Đêm hôm khuya khoắt, bầu trời đen nhánh trăng khuyết treo lủng lẳng trên nhành cây, quầng sáng yếu ớt chiếu xuống nhân gian, những đốm sáng lấm tấm lưu lại trên mặt biển sâu thẳm, nước biển dập dờn giao động, trong nháy mắt những đốm sáng kia tản ra, hóa thành vô số hình dạng, rồi lại theo đại dương yên ả mà trở về với nhau.
Một hòn đảo nhỏ đứng sừng sững ngoài biển khơi, từ trên cao nhìn xuống nó giống như một ngôi sao lớn, hòn đảo này là nơi dễ thấy nhất trên biển. Bởi vì nó có núi có non, diện tích khá lớn, bên bờ tụ tập vô số chim chóc, mặc dù lúc này đêm khuya vắng vẻ nhưng tiếng chim biển kêu không ngừng vang lên từ những rừng cây và vách đá chót vót, sức sống tràn ngập nơi đây.
Rầm một tiếng, âm thanh vạch nước phá vỡ yên tĩnh của biển khơi giữa khuya, đàn chim nghe được tiếng động không bình thường, phạch một tiếng sải cánh bay khỏi bờ biển, ý thức nguy hiểm của chúng nó hết sức chính xác, bởi vì có người xuất hiện giữa biển rộng lúc đêm hôm, bóng dáng mơ hồ bước ra khỏi mặt nước, khiến ban đêm tối như mực càng thêm quỷ dị.
Lúc đôi chân thật sự bước lên bãi cát, hương thơm cỏ cây như rót đầy lồng ngực, hai người bấp bênh trong biển mấy ngày nay cuối cùng cũng hoàn toàn thở phào một tiếng. Nguyệt Ly Phong không hô hấp khó khăn nữa thay vào đó là chậm rãi hưởng thụ bầu không khí trong lành này, mùi thơm của cây cối xua tan đi vị tanh nồng của biển cả và cảm giác buồn nôn ngây ngấy nơi cổ họng hắn.
“Ôi mẹ ơi, cuối cùng cũng thấy màu xanh lá cây.” Câu đầu tiên của Sở Lương Âm chính là một lời mắng chửi, nhưng hoàn toàn mang theo vui vẻ và sung sướng, hòn đảo này đủ lớn, ngước mắt nhìn đằng xa trông thấy cây cối giữ bầu trời đen như mực, mà đường bờ biển hai bên kéo dài thật xa, không thể trông thấy được đâu là điểm tận cùng.
Đi lên bãi biển, tìm nơi thích hợp phủi hết bọt nước trên người rồi ngồi xuống, toàn ẩm ướt khó chịu, hiện tại việc đầu tiên cần làm chính là hong khô quần áo.
Nguyệt Ly Phong không ngoảnh đầy nhìn y phục Sở Lương Âm nữa mà lập tức đi vào rừng cây, trong chốc lát cả người hắn đều mất dạng, thậm chí ngay cả âm thanh cũng không có.
Sở Lương Âm mặc kệ hắn, nàng ngồi xếp bằng bên bờ cát, dùng nội lực hong khô quần áo, gần mười phút trôi qua, Nguyệt Ly Phong vẫn chưa trở về.
Quay đầu nhìn thoáng qua rừng cây, không hề có kỳ lạ gì, Sở Lương Âm không để ý lắm, trái lại chim chóc ở vách đá cách đó chừng mấy trăm mét lại khiến nàng chú ý. Nàng có thể nghe thấy tiếng đàn chim trở về tổ nghỉ ngơi sau một ngày dài bay lượn.
Nàng đứng dậy, đợi mấy hạt muối trắng ở trên người rơi xuống hết, Sở Lương Âm nhanh chân sãi bước về phía vách đá.
Trên vách đá trắng xóa từng đống phân chim, hơn nữa bên trên có những kẽ hở, tiếng chim chóc ục ục phát ra từ đó, nàng đứng đây nghe rõ mồn một.
Đột nhiên, cả người Sở Lương Âm trèo lên vách đá, chim chóc hết sức cảnh giác với tiếng động lạ, cả đàn dốc sức vỗ cánh bay đi, trong nháy mắt đêm khuya yên tĩnh bị phá vỡ.
