“Bà đây chiếm tiện nghi ngươi? Họ Nguyệt kia có phải ngươi ăn tỏi nhiều đến hư não rồi không? Cho dù cả đời ta không tìm được nam nhân, cũng sẽ không biến thái đến nỗi chiếm tiện nghi của ngươi.” Vừa nghe Nguyệt Ly Phong nói, cả người Sở Lương Âm giống như đạp phải shit, xúi quẩy muốn chết.
Trái lại Nguyệt Ly Phong nở nụ cười xinh đẹp, “Đã như vậy, sao sư thúc không nhích ra đi.”
Sắc mặt Sở Lương Âm lập tức như bừng tỉnh, sau đó nhướng mày cười khẽ, “Hóa ra nói móc ta, hắc, bà đây sẽ không bị mắc lừa đâu. Nếu ngươi nghĩ muốn chen chúc ở đây, cũng tốt lắm, chi bằng giống như ngươi nói đi, để bà đây chiếm tiện nghi ngươi cũng được, sau này mỗi ngày ngươi sẽ gặp ác mộng, bà đây mừng còn không kịp.”
“A, thực hạ lưu.” Nguyệt Ly Phong nhướng mày, trực tiếp ném cho Sở Lương Âm một lời, từ ngữ này, từ trước đến giờ Nguyệt công tử chưa từng nói bao giờ.
Sở Lương Âm không tự chủ bật cười, “Nguyệt công tử lại có thể nói hai từ hạ lưu, đúng là hiếm có.” Nàng vẫn nắm cổ áo hắn như cũ, một bên hất hàm nói chuyện, một bên phun hơi thở lên trên mặt hắn, ấm áp như gió.
Nguyệt Ly Phong hơi cong môi, ngạo nghễ nói: “Nếu cô còn muốn nghe, lời khó nghe hơn thế nữa cô cũng có thể nghe được.”
“Cuối cùng cũng lộ mặt thật rồi à? Cũng khó trách, nơi này chỉ có hai người, cũng chẳng có thêm ai khác, Nguyệt công tử muốn nói thô tục thì cứ nói. Nhưng mà, bà đây rất muốn nghe đấy, tiếp tục nói đi.” Nàng trừng mắt, muốn hắn tiếp tục nói lời thô tục.
Trên mặt Nguyệt Ly Phong mang theo vài phần bối rối, xem ra, thô tục với hắn cũng chỉ đến trình độ này mà thôi.
“Không nói nữa à? Hay chỉ có bấy nhiêu?” Sở Lương Âm vô cùng đắc ý, từ từ buông vạt áo Nguyệt Ly Phong ra, vạt áo bị níu kéo một thời gian dài, cho nên lúc nàng buông ra nó liền nhăn nhúm.
Đôi mắt Sở Lương Âm nhìn thoáng qua, giơ ngón tay lên vuốt phẳng phiêu nơi nhăn nhúm trên vạt áo, rồi nói, “Ngươi thua, mau xê ra, bà đây không muốn chen chúc với ngươi ở cái nơi chật chội này.”
Nguyệt Ly Phong nặng nề thở dài, sau đó bắt đầu xê dịch thân thể, cố gắng xích ra một bên.
Sở Lương Âm nhìn hắn, sau đó tầm mắt nhìn xuống phía dưới, không phải nàng cố tình muốn nhìn đâu, nhưng mà khi hắn khẽ động, thân thể dán chặt với nhau liền ma sát kịch liệt, việc này, rất xấu hổ!!
Nguyệt Ly Phong dừng động tác lại, nhướng mày nhìn nàng, khóe môi nở nụ cười tuấn tú, “Rất đau.” Âm thanh của hắn trầm thấp mang theo ý cười, hoặc là cố ý nói thế.
Sở Lương Âm nhăn mặt nhìn Nguyệt Ly Phong, đột nhiên vươn hai tay ra, cánh tay đặt cố định trên vách đá đối diện, kiếm trong tay va chạm với vách đá, vang lên tiếng động thanh thúy. Mà cả người Nguyệt Ly Phong bị giam cầm trong vòng tay Sở Lương Âm.
“Không chỉ có một mình ngươi đau, bà đây cũng rất đau đấy.” Ánh mắt như bắn ra ngàn mũi nhọn nhìn hắn.
Nguyệt Ly Phong không động tĩnh gì, cho dù nàng ở khoảng cách rất gần nhìn mình, “Như vậy thật hay, không chỉ một mình ta đau, vừa nghĩ đã thấy thoải mái.”
Sở Lương Âm nặn ra một nụ cười, “Họ Nguyệt kia, bộ mặt thật của ngươi thật đáng ghét, hiện tại bà đây thật muốn giết chết ngươi.” Nàng nói ra lời trong lòng, từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy người nào đê tiện như hắn, xem ra cái tên ngu ngốc Mạc Thành Hiêu kia cũng phải chào thua.
Nguyệt Ly Phong không có cái gì là xấu hổ, “Được sư thúc tán thưởng, Ly Phong xin nhận.” Hắn cười hớn hở, thân thể nhanh chóng tách ra với nàng, trong nháy mắt Sở Lương Âm nhíu chân mày lại, sau lưng đè ép có chút đau nhức, bất quá xấu hổ cũng tăng lên không ngừng.
Trong giây lát Nguyệt Ly Phong và Sở Lương Âm đã kéo ra một khoảng cách, mặc dù sắc mặt của hắn bình thường, thế nhưng nơi sâu thẳm của con ngươi lại thấp thoáng mấy phần lúng túng, vừa mất tự nhiên vừa xấu hổ, hơn nữa còn ngượng ngùng, khác hẳn với lúc bình thường.
“Đi thôi.” Sở Lương Âm xoay người, tiếp tục đi về phía trước, đợi sau khi xoay người mới bày ra vẻ mặt đen đủi, còn không quên ghét bỏ cúi đầu liếc nhìn thân thể mình, lầm bẩm chửi mắng bản thân một phen.
Nguyệt Ly Phong đi sau lưng nàng, duy trì một khoảng cách với nàng, lần này khoảng cách xa hơn so với lần trước, cũng đủ để hơi thở của Sở Lương Âm trên người hắn nhạt đi, chưa có thấm hút nhiều lắm thì phải.
Đi trên khe hở chật hẹp, vả lại con đường còn có xu hướng dốc ngược, xem ra nếu cứ đi như vậy e sẽ lên đến đỉnh dốc đá.
