguyệt công tử, chẳng biết ngươi có hứng thú biểu diễn một màn không?” Nàng đem mũi tên nhắm ngay Nguyệt Ly Phong.
Hoành Hạ trừng mắt, Ninh Chiêu Nhiên và Tiêu Vũ Nặc đồng thời kinh ngạc, sắc mặt Mạc Thành Hiêu càng thêm thối, trái lại Nguyệt Ly phong tỏ ra thản nhiên vênh váo, “Không bằng sư thúc với Ly Phong đi?” Hắn mời, tràn ngập thiện ý.
Sở Lương Âm cười khẽ, tùy tiện kiêu ngạo, “Được, người thắng đi vào trong, người thua ở đây tắm rửa.” Bên dưới thác nước là một hồ nước lớn, bởi vì thác nước chảy quanh năm, cho nên hồ nước này cực kỳ sâu.
Nguyệt Ly Phong cười, tự tin đáp, “Được.”
“Công tử …. “Hoàng Hạ định khuyên ngăn, Ninh Chiêu Nhiên đứng bên liền giơ chân đá hắn một cước, suýt chút nữa Hoành Hạ đã té xuống nước.
“Ô ô ô, Ninh tiểu thư, cô định giết người hả?” Hoành Hạ chạy qua một bên, hắn bị dọa chết khiếp, bây giờ chỉ biết, nếu còn ở chung một chỗ với đám người này, nhất định chẳng có ngày nào tốt đẹp cả.
“Câm miệng, ngươi không muốn xem nhưng bản tiểu thư muốn xem.” Hai tay nàng đặt trước ngực, hất hàm mong đợi.
“Hiếm khi thấy Sở nữ hiệp tỷ thí với người khác, bản thiếu phải thưởng thức mới được. Nhưng mà, tốt nhất Sở nữ hiệp nên duy trì tư thế này, đừng giống như mấy lần trước, tư thế xấu làm mất hết uy phong.” Lúc này Tiêu Vũ Nặc và Ninh Chiêu Nhiên cùng chung một ý đồ đen tối, đợi xem kịch vui.
Hoành Hạ không hề lên tiếng, Mạc Thành Hiêu ở bên kia cảm thấy có điểm không đúng, nhưng lại suy nghĩ nếu Nguyệt Ly Phong thắng, sau đó hung hăng đá đít Sở Lương Âm xuống nước.
Sở Lương Âm bước lên trước, đứng bên bờ nước, mũi giày đã dính chút nước, “Bắt đầu đi.”
Dứt lời, hai người đồng thời nhảy xuống như hạc thăng thiên, hai người bay vào thác nước, hình ảnh như thải vân đạp nguyệt (giẫm mây đạp trăng). Gió thổi khiến tay áo cuốn lên, mặt trời chiều vàng nhạt nơi chân trời, nhuộm lên bóng dáng hai người một lớp kim quang đẹp đẽ duy nhất.
Bóng dáng hai người song song với nhau, bay vọt lên trên, hai người giống như mưa bụi chạy đến bên trong thác nước, mãi cho đến khi sắp chạm vào nước cũng không phân biệt được cao thấp.
“Oa, hiện tại thật khó phân thắng bại.” Ninh Chiêu Nhiên hào hứng nói, bởi vì lúc hai ngưởi nhảy lên đã sinh ra một lực phóng to lớn, tạo thành cơn gió thổi bay tóc nàng.
“Vậy cũng chưa chắc.” Tiêu Vũ Nặc cẩn thận đáp, sau khi hắn dứt lời, đã thấy Sở Lương Âm nhanh chóng ra tay, một chưởng vỗ lên cánh tay phải Nguyệt Ly Phong.
Cả người Nguyệt Ly Phong lảo đảo, nháy mắt ngã xuống.
Hoành Hạ căng thăng bụm miệng, ngay sau đó dưới ánh sáng, hắn nhìn thấy Nguyệt Ly Phong lần nữa nhảy lên, mặc dù chật vật nhưng cũng khá nhanh nhẹn.
Nhưng mà lúc này Sở Lương Âm đã chạm đến thác nước, một tay xuyên qua thác nước, một phút sau đó cả người xuyên qua, nhưng Nguyệt Ly Phong bất ngờ bắt lấy chân của nàng, cánh tay dùng sức lôi kéo Sở Lương Âm ra ngoài, cả người nàng liền văng ra sau.
Cả người Sở Lương Âm bị để lại phía sau, Nguyệt Ly Phong buông tay, nửa người sắp xuyên qua thác nước, chỉ cần một phút nữa sẽ thành công.
Ngay lúc hắn nghĩ có thể làm được điều khó khăn đó, thì bị Sở Lương Âm bắn nước tung tóe lên mặt, khiến hắn chẳng mở mắt ra nổi, hơn nữa còn chính xác bắt được một góc áo bào của Nguyệt Ly Phong, cả người nàng ngã xuống, Nguyệt Ly Phong cũng bị nàng lôi đi theo, bóng dáng hai người đồng thời ngã xuống hồ nước sâu, sóng nước văng lên cao hơn một thước.
“Hắc, cả người đều rơi xuống nước rồi.” Ninh Chiêu Nhiên lên tiếng reo hò, giống như rất phấn chấn khi thấy cả hai đồng thời ngã xuống.
Xem ra Tiêu Vũ Nặc cũng rất vui vẻ, thu cây quạt, cười lớn tiếng, “Gánh hát này biểu diễn chưa đẹp mắt lắm.”
Mạc Thành Hiêu càng không cần phải nói, nhìn Sở Lương Âm rơi xuống nước, trên mặt lộ ra nhạo báng, không gì hơn điều này.
“Ây ui, rơi xuống nước rồi, làm sao bây giờ?” Thật ra Hoành Hạ rất sốt ruột, hai người đều ngã xuống, đến giờ vẫn chưa thấy nổi lên.
“Hoành Hạ, đừng lo lắng, bọn họ không chết được đâu.” Ninh Chiêu Nhiên cực kỳ ung dung, còn tâm trạng trấn an Hoành Hạ.
Thác nước bên kia vẫn vang lên tiếng động ầm ầm, bên trong hồ nước sâu vẫn chưa thấy bóng dáng hai người kia đâu, một phút sau đó, từ trong thác nước cao hai thước có một người nhảy ra, đó là Nguyệt Ly Phong.
Nguyệt Ly Phong bơi đến tảng đá trong hồ nước, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Sở Lương Âm đâu.