Vô số bóng dáng con chim bay lên trên, một bóng người nhanh nhẹn xuất hiện kéo ngay con giữa đàn rơi xuống, lắc đầu nhổ mấy sợi lông chim, trên mặt Sở Lương Âm đầy mãn nguyện cười ha hả.
Một tay cầm lấy hai con chim béo nhất, bị nàng xách cổ mà vỗ cánh phành phạch hai cái, đến lúc Sở Lương Âm đi tới bờ biển thì nó đã bất tỉnh.
Nàng giống như tên đồ tể, thuần thục nhổ lông móc lấy nội tạng, máu hòa với nước biển, chẳng qua rất nhanh máu tanh không còn chỉ sót lại vị mặn của nước biển.
Bên tay Sở Lương Âm dùng hơn mười mấy phút đồng hồ để làm thịt hai con chim, Nguyệt Ly Phong ở bên kia đi vào rừng sâu cũng đã trở lại. Quần áo của hắn đã khô, mái tóc được chải chuốt nằm ngay ngắn phía sau lần nữa. Trong tay hắn đang cầm một chiếc lá lớn, cuốn thành hình cái phễu, cũng không biết hắn đựng cái gì bên trong.
Sở Lương Âm cũng lười để ý tới hắn, xách theo hai con chim đã được làm sạch đi vào trong rừng.
Tiếng rắc rắc không ngừng vang lên bên tai, Nguyệt Ly Phong ngồi như pho tượng trên tảng đá cũng không thèm nhìn tới, chiếc lá lớn đặt bên cạnh, bên trong là những loại quả có màu hồng và xanh, nhìn bề ngoài rất đẹp mắt, mặc dù dưới ánh trăng nhợt nhạt nhưng cũng khiến người ta nhìn thấy rõ, thật sự vừa nhìn thôi đã thèm thuồng.
Nguyệt Ly Phong ở bên này ăn trái cây dại, Sở Lương Âm bên kia xách theo hai con chim đã nhổ sạch lông, một tay cầm theo mấy nhành cây khô hiên ngang bước ra từ trong rừng cây.
Nàng đào một cái hố bên bãi cát, sau đó đặt nhánh cây khô dễ châm lửa vào, sau đó nhặt hai cục đá để tạo lửa, hai cục đá chạm nhau tạo ra tiếng vang lên, tia lửa chói mắt lóe ra.
Cạch cạch! Đến lần thứ ba lửa mới phát ra, Sở Lương Âm thành thạo ném lá cây và nhánh cây khô vào hố duy trì lửa.
Nhóm lửa cũng hết sức đơn giản, có lẽ đối với Sở Lương Âm việc này không khó, nhưng trong chốc lát ngọn lửa đã bốc cháy lên, đêm bầu trởi đen nhánh đặc biệt sáng hơn. Gió biển thổi phớt qua, ngọn lửa vì vậy mà lay lắt phiêu diêu, diêm dúa đến lạ thường.
Hai con chim được xâu trên nhánh cây đơn giản, Sở Lương Âm ngồi bên đống lửa, thản nhiên nướng chín thức ăn, lúc bên ngoài gần chín mùi hương tỏa ra khắp đảo dẫn dụ người ta thèm nhỏ dãi, tất nhiên Nguyệt Ly Phong cách nàng không xa cũng ngửi được. Mùi vị thịt quay cứ quanh quẩn, trái cây dại trong miệng đột nhiên mất đi mùi vị.
Sở Lương Âm làm như không thấy người bên cạnh có gì khác lạ, lúc này vừa nướng thịt vừa ngâm nga hát. Chẳng biết nàng hát cái gì, nghe qua không có vần điệu gì cả, đừng nói là dễ nghe, ngay cả miễn cưỡng nghe cũng không phải, thế nhưng lại khiến người ta hăng say.
Một con chim biển chỉ lớn bằng một nửa con gà nhà nên khi đem nấu rất mau chín. Sau khi hoàn tất nàng đem nhánh cây cắm xuống bãi cát, hai tay khẽ động, thịt chim trong tay dễ dàng bị nàng xé ra.
Há miệng to cắn một miệng thịt, nàng bắt đầu hừ nhẹ, đó là loại hừ nhẹ thỏa mãn từ trong yết hầu phát ra, mũi khịt lại khiến người ta phải tưởng tượng thức ăn nàng đang ăn có bao nhiêu vị ngon.