Hôm nay thời tiết rất tốt, thế nhưng lúc này con đường bên trong khe hở lại xuất hiện sương mù, càng lúc càng dày đặc, độ ẩm càng cao, cuối cùng không còn nhìn thấy ánh mặt trời nữa, bọn họ càng đi vào sâu vào bên trong dốc đá.
Tính toán thời gian, bây giờ ở bên ngoài cũng sắp đến buổi trưa, nhưng con đường phía trước vẫn còn xa, hai người không hề nói chuyện, tựa như không hay biết bên cạnh mình có một người đang đi cùng.
Bất chợt sương mù phía trước loãng đi dần, đột nhiên nghe tiếng nói chuyện truyền tới, hơn nữa còn là âm thanh trong trẻo của một tiểu cô nương.
Sở Lương Âm có chút sửng sốt, Nguyệt Ly Phong đi phía sau thấy rõ, mở miệng hỏi: “Làm sao vậy? Người nói chuyện là ai thế?” Người nói chuyện rõ ràng không phải là Ninh Chiêu Nhiên, thế nhưng từng trước đến giờ chưa từng nghe nói trên Song Khuyết còn có người khác.
Sở Lương Âm đi trước chợt bật cười, mang theo giễu cợt, “Gặp thì sẽ biết thôi, chẳng qua bà đây khuyên ngươi, tốt nhất từ giờ trở đi ngươi nên đeo thêm một cái mặt nạ giả dối đi, bằng không, thật sự sẽ xảy ra chuyện mất.” Rõ ràng trong lời nói của nàng còn có ý tứ khác, nhưng Nguyệt Ly Phong nghe thế nào cũng không hiểu.
Nguyệt Ly Phong suy nghĩ, những lời nàng là có ý gì, có liên quan gì đến nữ tử đang nói chuyện hay không, nhưng mà, hắn nghĩ thế nào cũng không đoán được người kia là ai, đợi đến khi hai người bọn họ đi ra khỏi khe hở, hắn cũng biết tại sao Sở Lương Âm lại nói như vậy, bởi vì nữ tử kia, có quan hệ không ít với hắn, vả lại còn là loại quan hệ không cạn.
Bọn họ đi lên, đập vào mắt là ánh mặt trời rực rỡ, có năm người đứng ở bên ngoài cửa đá cao hai trượng, trong đó có bốn người là Ninh Chiêu Nhiên, Hoành Hạ, Tiêu Vũ Nặc và Mạc Thành Hiêu, mà người đứng chống nạnh đối diện bọn họ là một tiểu cô nương, cả người mặc chiếc váy màu lam, trên cổ tay lấp lánh ánh sáng.
Gương mặt tiểu cô nương kia xinh xắn, cằm nhọn, chóp mũi cao, đôi mắt to tròn như biết nói, lúc này nàng đang trừng to mắt thể hiện khó chịu, không cần nhìn vẻ mặt, chỉ cần liếc nhìn ánh mắt của nàng cũng có thể đoán hiện tại nàng rất tức giận.
“Ta hỏi các người là ai, nơi này là Song Khuyết, địa bàn của Kiếm Thánh, các người tưởng muốn gặp Kiếm Thánh là có thể gặp được à? Ai biết các người là quỷ hay ma, mau cút đi, bằng không thì đừng trách ta không khách khí.” Trên cổ tay tiểu cô nương lóe sáng, hất cao hằm, thái độ hết sức kiêu căng.
“Ây ôi, lần đầu tiên có người ở trước mặt Bản tiểu thư làm càn đấy. Tiểu nha đầu, tốt nhất hiện tại muội nên tránh ra, nếu không đừng nói tỷ tỷ đây ỷ lớn hiếp nhỏ.” Ninh Chiêu Nhiên rõ ràng không ưa đối phương, cho đến tận bây giờ chỉ có nàng phách lối, đây là lần đầu tiên có người ở trước mặt nàng phách lối đến vậy, hơn nữa đối phương cùng lắm chỉ là tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi.
“Hừ, vậy thử xem, coi cô lợi hại hay ta lợi hại.” Tiểu cô nương kia không hề sợ hãi nói, ngược lại càng hất cao hàm, hành động phách lối của nàng càng khiến gương mặt hiện rõ tính cách trẻ con, xem ra cũng rất gan dạ.
“Ngươi….” Ninh Chiêu Nhiên cũng có lúc không nói nên lời, nghẹn lời đứng đó, tức giận không thể bùng phát được.
“Vị tiểu thư này, chúng ta thật sự do đương kim minh chủ võ lâm Mạc Thiên Tuyệt phái tới, chúng ta có chuyện rất quan trọng, việc này liên quan đến sinh mạng của hơn ba trăm người ở Mộ Dung phủ, chúng ta tuyệt đối không phải đến quấy nhiễu, xin cô tin tưởng chúng ta.” Hoành Hạ đúng ra nói chuyện, giọng điệu hết sức chân thành.
Bất quá chân thành của hắn cũng vô dụng, tiểu cô nương kia căn bản không để vào mắt, hất cao hằm, nặng nề hừ một tiếng, “Tính mạng người nào ta không biết, ta chỉ biết, đây là địa bàn của ta, ta nói không cho vào là không cho vào.” Giọng điệu của nàng rất cứng rắn, mặc dù bọn họ có bốn người, nàng cũng không mảy may lo sợ.
“Nhìn thấy người, có phải rất hổ thẹn không? À, không đúng, đường đường là Nguyệt công tử sao có thể hổ thẹn chứ, có lẽ chỉ cảm thấy đáng tiếc mà thôi, năm đó nghĩ giữ chân người ta, thế nhưng lại bị một tiểu cô nương nhìn thấu, rất đáng tiếc phải không?” Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong sánh vài bước ra khỏi khe hở, hai người đồng thời nhìn sang bên kia, vẻ mặt Sở Lương Âm hết sức đắc ý và trào phúng, nghiêng đầu nhìn Nguyệt Ly Phong, một bên như gió thoảng nói.
Nguyệt Ly Phong vẫn không thay đổi sắc mặt, bộ dạng nhạt nhẽo như bình thường, không trả lời, xem ra không muốn giải thích.
Đám người ở bên kia tiếp tục cãi cọ, bày ra tư thế giương cung bạt kiếm.
Lúc này Sở Lương Âm mới nhấc chân đi qua đó, đồng thời mở miệng gọi: “Hạnh Nhi đừng cản trợ, là bà đây dẫn bọn họ đến.”
Sở Lương Âm vừa gọi, năm người bên kia đồng thời xoay lại, Hoành Hạ thấy hai người không có hề hấn gì liền thở phào nhẹ nhõm, gấp gáp chạy tới gần, “Thất sư thúc, công tử, hai người không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Sở Lương Âm đi tới vỗ vai Hoành Hạ, sau đó trực tiếp đi đến bên cạnh tiểu cô nương nàng gọi là Hạnh Nhi.