“Nguyệt Ly Phong, ăn trái cây dại có no bụng không?” Trong miệng nhai thịt, nàng híp mắt nhìn Nguyệt Ly Phong, hắn ngồi đó như pho tượng, một bên cổ nhìn nơi khác, đôi mắt nàng như tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Nguyệt Ly Phong không trả lời, hình như không nghe thấy.
“Bà đây nướng hai con, một con cho Nguyệt công tử ngươi đấy, thế nào, không ăn?” Chẳng biết nàng nói thật hay đùa, dù sao với tình hình hiện tại thì có vẻ rất thật lòng.
Quả nhiên Nguyệt Ly Phong nghe vậy liền quay lại, ánh lửa phản chiếu, có thể trông thấy gương mặt hắn, vừa căng thẳng vừa lạnh nhạt, như tạo khoảng cách ngàn dặm với người ngoài.
“Cảm ơn, ta không ăn.” Giọng nói hắn hờ hững, tuy êm tai nhưng chẳng lọt tai chút nào.
“Ôi chao? Khách khí nhỉ? Tiếp theo có rất nhiều chuyện đợi Nguyệt công tử làm đấy, lỡ ngươi ngã xuống thì sao đây.” Sở Lương Âm vừa nói chuyện vừa xé thịt ăn, đưa tay ném miếng thịt đã nướng chín còn thơm nồng nàn đến trước mặt Nguyệt Ly Phong.
Nguyệt Ly Phong dễ dàng tiếp lấy miếng thịt nàng ném qua, mùi thơm đúng là hấp dẫn, hơn nữa vừa mới lấy ra cho nên bên ngoài vẫn còn một lớp cháy sém non mềm, cho dù là người ăn kiêng cũng sẽ muốn chảy nước miếng.
Thịt đã đưa tới miệng, Nguyệt Ly Phong không từ chối nữa, hết sức nhã nhặn đưa miếng thịt lên miệng, vốn tưởng chẳng có vị gì hóa ra hơi mặn mặn. Vả lại thịt rất mềm thơm, quả nhiên ăn rất ngon.
Liếc nhìn Nguyệt Ly Phong ăn không kiêng dè, Sở Lương Âm khẽ hừ một tiếng, nhất định là đang xem thường, nàng không cần phải giả vờ làm người tốt chi nữa.
“Nguyệt công tử, ngươi có biết ta đã xử lý hai con chim thế nào không?” Nàng là người ăn xong đầu tiên, bắt đầu ăn con thứ hai, tốc độ ăn rất nhanh.
Gò má Nguyệt Ly Phong co quắp một cái, nhàn nhạt liếc nhìn nàng đáp, “Không muốn biết.” Khỏi cần Sở Lương Âm nói, hắn cũng đóan được tiếp theo nàng muốn nói gì.
Chỉ có điều Sở Lương Âm không có ý định buông tha, thản nhiên cười cười nói: “Bước đầu tiên nhất định phải bắt chim nha, biết bắt ở đâu không? Chính là vách đá cao bên kia đó, cái chỗ vách đá toàn cứt chim ấy.” Nàng để tay sau lưng, cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘cứt chim’, Nguyệt Ly Phong ở bên này ăn đã thấy nhạt nhẽo.
“Bắt được chim rồi thì giết chết, sau đó nhổ lông, từng cọng từng cọng một. Tiếp theo mổ bụng lấy ruột bộ đồ lòng và gì gì đó móc ra, lấy nước biển rửa sạch, chính là nước biển hai ngày trước ngươi uống đầy bụng đó.” Nàng càng nói hăng say, Nguyệt Ly Phong càng không muốn ăn.
Nhìn Nguyệt Ly Phong ghét bỏ, Sở Lương Âm hết sức hưng phấn, thấy hắn không ăn nàng cũng không nói gì, vứt bỏ miếng xương cuối cùng lau sạch miệng nói: “Bà đây mệt rồi, Nguyệt công tử cứ tùy tiện đi nhá.” Xoay người lại nằm cạnh bên đống lửa, mặc dù gió biển không ngừng thổi tới nhưng có đống lửa bên cạnh sẽ không cảm thấy lạnh nữa.
Sở Lương Âm nằm xuống chưa tới hai phút đã ngủ, Nguyệt Ly Phong ở bên kia đã ngồi xếp bằng trên đá, nhắm mắt thiền định, mặc dù khoảng cách hai người không gần nhưng đều là quay mặt về đối phương, vì thế chỉ cần đối phương có động tĩnh gì bọn họ sẽ là người đầu tiên nghe được. Thế nhưng vì sao lại dùng phương thức nghỉ ngơi như thế, lo lắng cho đối phương hoặc chỉ đơn giản là thói quen mà thôi.
Vật đổi sao dời một lần nữa đem mặt trời từ phía chân trời thức dậy, sáng sớm chim biển đã chiếm lĩnh bãi biển, sóng biển nhẹ nhàng đánh vào bờ, mang theo rất nhiều thức ăn cho đàn chim. Tiếng chim biển rối rít rung trời.
Sở Lương Âm hoàn toàn bị tiếng kêu này đánh thức, mở mắt nhìn thấy mấy con chim trắng đen bay tới bay lui trên đỉnh đầu, trong không khí nhàn nhạt mùi vị cá tôm, lấn át cả mùi cây cối trên bờ.
Ngồi dậy nhìn đống lửa bên cạnh đã lụi tàn. Giương mắt nhìn, trên bãi biển chỉ là lũ chim chóc bay lượn, rậm rạp chằng chịt che lấp cả bầu trời.
Khóe môi hơi nhếch lên, tâm tình Sở Lương Âm không tệ lắm. Trên đời này chuyện hạnh phúc nhất chính là được ăn no ngủ đủ, mặc dù nước khó uống nhưng miễn cái bao tử đừng ầm ĩ cũng đã thoải mái lắm rồi.
Chợt nhớ tới Nguyệt Ly Phong, Sở Lương Âm quay đầu lại nhìn vị trí lúc tối của hắn, tảng đá lớn vẫn còn người thì không thấy.
Khẽ nhíu mày lại, chẳng lẽ bỏ đi rồi? Nhưng rất nhanh nàng liền gạch bỏ suy nghĩ đó, người này không thể nào tự mình rời đi được. Mấy ngày nay hai người bọn họ ở cùng một chỗ, phần lớn người ra chủ ý là nàng, hắn một mực ngồi không ăn sẵn, hưởng thụ còn không kịp mắc mớ gì phải tự đi mạo hiểm?
Nhưng người không thấy, đi đâu thế nhỉ?
Đứng lên, phủi cát trên người, quần áo rất bẩn, một lớp muối trắng ngần bám lấy, đưa tay sờ nghe sột soạt.
Nàng xoay người đi về hướng rừng cây, ban đầu trên mặt đất đều là cát nhưng càng vào sâu thì cỏ dại sinh sôi rất nhiều, dần dần chân đạp lên bùn đất, quả là một hòn đảo hoàn chỉnh.
Ngọn núi không cao lắm, Sở Lương Âm đi từ từ lên đỉnh núi, lỗ tai đột nhiên động một cái, bởi vì bên dưới mỏm núi có tiếng nước chảy.
Có thể thấy ở giữa núi rừng trên hòn đảo này có nước, hơn nữa có khả năng là nước ngọt rất cao. Sở Lương Âm không khỏi vui mừng, một tay kéo cành cây khô, bước lên trước, sau đó cả người khẽ động nhanh chóng bay về phía mỏm núi.
Tốc độ của nàng tuyệt đối mau lẹ, những nơi nàng đi qua cây cối vụn vặt đều lay động nửa ngày mới dừng, âm thanh rắc rắc không ngừng vang lên bên tai.
Tưởng như không còn thấy tàn ảnh kia nữa thì đột nhiên nàng dừng lại, xuất hiện trước mặt nàng là một con suối ngoằn ngoèo đang chảy xuôi dòng. Nước suối trong vắt tỏa ra mùi vị nước ngọt duy nhất, những lá cây theo dòng suối trôi lượn lờ hoặc là lăn tăn chạy trốn, tựa như đang rất chơi đùa.
Khom lưng nhìn dòng suối trong veo ấy. Sở Lương Âm khẽ cười một mình, sau đó xoay người đi về hướng đầu nguồn con suối.
Nàng định tìm một chỗ kín đáo tắm rửa, thuận tiện giặt dũa quần áo dính đầy muối biển kia.
Thế nhưng Sở Lương Âm đi lên, nhìn dòng suối càng lúc càng mở rộng ra, nước chảy mãnh liệt, nghe qua giống như tiếng nước đang bị điều khiển.