Hạnh Nhi mở to hai mắt nhìn Sở Lương Âm đang đi tới, dừng lại mấy giây, chợt chạy về phía nàng, giang rộng hai tay ôm lấy Sở Lương Âm, giống như người thân đã lâu không gặp, “Sở tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng đã đến.”
Hạnh nhi hưng phấn, ôm Sở Lương Âm không chịu buông ra, mấy người ở đây há hốc mồm nhìn, khó trách Sở Lương Âm lại quen thuộc nơi này như vậy, đường lớn đường nhỏ đều biết, hóa ra nàng là khách quen nơi này, ngay cả thần giữ cửa còn quen.
“Ừm, Kiếm Thánh ở Quỳnh Đài hả? Tỷ có việc tìm ông ấy.” Sở Lương Âm đưa tay vỗ lưng Hạnh nhi, gương mặt lộ ra ôn hòa hiếm có.
Cuối cùng Hạnh nhi mới chịu buông Sở Lương Âm ra, đứng ở trước mặt nàng, ngẩng đầu, nở nụ cười vừa đáng ghét vừa đáng yêu, cằm nhọn thêm dí dỏm, “Không có, ông ấy ở đình Hóa Nghiệt.” Lúc nàng nói chuyện cái miệng còn hơi chu chu, dáng vẻ khả ái phù hợp với tuổi của mình, hoàn toàn khác với hình tượng tiểu cô nương càn quấy không sợ trời không sợ đất khi nãy, giống như tất cả những gì bọn họ nhìn thấy lúc trước chỉ là ảo giác.
“Tốt, vậy chúng ta đi thôi.” Sở Lương Âm đáp, sau đó đi tới trước cửa đá đồ sộ, trên cửa đá không có gì, trống rỗng, trên đỉnh núi rộng rãi có một đình nghỉ chân, thoạt nhìn vừa kỳ quái vừa thê lương.
Sở Lương Âm nhấc chân đi về phía trước, tầm mắt Hạnh Nhi vừa vặn liếc về phía Nguyệt Ly Phong, sắc mặt lập tức đại biến, trong mắt lộ ra khủng hoảng, sau đó vèo một cái, xoay người chạy đến nắm lấy cổ tay Sở Lương Âm, giống như rất sợ sệt.
Sở Lương Âm cúi đầu nhìn Hạnh nhi, rồi nghiêng đầu nhìn Nguyệt Ly Phong, lỡ đễnh hừ nhẹ một tiếng, thuận tiện an ủi: “Không có việc gì, đừng để trong lòng, muội sẽ không sao đâu.”
Hạnh Nhi có Sở Lương Âm bảo đảm, liền an tâm đôi chút, nhưng vẫn đi theo bên cạnh nàng, không chịu rời nửa bước.
Đoàn người đi theo sau vào cửa đá, cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, Ninh Chiêu Nhiên càng nhìn chằm chằm Nguyệt Ly Phong, Hoành Hạ mê mang một lúc, sau đó giống như bừng tỉnh, đột nhiên hiểu ra gì đó, kết quả không dám nói thêm điều gì, ngậm mồm thật chặc.
Bên trong cửa đá mênh mông im lìm vắng vẻ, ngọn núi cũng bằng phẳng bãi đá, tất cả mái đình rất rộng, ranh giới bên này với bên kia chỉ cách nhau khoảng chừng trăm mét, hai bên thổi đến gió hù hù, ngẩng đầu nhìn bầu trời thật gần, cho nên có thể cảm nhận rõ rét lạnh.
Địa thế mái đình bên này ngọn núi có vẻ hơi thấp, dốc đá xa xa khá cao, vì vậy không thể nhìn được bộ dạng mái đình ở dốc đá kia, chỗ nối tiếp giữa hai nơi cao có một mái đình, đứng ở chỗ này bọn họ có thể nhìn thấy được.
Ở chỗ giáp nhau có một cầu thang, đều được làm từ đá, liếc mắt khoảng hai mươi mấy bậc.
Đoàn người bước lên thềm đá, phía trên mái đình là hình một vòng tròn, đường kín chừng năm mười thước, diện tích vừa phải, thế nhưng không thể tưởng tượng được ở nơi này lại có thể thấy rõ toàn bộ cảnh vậy xung quanh, non xanh nước biếc, sương mù bao phủ liên tục, hương hoa cỏ thơm ngát, đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy tường tận, đơn giản thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp.
“Đẹp quá!” Ninh Chiêu Nhiên tán thán một tiếng, ngắm nhìn bốn phía, nói: “Nơi này là Quỳnh Đài sao?” Nàng vẫn tưởng Quỳnh Đài là một ngọn núi độc lập hoặc là một dốc đá mênh mông hay thứ gì đó, ấy vậy mà chẳng ngờ tới nó là tảng đá nằm giữa hai ngọn núi, thật không tệ, đứng ở chỗ này nhìn xuống ranh giới bên dưới, vách đá dựng đứng cheo leo, hoa nở rực rỡ, đúng là đẹp không tả xiết.
“Đương nhiên, Song Khuyết Quỳnh Đài của chúng ta là thiên hạ độc nhất vô nhị mà, làm sao lại ngu ngốc thế không biết.” Hạnh Nhi bày ra vẻ khinh bỉ, xen lẫn chút tự đắc, nhìn gương mặt ngạc nhiên tán thưởng của Ninh Chiêu Nhiên, nàng vô cùng tự hào, thật giống như thứ tốt của mình được người ta hâm mộ ao ước.
Ninh Chiêu Nhiên nhíu mày, quay đầu nhìn Hạnh Nhi, gương mặt của nàng lộ ra u ám, bất quá Hạnh nhi cũng chẳng sợ, dương dương tự đắc trừng mắt với nàng, bộ dạng đúng nghĩa ‘cô làm gì được ta’.
“Tiểu nha đầu, ngươi không sợ bản tiểu thư ném ngươi xuống dưới à?” Ninh Chiêu Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói, thật giống như có ý định ném nàng xuống dưới.
Hạnh nhi vừa nghe liền cười lớn, “Được tới đây.” Nàng vỗ ngực không sợ trời không sợ đất nói.
Ninh Chiêu Nhiên tức giận muốn bốc khói, từng bước tiến tới, giống như thật sự muốn đem nàng ném xuống dưới.