Bước chân của nàng dừng lại, ngẩng đầu nhìn phía thượng nguồn, đằng sau rừng cây điệp điệp trùng trùng kia la một đầm nước, hơn nữa còn có một bóng người trong đầm nước.
Lông mày vui sướng nhíu lại, Sở Lương Âm đi về phía trước mấy bước leo lên vào một cây khô, hai tay đặt trước ngực, đuôi lông mày nhếch lên, tuy rằng cây cối um tùm nhưng vẫn không hề ngăn cản tầm mắt của nàng.
Người đang ngâm mình dưới nước là Nguyệt Ly Phong, hơn nữa giờ phút này trông hắn rất vui, tóc dài đen láy rũ xuống phía sau như thác nước, nửa người trên của hắn lộ ra mặt nước, cho nên nàng có thể thấy rõ nửa người trên. Nhất cử nhất động đều rất mềm dẻo, thân thể săn chắc, mặc dù hắn không phải loại cao to vạm vỡ thoạt nhìn có vẻ gầy nhưng vẫn cảm giác không có chút nào yếu ớt.
Sở Lương Âm không hề có ý thức bản thân là nữ nhân, ánh mắt nàng không mang theo bất kỳ màu sắc nào, chẳng qua hơi có hứng thú, thậm chí ngay cả khi Nguyệt Ly Phong giơ tay lên trông thấy cơ bắp trên tay hắn nàng còn huýt sáo một cái.
Nghe phía sau có tiếng động, động tác Nguyệt Ly Phong dừng lại, sau đó xoay người nhìn, gương mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết mang theo ít bọt nước, mặt trời trên cao chiếu xuống, khiến gương mặt hắn bắn ra một quầng sáng. Hắn không chút thay đổi nhìn người kia lười biếng ngồi trên cây nhìn mình tắm, cũng chẳng có chút phản ứng nào của người bị nhìn lén.
Khoảng cách hai người hơi xa, Sở Lương Âm nhíu mày, hết sức tiêu sái. Nguyệt Ly Phong bình tĩnh nhìn nàng hai giây, sau đó thu ánh mắt đi lên bờ.
Tới khi hông của hắn từ trong nước lộ ra, Sở Lương Âm mới dời tầm mắt đi, xem ra nàng cũng hiểu ‘phi lễ chớ nhìn’.
Nghe động tác sột soạt bên kia, Sở Lương Âm cũng đoán được hắn đang làm gì. Chẳng qua nàng cũng phục hắn thật, trải qua mấy ngày bị đày đọa, mệt đến rã người như thế, cuối cùng tìm được nơi có sự sống, hắn không nghỉ ngơi nhiều mà lại tới chỗ này tắm rửa, đúng là khó hiểu.
Tính toán người bên kia đã mặc xong quần áo, Sở Lương Âm cũng xoay người đi về hướng đầm nước.
Quả nhiên Nguyệt Ly Phong đã mặc quần áo xong, hơn nửa quần áo đều được tẩy rửa sạch sẽ, xem ra rất thoải mái khoan khoái. Sở Lương Âm cũng tự biết trang phục trên người như thế nào, một lớp muối thô nhám bất cứ lúc nào cũng có thể ma sát với da thịt.
Mặt trời chiếu xuống mái tóc dài của Nguyệt Ly Phong hong khô hơi nước, động tác của hắn cẩn thận đem mái tóc buộc sơ sài ra sau ót, lúc này nhìn hắn hệt như lãng tử giang hồ phóng khoáng, “Không tệ.” Hắn trả lời, lông mày nhướng cao, xem ra tâm tình không sai biệt lắm.
“Thoải mái thì cút ngay, bà đây phải tắm.” Sở Lương Âm bắt đầu đuổi người.
Nguyệt Ly Phong không nói gì thêm, vâng lời xoay người rời đi, một lúc sau đã không thấy bóng dáng.
Hắn đi rồi, Sở Lương Âm trực tiếp bước vào trong nước, sau đó cởi sạch quần áo bẩn giặt giũ một phen rồi ném chính xác lên nhánh cây.
Cuối cùng cũng tìm được nước ngọt, khỏi phải nói tâm tình tốt thế nào, Sở Lương Âm giống như con cá chui vào đầm nước rồi lại trồi lên, vui vẻ lặp lại hành động đó một lúc.
Nước trong veo như đóa hoa sen được thiên nhiên chạm trổ qua. Mặc dù ngày thường hành động và lời nói của Sở Lương Âm thô lỗ nhưng giờ phút này nữ nhân dưới nước tựa như yên tinh ranh mãnh. Mái tóc đen dài ôm trọn bờ vai đầy đặn và đường cong cơ thể, hình ảnh thân thể nàng như ẩn như hiện ở dưới nước dễ dàng làm người ta rung động, vẻ đẹp này khó mà dời mắt được.
Nước mát cọ rửa sạch sẽ bụi bẩn trên người, nàng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hẳn ra, mệt mỏi mấy ngày trước đây cũng như được quét sạch.
Đột nhiên, trong khu rừng vắng vẻ truyền tới tiếng động, Sở Lương Âm đang tắm rửa ngừng lại, chợt quay đầu liếc mắt nhìn thân cây lắc lư hai cái.
Trong nháy mắt thân thể nàng trầm xuống, chỉ để lộ cái đầu ở ngoài mặt nước, nhìn chằm chằm rừng cây, đôi mắt sắc bén như đao.
Đột nhiên, tiếng động từ trong rừng cây lại một lần nữa trên tới, sau đó có một bóng đen lao ra vừa vặn trông thấy cái đầu từ trong đầm nước ló ra. Sở Lương Âm thừa lúc người nọ nhìn mình, một cục đá từ trong tay nàng bay ra, trong chớp mắt đã chuẩn xác ném trúng vai người áo đen.
Hắn lảo đảo một cái sau đó muốn cất bước đi vào trong nước, nhưng đúng lúc này lại có một bóng trắng từ trong khu rừng bay ra kèm theo một tia sáng lóe ra mang theo tiếng gió hướng tới người áo đen kia.
Người áo đen nhanh chóng bỏ chạy, bóng trắng kia không đuổi theo trái lại đứng ở bên bờ đúng chỗ người áo đen kia đứng, bóng trắng đó không ai khác là Nguyệt Ly Phong.
Trong tay hắn có một thanh nhuyễn kiếm màu bạc lóe sáng, thoạt nhìn như nhánh liễu mềm dẻo không có độ cứng, tựa như sợi mì nhỏ dễ dàng lắc lư.
“Đuổi theo đi, nhìn cái gì chứ?” Sở Lương Âm ở trong nước sốt ruột, không ngờ trên đảo hoang này có người, chỉ có điều hòn đảo này lớn như vậy, bọn họ chỉ mới ở mép đỉnh núi nhỏ du ngạo mà thôi, còn những khu vực còn lại bọn họ chẳng biết gì, người của Mộ Dung Tử Tề à?
Nguyệt Ly Phong khoan thai đem nhuyễn kiếm ở trong tay cất vào đai lưng, sau đó xoay người nhìn Sở Lương Âm ở dưới nước, Sở Lương Âm cũng trừng mắt nhìn hắn, phần lớn thân thể được che giấu ở dưới nước, thế nhưng đường cong hoàn mỹ trên cơ thể vẫn để lộ ra, sợi tóc rơi lả tả trên vai, vừa mập mờ lại vừa ma mị.
Hắn nhìn Sở Lương Âm vài giây, sau đó dời tầm mắt đi chỗ khác, ánh mặt trời chiếu lên một bên gò má, từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt hiện ra rõ ràng, “Đuổi từ bờ biển tới đây, có lẽ hắn chỉ vừa khéo đi ngang qua.” Hắn trả lời, có lẽ do mặt trời qua nóng nên trên mặt hắn có chút ửng hồng.
Sở Lương Âm nhíu mày, “Bờ biển? Sao có thể là vừa khéo chứ, nói đúng hơn hắn thường đi lại đảo này, cũng không loại trừ khả năng trên đảo còn có những người khác. Bây giờ chúng ta phải đi tìm hiểu, nói không chừng hắn trở về báo tin, kéo một đám người tới đây thì toi.” Dựa theo lời nàng nói trực tiếp ra tay mới là an toàn nhất.
“Cho nên chúng ta phải nhanh chóng đi thăm dò tình huống, nếu thật sự chúng ta tìm được Mộ Dung Tử Tề vậy cũng sẽ tìm được Lục sư thúc.” Trong lúc hắn nói chuyện, gương mặt không ngừng nhìn đi nơi khác. Rất quân tử không nhìn tới Sở Lương Âm, nhưng cứ một mực đứng ở đó.