“Đừng táy máy tay chân.” Sở Lương Âm đưa tay ngăn cản Ninh Chiêu Nhiên đi tới, thái độ không chút thương lượng, Hạnh nhi vừa nhìn càng thêm đắc ý, thiếu chút nữa đã chạy đến vênh váo trước mặt Ninh Chiêu Nhiên.
“Sở Lương Âm, rốt cuộc nha đầu này từ đâu chui ra thế? Phách lối như vậy cô cũng có thể tha thứ, không được dạy dỗ.” Ninh Chiêu Nhiên hừ lạnh, nàng thật không biết nha đầu kia ở đâu tới, chẳng lẽ nữ nhi Kiếm Thánh?
Sở Lương Âm cong môi, sau đó nói: “Có biết Đỗ gia trong lục đại thế gia không? Nàng chính là huyết mạch duy nhất còn sống của Đỗ gia, đừng xem nàng tuổi còn nhỏ, nhưng đối phó với các ngươi là chuyện rất dễ dàng.” Sở Lương Âm nói, khóe mắt liếc nhìn cổ tay Hạnh nhi, trên cổ tay nàng có một cái vòng lóng lánh, lúc này dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt.
Những người ở đây ngoại trừ Nguyệt Ly Phong và Hoành Hạ, tất cả đều thay đổi sắc mặt, ba người nhìn chằm chằm cổ tay Đỗ Hạnh Nhi, trong mắt nổi lên dè dặt. Võ thuật độc môn Đỗ gia nổi tiếng khắp nơi không ai không biết, nhưng vũ khí độc môn đeo trên cổ tay Đỗ Hạnh Nhi được gọi là mãn thiên tinh, tên dễ nghe, nhưng lúc nó sử dụng thì không tốt đẹp như vậy, bởi vì chỉ cần trúng một chiêu thôi cũng đủ mất mạng.
“Ngươi là người Đỗ gia? Không phải Đỗ gia đã bị diệt môn rồi sao?” Ninh Chiêu Nhiên có vẻ không tin, chẳng qua vũ khí này rất giống với miêu tả trong truyền thuyết.
Vừa nghe đến hai chữ diệt môn, Đỗ Hạnh Nhi mất hứng, sắc mặt bừng bừng tức giận, “Chẳng lẽ không có người tránh thoát được à? Ta chính là người chạy thoát đấy.”
Tiêu Vũ Nặc nhíu mày, bày tỏ đã hiểu, “Vậy cô chính là nữ nhi nhỏ tuổi nhất của Đỗ trang chủ, Đỗ Ý Lăng?”
Đỗ Hạnh Nhi hừ một tiếng, không trả lời, cũng không tính trả lời.
“A, hóa ra ngươi là Đỗ Ý Lăng mà người khác bảo chết trong trận hỏa hoạn ấy hả? Nhung sao ngươi lại chạy được tới nơi này? Còn nữa, ngươi và Sở Lương Âm có quan hệ thế nào?” Mặc dù Ninh Chiêu Nhiên biết nhiều chuyện của Sở Lương Âm, nhưng chuyện này, nàng thật sự không biết.
“Đừng nói nhảm nữa, chuyện chính sự quan trọng hơn.” Sở Lương Âm không rãnh để ý, xoay người đi xuống Quỳnh Đài, đập vào mắt là lầu gác Song Khuyết, trên nóc nhà có một dốc đá sững sường đứng né sát bên mép ranh giới, mà trái phải căn nhà dùng để nghỉ chân kia là vách đá hiểm trở, một người ngồi bên trong, mái tóc bạc phơ, mặc trang phục màu trắng, đó chính là Kiếm Thánh.
Thật vất vả mới nhìn thấy người cần tìm xuất hiện ngay trước mặt, mấy người lần đầu tiên trông thấy Kiếm Thánh đều có chút ngạc nhiên không biết nên làm thế nào, Sở Lương Âm sãi bước đi về hướng đình nghỉ chân, Đỗ Ý Lăng cũng đi theo bên cạnh nàng, vóc dáng hai người tuy có chênh lệch, nhưng lúc này thoạt nhìn tựa như hai tỷ muội.
“Ông nội, Sở tỷ tỷ tới.” Hai người còn chưa đi đến nơi, Đỗ Lăng Ý đã hô to, mấy người phía sau cũng đi theo, chẳng qua không dám tùy tiện như Sở Lương Âm.
Kiếm Thánh kia không có phản ứng gì, Sở Lương Âm cũng không để bụng, nhanh chân đi qua, dừng lại bên ngoài đình, sau đó nhìn tấm biển đá treo trên mái đình, đình Hóa Nghiệt, haizz.
Nàng lơ đãng thở dài, tiếp tục đi thẳng vào bên trong đình, Đỗ Ý Lăng đi vào nhảy lên trên lan can để ngồi, đình này vốn cheo leo nơi ranh giới, nàng ngồi trên lan can càng giống như đang ngồi giữa đám mây, nếu không cẩn thận nhất định sẽ ngã xuống.
Sở Lương Âm đi tới chính giữa đình thì dừng lại, khẽ trông thấy xuống vực sâu bên dưới, vừa nhìn đã thấy choáng váng đầu hoa mắt, gió ở đây cũng rất lớn, thật khiến người ta có chút ngột thở.
“Ta cũng không muốn đến, nhưng mà, có việc quan trọng, cần phải hỏi ông mới rõ ràng được, không ngại chứ?” Nàng cũng không quay đầu nhìn ông lão tóc trắng bên cạnh, nhìn phong cảnh như bức tranh thủy mặc hỏi. Giọng nói khác hẳn ngày thường, cực kỳ dịu dàng là đằng khác.
Ông lão ngồi ở chỗ kia cũng không nhìn Sở Lương Âm, mái tóc và hàm râu của ông bạc trắng, mặc trường sam mộc mạc màu trắng, gương mặt già nua, nhưng ánh mắt lại hết sức tinh nhuệ. Cả người ông toát ra hơi thở thê lương, chỉ cần liếc mắt một cái, người ta cũng có thể hiểu rõ, ông đã trải qua bao nhiêu năm tháng thử thách, mới có được hơi thở trầm ổn tang thương đến vậy.
Nhưng chói mắt nhất chính là ông đang ngồi xe lăn, xe lăn bằng gỗ ở thời đại này cũng không phổ biến lắm, thợ làm ra nó cũng phải rất khéo léo.
“Nói đi.” Giống như trôi qua rất lâu, Kiếm Thánh mới mở miệng, giọng nói âm u tang thương, tựa như được mài dũa mà ra, khiến trong lòng người đối diện dâng lên cảm giác im lìm vắng vẻ.