Lúc này Sở Lương Âm quên mất mình không mảnh vải che thân tắm dưới nước, nhíu mày nhìn ngọn núi tính toán. Nếu đây đúng là hang ổ của Mộ Dung Tử Tề, hai người cần phải cẩn thận, vừa nãy người nọ đã trông thấy bọn họ nhất định sẽ trở lại mật báo, bọn họ ở ngoài sáng đối phương ở trong tối tình huống như vậy rất bất lợi, cho nên phải nhanh chóng thay đổi vị trí của mình lại mới không thua thiệt.
Suy nghĩ xong, nàng định đi lên bờ, lúc này mới nhớ bản thân không mặc quần áo, hơn nữa trên bờ còn có một người khác giới, mặc dù hắn sẽ không nhìn nàng nhưng đó cũng là đàn ông.
“Ôi chao, cút mau, bà đây phải đi lên.” Nàng tức giận hô lên, âm thanh vang vọng đầm nước một vòng.
Nguyệt Ly Phong nghe lời xoay người đi vào trong rừng, Sở Lương Âm ở bên này nhanh chóng nhảy lên bờ, động tác rào rào làm chấn động đầm nước.
Nàng kéo quần áo phơi trên nhánh cây xuống mặc vào, sau đó đi gần Nguyệt Ly Phong giành lấy nhuyễn kiếm trên đai lưng của hắn, tùy tiện bẻ gẫy một nhánh cây dài ba tấc, tay phải rất nhanh cột lại mái tóc, cả người nàng tràn ngập hương vị nữ nhân.
“Trước tiên đi xem bên kia có cái gì, nếu quả thực phát hiện được nơi ẩn náu của Mộ Dung Tử Tề vậy cũng sẽ tìm được Vân Liệt Triệu.” Sở Lương Âm quyết định, dường như Nguyệt Ly Phong ở trước mặt nàng không có chủ kiến gì, mà cho dù hắn đưa ra chủ ý thì Sở Lương Âm có thể tiếp thu à?
Dựa theo dấu vết bỏ trốn của người áo đen kia, tuy hắn mặc trang phục màu đen nhưng gương mặt vẫn lộ ra ngoài, tuy Sở Lương Âm nhìn qua một hai lần nhưng vẫn nhớ kỹ. Khoảng hai mươi mấy tuổi, trên cằm có râu, khinh công cao cường, xem như là cao thủ.
“Lúc ta xuống núi, bắt gặp hắn đang xem xét tro lửa đêm qua của cô.” Nguyệt Ly Phong nói, đem tình hình thực tế báo cáo với Sở Lương Âm.
Sở Lương Âm gật đầu một cái, vạch nhành cây trước mặt ra, sau đó sãi bước đi vào trong rừng, Nguyệt Ly Phong đi sau lưng, lần thứ hai ‘há miệng chờ sung’ để nàng mở đường.
“Ngươi và hắn đánh nhau, có nhìn ra chiêu thức của hắn không?” Vừa nãy người nọ chỉ sử dụng khinh công ở trước mặt nàng để chạy trốn, căn bản không thể nhìn ra võ công thế nào.
Nguyệt Ly Phong khoan thai để tay phía sau lưng, cây cối ở nơi này hết sức tươi tốt xum xuê, “Chỉ đánh nhau một chút, kế tiếp hắn đã bỏ trốn không kịp nhìn ra chiêu thức.” Hắn nhìn Sở Lương Âm đi cách đó không xa, đối mắt hẹp dài mang theo vui vẻ. Người phía trước không ngừng dùng hai tay đem những cành cây cản đường đẩy ra, đôi khi dùng quá sức mà bẻ gẫy luôn, có thể để con đường phía sau được thông thuận. Nhìn lại nơi bọn họ đã đi qua, một con đường đã được khai mở.
“Vậy ngươi làm gì? Việc chính sự cũng làm không xong, ngoại trừ ăn với ngủ ngươi còn biết làm gì?” Sở Lương Âm đi trước mắng mỏ, hoàn toàn không quan tâm người phía sau có tức giận hay không.
Thế nhưng không giống với trước đây, người phía sau không tức giận, hai tay đặt phía sau chậm rãi bước đi, lúc này nhìn theo bóng dáng hai người, Sở Lương Âm giống như tùy tùng bảo vệ đi phía trước mở đường, chủ tử ở phía sau hưởng thụ phong cảnh, công việc được phân công rõ ràng.