Sở Lương Âm quay đầu lại, nhìn về phía mấy người đứng ở ngoài đình, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Mạc Thành Hiêu, nhạt nhẽo nói: “Mang tới đây.” Ý bảo hắn đem cái hộp trong tay tới.
Mạc Thành Hiêu không nói gì, đi lên phía trước vài bước, đem vật cầm trong tay đưa cho Sở Lương Âm, sau đó lui ra say, có thể thấy Mạc nhị công tử rất nghiêm túc, đúng là hiếm thấy.
Sở Lương Âm hơi bất ngờ, liếc nhìn hắn một cái, sau đó mở hộp kia ra, lấy đoạn kiếm yên lặng nằm bên trong ra, hơn nữa còn hiện ra ánh sáng màu lam sâu kín.
“Thanh kiếm này được đúc từ lam thiết, là vật do ông làm. Ông còn nhớ đã đưa thanh kiếm này cho người nào không?” Sở Lương Âm đem đoản kiếm kia ra, Đỗ Ý Lăng tò mò nhìn sang.
Kiếm Thánh nhàn nhạt nhìn lướt qua, sau đó nhìn về phía dãy núi vô tận đáp, “Mộ Dung Thạc.”
Kiếm Thánh chỉ nói ngắn gọn ba chữ, nhưng cũng đủ để mọi người kinh ngạc, Mộ Dung Thạc? Ông ấy chẳng phải là phụ thân của Mộ Dung trang chủ Mộ Dung Tĩnh hay sao? Nói như vậy, thanh kiếm này là đồ của Mộ Dung gia.
“Nếu nói thế, thanh kiếm này là đồ của Mộ Dung gia sao? Mộ Dung phủ bị diệt môn, chúng ta ở Mộ Dung phủ tìm được đoản kiếm này, nhưng những bộ phận khác thì không tìm được, tất cả mọi người đều cho rằng hung thủ là….” Sở Lương Âm quay đầu nhìn thoáng qua Nguyệt Ly Phong, hắn cũng rất nghi ngờ.
“Chẳng qua chỉ là lễ vật tình nghĩa, trong cuộc đời ta chủ yếu là đúc kiếm thượng phẩm, đoạn kiếm chẳng có gì lạ.” Nghe đến từ diệt môn, Kiếm Thánh cũng không có biểu hiện gì, chẳng qua, giọng nói của ông có thêm vài phần thở dài.
“Vậy xin hỏi Kiếm Thánh, hiện tại trong chốn võ lâm, vãn bối đã thấy qua hai món sản phẩm của Kiếm Thánh, một là khổng tước sát, một là bắc phong vĩ. Trong võ lâm hẳn còn rất nhiều món đồ do Kiếm Thánh làm, Kiếm Thánh có thể nói cho vãn bối biết tên của những món đồ đó được không?” Tiêu Vũ Nặc đột nhiên lên tiếng, hắn cảm thấy rất có hứng thú với tác phẩm của Kiếm Thánh, chẳng qua không biết hết tên mà thôi.
Sở Lương Âm và Đỗ Ý Lăng đồng thời nhíu mày, bốn mắt như đao bắn về phía Tiêu Vũ Nặc, hắn ngược lại làm như không nhìn thấy, phe phẩy cây quạt trong tay đợi câu trả lời của Kiếm Thánh.
Cứ tưởng Kiếm Thánh sẽ không trả lời câu hỏi nhàm chán của Tiêu Vũ Nặc, thế nhưng không nghĩ tới, Kiếm Thánh lại lên tiếng, “Thời gian thấm thoát trôi qua, mọi việc đều đi qua bể dâu của nó, ta cũng không nhớ rõ. ” Ông nói xong, chậm rãi quay đầu nhìn Sở Lương Âm, nàng nhíu mày, rõ ràng rất mất hứng.
“Trong tay ngươi không phải là nó hay sao. Long Ngâm Phượng Minh, nhất hùng (đực) nhất thư (cái), hôm nay chỉ thấy Long Ngâm không thấy Phượng Minh.” Ông thở dài một tiếng, âm thanh thê lương khiến người nghe nguội lạnh tâm hồn.
Sở Lương Âm nặng nề cắn răng hít một hơi, xem ra không thoải mái gì khi bị nói ra như vậy, thế nhưng mấy người nọ hết sức sửng sốt, hóa ra cây kiếm trong tay Sở Lương Âm là tác phẩm của Kiếm Thánh, hơn nữa còn là kiếm Long Ngâm trong truyền thuyết.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Bị mấy người kia nhìn, Sở Lương Âm rất tức tối, tầm mắt vô tình chạm nhau với Nguyệt Ly Phong, nàng càng nhíu chặc chân mày, ánh mắt dừng lại bên hông của hắn, nhìn chằm chằm đai lưng của hắn, sắc mặt thêm thâm trầm. Mà sắc mặt Nguyệt Ly Phong cũng hơi thay đổi, nhìn kiếm Sở Lương Âm, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
“Trong tay Sở nữ hiệp là Lông Ngâm, nhất hùng nhất thư luôn sao?” Tiêu Vũ Nặc nhìn chằm chằm kiếm Sở Lương Âm, trong mắt hiện rõ hứng thú.
Sở Lương Âm lườm hắn một cái, ngồi xoay người đặt mông ngồi lên lan can, phía sau lưng nàng là vực sâu vạn trượng.
“Không, trong tay Lương Âm là hùng, Phượng Minh là một thanh nhuyễn kiếm, có thể cất trong đai lưng. Nhất hùng nhất thư, nhất thư nhất hùng.” Kiếm Thánh thở dài nói, giống như nhớ đến chuyện gì đó.
Tiêu Vũ Nặc và Ninh Chiêu Nhiên đồng thời kinh ngạc, sau đó không khách khí cười, “Hóa ra trong tay cô là ‘nhất hùng’, bất quá cũng đúng lắm, nếu như ‘nhất thư’ rời vào trong tay cô, nói không chừng rất buồn cười.” Tiêu Vũ Nặc mỉm cười nói, sau đó bước vào trong đình, dừng lại bên cạnh Đỗ Ý Lăng, ngạc nhiên nhìn xuống bên dưới.
Đỗ Ý Lăng nghiêng đầu nhìn Tiêu Vũ Nặc, xem ra cũng không có thiện cảm mấy.
“Bớt nói nhảm đi, nếu đã hỏi rõ mọi chuyện, vậy thì rời khỏi đây thôi.” Sở Lương Âm ngồi đằng kia, vẻ mặt không kiêng nể, giống như chủ nhân ra lệnh đuổi khách.
“Cô có ý gì? Để ta đi với bọn họ à?” Ninh Chiêu Nhiên vừa nghe đã mất hứng, chạy vọt tới, ngồi bên cạnh Sở Lương Âm, cẩn thận đặt mông ngồi, trong lòng run lên một cái.
Sở Lương Âm nhìn đoạn kiếm trong tay, sau đó đem nó cất vào trong hộp, “Hiện tại tất cả manh mối đã quay về số không, không rời đi chẳng lẽ định ở đây lâu dài? Tiêu công tử, Mạc nhị công tử, Nguyệt công tử, các người là vì phụng mệnh Mạc minh chủ đến đây, cho nên, mang theo ‘bằng chứng’ này trở về phục mệnh đi.”
“Vậy còn cô? Sở nữ hiệp có tính toán gì không?” Tiêu Vũ Nặc ở đối diện nghiêng đầu nhìn Sở Lương Âm, trên gò má xuất hiện má lúm đồng tiền, cực kỳ khả ái.
“Mắc mớ gì tới ngươi? Bà đây tự có tính toán.” Sở Lương Âm mặc kệ đáp, thật ra trong đầu nàng đã nhanh chóng nghĩ tới, những sai sót trong quá trình tìm kiếm manh mối.
“Có cần phải vô tình thế không? Nhớ năm đó Bản thiếu cứu cô một mạng, cô lại báo đáp ân nhân cứu mạng như vậy sao?” Tiêu Vũ Nặc cố tình dùng khẩu khí thất vọng nói chuyện, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười hì hì.
“Lại bắt đầu mặt dày rồi đấy, trên đời này da mặt dày nhất có lẽ thuộc về Tiêu công tử, dày còn hơn cả tường thành.” Ninh Chiêu Nhiên châm chọc nói.
“Đừng nói nhảm nữa, chúng ta đi thôi.” Sở Lương Âm đứng lên, vốn tưởng có thể quăng mấy người này, xem ra hiện tại, muốn vứt đi cũng không dễ dàng gì.
Chẳng biết từ lúc nào Nguyệt Ly Phong đã đứng bên cạnh dốc đá gần đình, Hoành Hạ đi theo sau lưng hắn nhưng vẫn chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong đình, vừa nghe Sở Lương Âm nói phải đi, vội vàng thò tay khều Nguyệt Ly Phong, “Công tử, có thể đi rồi.” Nói thật, Hoành Hạ rất đói bụng, vốn tưởng leo lên Song Khuyết có thể gặp Kiếm Thánh là chuyện tốt, nhưng ai biết lại vất vả thế chứ.
“Sở tỷ tỷ, tỷ cũng phải đi sao?” Đỗ Ý Lăng đứng dậy, chạy đến bên cạnh Sở Lương Âm, có phần lo lắng hỏi.
Sở Lương Âm vỗ vai nàng, “Ừm, tỷ có việc gấp phải xử lý, phải đi cho kịp thời gian.”
“Vậy….ông nội, con muốn đi với Sở tỷ tỷ được không?” Đỗ Ý Lăng ngồi xổm bên cạnh Kiếm Thánh, ngước mắt nhìn ông, ánh mắt khẩn thiết cầu xin.
Kiếm Thánh cúi đầu, bàn tay vẫn đặt lên đùi chậm rãi nâng lên, bàn tay ông vừa dày rộng vừa thô, rất nhiều vết chai sạn và sẹo, những vết thẹo này vừa nhìn đã biết là do bỏng, khiến người không khỏi ngạc nhiên.
Ông sờ đầu Đỗ Ý Lăng, thở dài nói: “Đi đi.” Ông không có hề mời ở lại, nhưng từ động tác có thể thấy được, ông rất quan tâm Đỗ Ý Lăng.
Đỗ Ý Lăng gật đầu một cái, sau đó đứng dậy, kéo tay Sở Lương Âm, “Sở tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.” Gương mặt nàng tươi cười như hoa.
Những người khác đều im lặng, chỉ có sắc mặt Hoành Hạ là kỳ quái, vừa nhìn Sở Lương Âm và Đỗ Ý Lăng, rồi lại nhìn Nguyệt Ly Phong, dường như có lời muốn nói.
Sở Lương Âm cũng có không có định dẫn Đỗ Ý Lăng theo, nhưng mà không nói ra, cuối cùng, gật đầu nói, “Được.”
“Vậy chúng ta đi thôi, tỷ không phải rất gấp sao?” Đỗ Ý Lăng gấp gáp nói, hơn nữa rất mong chờ được nhìn thấy thế giới bên ngoài.
“Chúng ta đi.” Sở Lương Âm quay lại nói một tiếng với Kiếm Thánh, sau đó trong chớp mắt xoay người sãi bước rời đi, những người khác nhìn về hướng Kiếm Thánh chắp tay một cái, sau đó cũng nhanh chân đi theo nàng.
Lúc rời khỏi Quỳnh Đài, Hoành Hạ mới dám thở phào nhẹ nhõm, hắn không biết vì sao lúc gặp Kiếm Thánh lại áp lực đến thế, ngay cả thở mạnh cũng không dám, còn cái đình kia nữa, lại xây ở ranh giới dốc đá, thậm chí một phần treo lơ lững ra ngoài, quả là dọa người mà.
“Sở tỷ tỷ, hiện tại ở dưới núi chơi rất vui sao? Còn tỷ đang gấp chuyện gì? Hạnh nhi có thể giúp tỷ không?” Đỗ Ý Lăng rất vui vẻ, vui đến chết mất, lôi kéo tay Sở Lương Âm hỏi này nọ.
“Ta nói này Sở Lương Âm, cô làm gì phải mang theo nha đầu này chứ? Phải cho lo ăn lo uống lo cả chỗ ngủ, chính cô lo chưa xong huống chi là thêm một đứa con ghẻ.” Rời khỏi Kiếm Thánh, Ninh Chiêu Nhiên cũng khôi phục lại bản sắc nói chuyện như cũ, Kiếm Thánh kia thoạt nhìn không có lực công kích, nhưng vẫn có chút khó chịu, khó chịu ở đâu thì không biết được.
“Ninh tiểu thư lúc đó cô cũng không phải là con ghẻ hay sao?” Tiêu Vũ Nặc trở lại sức sống bình thường, thật ra hắn cũng cảm thấy Kiếm Thánh kia vừa kỳ quặc vừa khó hiểu, khiến hắn vừa buồn cười vừa mất tự nhiên.
“Bớt nhiều chuyện đi, mấy năm trước ta mang theo đứa con rơi này, bây giờ không bỏ được.” Lần đầu tiên trong lời nói của Sở Lương Âm có chút bất đắc dĩ, giống như có nỗi khổ không nói ra được.