“Không phải còn có cô sao? Đánh đâu thắng đó thiên hạ đệ nhất vô địch, có cô ở đây ta tất nhiên không thể ra vẻ rồi.” Nguyệt Ly Phong bắt đầu ca ngợi nàng, mặc dù Sở Lương Âm nghe không quen tai, nhưng vẫn ngạo mạn hừ một tiếng xem như thừa nhận lời hắn nói, nàng chính là ‘đánh đâu thắng đó thiên hạ đệ nhất vô địch’.
Vùng ven hòn đảo có rất nhiều ngọn núi nhỏ, trong đó giữa những đỉnh núi là những thung lũng khe suối, không biết đầu nguồn ở đâu, nhưng bọn họ đều đã đi quanh mỏm núi xem xét, ắt hẳn nó sẽ tập trung về một điểm nào đó.
“Ôi, đỉnh núi này ngày càng cao.” Sau lưng ngọn núi nhỏ xuất hiện một ngọn núi lớn hơn ngọn núi vừa nãy chừng hai lần. Bên trên hai ngọn núi mọc đầy cỏ dại, bươm bướm nhẹn nhàng đậu trên những đóa hoa nở rộ, mặt trời chiếu rọi cảnh đẹp tươi sắc, tạo thành một bức tranh tĩnh mịch ấm áp.
Mặc dù cảnh đẹp phía trước nhưng hai người cũng không có thời gian rảnh rỗi để thưởng thức, lúc đi qua đám cỏ dại, Sở Lương Âm đi phía trước không quên vung tay cố tình hù dọa những con bướm đậu trên cỏ dại, tuy hành động này chỉ làm trong lúc rảnh rỗi nhưng có thể thấy được nàng có bao nhiêu vui vẻ với trò chơi nhàm chán này.
Nguyệt Ly Phong ở đằng sau nhìn nhất cử nhất động của nàng, không nói gì đôi mắt chỉ hơi nheo lại, bên trong mang theo tâm tình chập chờn, từ gương mặt của hắn có thể nhìn ra được giờ phút này hắn rất thả lỏng.
Hai người kịp thời leo lên núi, đứng ở nơi cao nhất nhìn xuống, vô cùng kinh ngạc khi trông thấy một quần cư kiến trúc đồ sộ.
Dọc theo địa thế cao thấp mà có đủ loại kiến trúc, ở nơi cao nhất có mấy căn phòng, những căn phòng ở bên dưới có vẻ kém hơn, ít cửa sổ ít vườn hoa và hành lang đình đài, thoạt nhìn như một nhà đá bịt kín.
Hai người đứng ở đỉnh núi cao không nói lời nào, dường như chẳng ai nghĩ tới giữa biển rộng mênh mông lại có cảnh tượng như vậy, nếu không phải sào huyệt của Mộ Dung Tử Tề vậy thì người Đại Tề tuyệt đối không biết chủ nhân đảo quốc này là ai.
Đứng ở chỗ này, có thể thấy rõ trước những căn nhà đá có bốn nam tử mặc đồ đen đi qua đi lại. Bên thắt lưng có dắt binh khí, ăn mặc không khác người áo đen khi nãy là bao, bởi vậy có thể xác nhận người áo đen kia nhất định là người ở nơi này, chẳng qua không biết bọn họ là ai mà thôi.
Sở Lương Âm dòm bốn người kia, khóe môi cong cong, cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì mà cười.
Nguyệt Ly Phong liếc nhìn nàng, “Làm sao vậy?”
Sở Lương Âm nhếch mày, cười nói: “Ngươi biết bốn người kia là ai không?”
Nguyệt Ly Phong kinh ngạc nói, “Cô biết à?” Nguyệt Ly Phong nhớ Sở Lương Âm quen biết rộng rãi, chẳng lẽ đám người này nàng cũng biết.
“Không, ngươi hẳn phải biết mới đúng. Nguyệt công tử như ngươi đường đường đỉnh đỉnh cả người khoác củ cải trắng, lấy rong biển quấn ngang hông làm sao không biết huynh đệ đông dâm tây tiện nam đãng bắc sắc?” Sở Lương Âm nói xong liền cười, không quản sắc mặt người kia thế nào, tự mình xoay lưng đi xuống núi, bỏ lại Nguyệt Ly Phong mặt mày xanh xao đứng đó.