“Ta mới không phải là con ghẻ, hiện tại ta không còn là tiểu nha đầu tùy tiện để các người khi dễ đâu.” Đỗ Ý Lăng một bên lôi kéo tay Sở Lương Âm, một bên hừ hừ nói.
“Hừ, cũng chỉ là một ranh con chưa mọc đủ lông.” Ninh Chiêu Nhiên khinh thường nói, sau một phút đột nhiên sờ bụng, “Ây ui, đói bụng quá, cứ tưởng có thể chịu được một lúc….” Buổi sáng ngày hôm qua vào núi, cho đến bây giờ vẫn chưa ăn uống gì, sớm biết thế đã không đi, tuy nhìn cảnh vật đẹp thật, nhưng đẹp tới đâu cũng không ăn được.
“Đừng oán trách nữa, xuống núi là có thể ăn cơm.” Tiêu Vũ Nặc an ủi, thật ra chính hắn cũng đói, hơn nữa còn rất đói bụng.
“Công tử, người đói bụng sao?” Hoành Hạ đi theo bên cạnh Nguyệt Ly Phong, hắn còn chưa cơm nước gì, huống chi là công tử, tất cả mọi người đều đói bụng, thật vất vả leo lên Song Khuyết lại không ăn được gì, đúng là cực khổ một phen.
“Không có gì đáng ngại.” Nguyệt Ly Phong mở miệng, giọng nói mềm mại sâu lắng, thế nhưng khiến Đỗ Ý Lăng ớn lạnh sống lưng.
Sở Lương Âm cúi đầu nhìn nàng, “Không sao đâu.”
Đỗ Ý Lăng chu miệng gật đầu, nhưng vẫn có chút khó chịu.
Từ nơi dốc đá bằng phẳng đi đến gần mép dốc đá, gió thổi đến phần phật, mỗi người đều có cảm giác đong đưa, mặc dù thoạt nhìn có phần phiêu dật vô tận, nhưng chỉ có bản thân mới biết được cảm giác đứng ở chỗ đó thế nào.
Hoành Hạ đứng ở tận cùng bên trong, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, thấy đây cửa hang động nơi bọn họ bay qua, không nhịn nổi sợ hãi hỏi, “Chúng ta còn phải bay về bên đó sao?” Trời ạ, không những băng qua hang động, đi tới thác nước, vượt qua rừng cây, cuối cùng còn nhảy lên dốc đá, đến đỉnh núi chót vót, đợi đến xuống được núi trời cũng đã tối rồi.
Ninh Chiêu Nhiên cũng bất mãn, rõ ràng vừa nãy Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong đi ra từ một con đường nhỏ, vậy khẳng định còn một đường tắt khác, nhưng lúc này Sở Lương Âm không muốn tiết lộ, bọn họ căn bản không biết đường ra, rõ là cụt hứng.
“Được rồi, đừng nói nữa, người ta không muốn chúng ta biết đường tắt ở đâu.” Giọng điệu Tiêu Vũ Nặc mang theo chua xót.
“Hừ, nếu không sợ chết, ngươi có thể đi tìm đường tắt.” Sở Lương Âm lạnh lẽo nói, sau đó một tay ôm lấy Đỗ Ý Lăng, nhảy ra khỏi dốc đá, nhẹ nhàng như gió, đạp lên không khí, nhanh nhẹn đến cửa động trên vách đá đối diện.
Hoành Hạ trợn mắt, hôm qua trời tối, ba người bọn họ đồng thời bay vọt ra khỏi miệng động, căn bản chẳng thấy rõ gì cả, nhưng hôm nay, hắn nhất thời cảm thấy Thất sư thúc cũng có lúc thật xinh đẹp, khiến hắn kinh ngạc không thôi.
“Hoành Hạ, nắm chặc.” Hoành Hạ còn đang ngẩn người, Nguyệt Ly Phong đã bắt được cánh tay Hoành Hạ, chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, Nguyệt Ly Phong đang bay ra khỏi dốc đá, hắn sợ không dám mở mắt, hai tay gắt gao giữ lấy cánh tay Nguyệt Ly Phong, đợi đến lúc hắn choáng váng suýt chút nữa nôn nửa, dưới chân đã đạp lên mặt đất, hít được bầu không khí ẩm ướt, thành công rồi.
Mở mắt ra, nhìn thấy Đỗ Ý Lăng khi dễ nhìn mình, Hoành Hạ sửng sốt, sau đó xoay người, cự tuyệt đối diện với Đỗ Ý Lăng.
“Hạnh nhi, đừng nhìn, đi thôi.” Không đợi ba người Ninh Chiêu Nhiên Tiêu Vũ Nặc và Mạc Thành Hiêu sang, Sở Lương Âm đã mang Đỗ Ý Lăng xoay người đi vào bên trong hang động.
Nguyệt Ly Phong cũng xoay người đi vào trong, Hoành Hạ cẩn thận đi sau lưng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Đỗ Ý Lăng, ánh mắt mang theo ý tứ cảm thụ sâu sắc.
“Sở tỷ tỷ, tỷ dẫn ta đi ăn mì gân nhé, ta còn nhớ khi đó tỷ mang ta đi ăn mì gân, rất ngon đó. Đến nằm mơ ta còn ngửi được mùi mì thơm phức, thật là thèm.” Đỗ Ý Lăng đi theo Sở Lương Âm lôi kéo tay nàng nói, cái miệng không ngừng chút chít, giọng nói của nàng vang vọng cả hang động, như chim vàng anh hót.
“Được, nhưng phải đợi khi nào tỷ tỷ làm xong việc đã.” Sở Lương Âm trả lời, hơn nữa giọng nói cực kỳ dịu dàng.
Hoành Hạ giật mình, tuy trong hang động rất tối nhưng hắn vẫn cảm nhận được hơi thở của Nguyệt Ly Phong có chút biến hóa, có lẽ công tử không ngờ Đỗ Hạnh Nhi và Sở Lương Âm lại quen thuộc với nhau như vậy, thật sự rất kỳ quái, hai người bọn họ quen biết nhau lúc nào nhỉ. Quan hệ rất thân thiết lại là đằng khác?
“Nhưng mà, Sở tỷ tỷ làm gì chứ? Nhìn tỷ rất gấp.” Đỗ Ý Lăng hỏi nguyên nhân.
“Đương nhiên là việc đại sự, đừng hỏi nhiều.” Sở Lương Âm bước nhanh ra ngoài, Đỗ Ý Lăng theo sát, sợ bị bỏ rơi.
“Công tử, các nàng làm sao quen biết nhau thế?” Sở Lương Âm càng đi nhanh hơn. Nguyệt Ly Phong và Hoành Hạ dần bị bỏ lại phía sau, vấn đề này Hoành Hạ đã nín nhịn rất lâu, cuối cùng cũng hỏi.
“Không biết.” Nguyệt Ly Phong lãnh đạm trả lời. thế nhưng trên mặt lại không hề nhẹ nhõm như vậy, thật ra hắn cũng rất muốn biết rốt cuộc Sở Lương Âm và Đỗ Hạnh Nhi quen biết nhau như thế nào. Hơn nữa Đỗ Hạnh Nhi còn đi theo Kiếm Thánh đến Song Khuyết.
Đi ra khỏi hang động nhanh hơn lúc đi rất nhiều, nhưng đi tới thác nước cũng đã gần xế chiều. Ánh mặt trời nóng rực, mặc cho dòng thác kia chảy bên người, nhiệt độ vẫn nóng bức không thôi.
“Nóng quá, ở Quỳnh Đài sẽ không nóng như vậy.” Đỗ Ý Lăng lau mồ hôi trên chóp mũi nói, bộ dạng hết sức mệt mỏi.
“Đương nhiên, Quỳnh Đài nằm ở bãi đất cao, gió thổi đến liên tục, nên sẽ rất mát lạnh.” Ninh Chiêu Nhiên nói tiếp, nhưng giọng nói rõ ràng không tốt.
Đỗ Ý Lăng quay lại trừng mắt với Ninh Chiêu Nhiên, một chút cũng không sợ hãi.
“Đúng vậy, ở Quỳnh Đài thật thoải mái, cũng không biết khi thời tiết chuyển lạnh ở đó có lạnh hay không?” Hoành Hạ hỏi tiếp, thật ra tuổi tác của hắn với Đỗ Ý Lăng không chênh lệch bao nhiêu lắm, hai người có thể nói là dễ nói chuyện nhất.
Nhưng sự thật không giống bề ngoài của nó, nghe Hoành Hạ nói chuyện, Đỗ Ý Lăng trợn mắt, nhíu mày một cái, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn, hừ lạnh nói, “Chuyện này mắc mớ gì tới ngươi?”
Tầm mắt Nguyệt Ly Phong dừng lại trên người Đỗ Ý Lăng, rõ ràng Đỗ Ý Lăng phách lối trong nháy mắt liền cứng đờ, quay đầu nhìn sang chỗ khác, hơn nữa cơ thể chợt cứng nhắc hơn.
Sở Lương Âm nhìn Đỗ Ý Lăng bên cạnh, vừa nhìn về phía Nguyệt Ly Phong, ánh mắt nghiêm nghị, rõ ràng đang cảnh cáo hắn.
Ninh Chiêu Nhiên chú ý tới ánh mắt Sở Lương Âm nhìn Nguyệt Ly Phong, hai mắt nàng híp lại, dường như muốn nhìn ra điều gì đó.
“Sở tỷ tỷ, tỷ gấp gáp như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?” Đoạn đường này rất dài, đoàn người không ai nói chuyện, Đỗ Ý Lăng liền truy hỏi Sở Lương Âm đến cùng.
“Lục sư huynh tỷ mất tích có chút liên quan đến thảm họa diệt môn của Mộ Dung gia, bây giờ tỷ phải nhanh chóng tìm được huynh ấy.” Sở Lương Âm trả lời, không hề tỏ ra bức mình gì cả.
Ninh Chiêu Nhiên cảm thấy rất thần kỳ, Tiêu Vũ Nặc cũng thế, bình thường hai người hay cãi nhau nhưng lần này cả hai liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra thâm ý sâu xa.
“Đỗ Ý Lăng tiểu thư, vũ khí độc môn nhà cô, có thể nói cho ta biết một chút không?” Ninh Chiêu Nhiên nhìn chằm chằm mãn thiên tinh trên cổ tay Đỗ Ý Lăng, cảm thấy rất có hứng thú.
“Cô muốn biết? Hay là cô trực tiếp thử đi? Xem uy lực của nó thể nào.” Đỗ Ý Lăng the thé nói, giơ cao cổ tay lên, không sợ chút nào nói.
Mặc dù Ninh Chiêu Nhiên không vuim nhưng cũng e sợ vũ khí trên cổ tay của nàng, ặc một tiếng, nói tiếp: “Đỗ tiểu thư đừng lãng phí vũ khí, đừng lãng phí.”
Đỗ Ý Lăng nhếch môi cười rất đắc ý.
“Vũ khí của Đỗ tiểu thư độc nhất vô nhị, trong thiên hạ này rất ít người biết được, tại hạ từng nghe gia phụ nhắc tới, nếu như có cơ hội, tại hạ muốn biết thêm một chút.” Tiêu Vũ Nặc nở nụ cười phụ họa, xem ra thật muốn biết.
Sở Lương Âm quay đầu quét mắt nhìn hai người bọn họ, “Các người muốn biết à? Nếu muốn biết nhiều chi bằng hỏi thử Nguyệt công tử đi. Nguyệt công tử hiểu biết sâu rộng, từ mấy năm trước đã thử qua uy lực của mãn thiên tinh rồi đấy. Có phải hay không Nguyệt công tử?” Sở Lương Âm cố tình chĩa mũi nhọn về phía Nguyệt Ly Phong, Đỗ Ý Lăng ở cạnh kéo tay Sở Lương Âm, không muốn để nàng nói tiếp.
Nguyệt Ly Phong bình tĩnh như trước, tránh né ánh mắt Sở Lương Âm, lắc đầu nói: “Cũng không rõ lắm, dù sao thời gian đã lâu rồi, rốt cuộc thế nào, cũng cần phải quan sát thêm.” Lời này của hắn không giống như đang giải thích nghi hoặc cho người khác nghe, ngược lại giống như đang nói cho một vài người nghe hiểu.
Sở Lương Âm lạnh lùng cười, nụ cười cực kỳ khó nghe, “Vậy chúc Nguyệt công tử sớm ngày nghiên cứu rõ ràng. Nhưng mà, Nguyệt công tử cũng phải nhớ, không phải ai cũng ngu ngốc như vậy, thua thiệt một lần chưa chắc đã có lần thứ hai.”
Đỗ Ý Lăng ngước mắt nhìn Sở Lương Âm, hai mắt sùng bài, khóe môi cười trộm, hiện tại đi theo bên cạnh Sở Lương Âm, xem ai còn dám khi dễ nàng không.