Trâu Ngọc và Vân Liệt Triệu mang theo hai mươi mấy đệ tử Tùng Vụ môn xuống núi, Sở Lương Âm và những vị sư huynh còn lại dõi mắt nhìn theo bọn họ, mặc dù ngoài miệng nói đi chậm đã nhưng trong lòng lại thầm ước bọn họ đi lẹ lẹ cho khuất mắt.
Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong đứng cùng một chỗ, liếc hình bóng dáng bọn họ xa dần, Sở Lương Âm nhỏ tiếng nói: “Ngươi muốn đi đâu làm gì? Hay là định trở về Nguyệt gia?” Nếu như đi Nguyệt gia vậy Sở Lương Âm nàng không hứng thú lắm, tuy có thể đi nhờ xe ngựa hắn một đoạn, đến giữa đường thì chia tay mỗi người một ngả.
Nguyệt Ly Phong hơi cúi đầu nhìn nàng, trên mặt mang theo nụ cười không biết làm thế nào, “Không, ta đi phương bắc.”
“Phương bắc?” Sở Lương Âm lẩm bẩm nói, nàng từng đi đến đó, nhưng lúc này thời tiết nơi đó hẳn đã vào đông, tuyết rơi rất nhiều, nàng còn chưa từng thấy nha.
“Đi phương bắc làm gì?” Sở Lương Âm vẫn phải hỏi rõ ràng, nếu như hắn đi làm chuyện mờ ám gì, nàng cũng không thèm đi cùng.
“Việc riêng.” Nguyệt Ly Phong thản nhiên nói, sau đó đảo mắt nhìn nơi khác, gò má hiện lên một tia hờ hững nhạt nhẽo.
Sở Lương Âm nhìn hắn, đầu óc nhanh chóng chuyển động, hai chữ ‘việc riêng’ khiến sắc mặt hắn thay đổi, có thể thấy chẳng phải là việc tốt đẹp gì. Nhưng điều này cũng không khỏi khiến người ta nghi ngờ, có thể làm hắn thay đổi lạnh lùng trong phút chốc ngoại trừ đám người Nguyệt gia thì còn ai vào đây?
Sở Lương Âm ở bên này trầm tư suy nghĩ, vừa hay nàng lại đang nhìn chằm chằm Nguyệt Ly Phong, Tương Cánh Nham và Kha Mậu Sơn đứng bên kia lơ đãng lướt nhìn, liền thấy Sở Lương Âm dòm Nguyệt Ly Phong đến ngẩn người.
Tâm tình hắn trong nháy mắt như rơi xuống đáy vực, hóa ra lời đồn là thật.
Đoàn người Trâu Ngọc và Vân Liệt Triệu biến mất cuối con đường đá sỏi, nhìn bọn họ rời đi mọi người đều tự động trở về, Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong tự nhiên mỗi người mỗi ngả, nhưng Kha Mậu Sơn vốn phải đi theo Tưởng Cánh Nham lại đuổi theo Sở Lương Âm.
Đi đến cửa hình vòm, Sở Lương Âm bèn dừng lại, xoay người nhìn phía sau, hơi nghiêng đầu hỏi: “Tìm muội?”
Kha Mậu Sơn dừng bước, sau đó đi lên phía trước, “Sư muội, huynh có lời muốn nói với muội.”
Sở Lương Âm hơi nhíu mày nhưng không phản đối, “Nói đi.”
“Muội yên tâm, huynh không phải nói chuyện hai chúng ta, huynh muốn nói chuyện khác.” Kha Mậu Sơn sợ Sở Lương Âm hiểu lầm, cố tình giải thích.
Sở Lương Âm cười cười, “Hai chúng ta cũng không có chuyện gì để nói. Cho nên, huynh tìm ta nhất định là chuyện khác, ừm, muội đang nghe huynh nói đi.” Nàng nói những lời liên quan này, trên mặt vẫn còn tình nghĩa sư huynh sư muội lâu dài.
Kha Mậu Sơn lắc đầu, sau đó nói: “Ngày ấy muội nói, người trong lòng muội không thể đến được với nhau vì đạo nghĩa võ lâm. Nhưng vẫn không buông tay được. Khi đó chúng ta không biết đó là ai nhưng hôm nay ta nhìn thấy, không chỉ đạo nghĩ võ lâm mà ngay cả luân lý cũng không dung.” Hắn nhìn nàng, nói từng câu từng chữ chân thành.
Sở Lương Âm như mới tỉnh ngủ, nhưng sau đó suy nghĩ cẩn thận lại vẫn không thể xác định, “Có phải huynh nghe mấy lời đồn đại nhảm nhí kia không? Muội nói này tốt nhất huynh đừng tin, tất cả đều là giả đấy.”
“Huynh không tin. Sự thật sờ sờ trước mắt sao huynh không tin được.” Kha Mậu Sơn nhìn nàng, dường như không hiểu tại sao nàng lại coi trọng người kia? Rõ ràng điều này không có khả năng.
Sở Lương Âm bất đắc dĩ lắc đầu, “Huynh tin như thế muội có giải thích thế nào huynh cũng không nghe, thôi muội không ép. Nhưng muội muốn nói cho huynh biết, huynh yên tâm chuyện vi phạm luân lý muội vĩnh viễn không làm.” Sở Lương Âm cũng lười giải thích, không bằng cứ hứa hẹn, hứa hẹn vĩnh viễn chẳng có bất kỳ liên quan gì đến Nguyệt Ly Phong, như vậy đỡ đau đầu hơn.
Kha Mậu Sơn gật đầu, chần chờ vỗ vai Sở Lương Âm, “Sư muội, nếu muội nói thế huynh yên tâm, ít nhất sau này sư phụ không bị khó xử.”
Sở Lương Âm nhướng mày gật đầu, “Huynh yên tâm, muội không làm khó mọi người.” Phất tay, Sở Lương Âm xoay người khoan thai rời đi, trên mặt mang theo dáng vẻ hoang đường, nàng xem như không còn lời nào để nói, nếu còn ở đây thêm ngày nào nàng sẽ phát điên mất.
Nguyệt Ly Phong đi đến chỗ Tưởng Cánh Nham từ giã rồi chuẩn bị đồ đạc xuống núi, Hoành Hạ và Nhĩ Tương nhanh tay thu dọn đồ, mấy ngày nay Đỗ Ý Lăng đều ở chỗ Hoành Hạ và Nhĩ Tương chơi đùa, đột nhiên rời đi nàng không biết phải làm sao bây giờ, cũng không biết Sở Lương Âm có đi không hay là tiếp tục ở lại đây, tỷ ấy đâu rồi?
Ngay lúc Đỗ Ý Lăng đứng cạnh cửa nhìn Hoành Hạ và Nhĩ Tương tất bật, giọng nói Sở Lương Âm từ phía sau truyền đến, nàng quay lại nhìn thấy Sở Lương Âm vẫy tay với mình, sau đó nàng ấy trực tiếp đi xuống bậc thang xuống núi với Nguyệt Ly Phong.
“Nhìn cái gì? Mắt sắp rớt ra rồi kia.” Hoành Hạ ôm thùng lớn từ trong phòng đi ra, nhìn Đỗ Ý Lăng đang ngẩn người.
Đỗ Ý Lăng nháy mắt mấy cái, “Ta thấy ta cũng có thể đi cùng với các người rồi.”
“Hả? Cô đi cùng? Thất sư thúc đồng ý không?” Đôi mắt Hoành Hạ sáng lên, dường như nghe được tin này khiến hắn rất vui.
Đỗ Ý Lăng đưa tay chỉ về hướng cầu thang xuống núi, “Hai người bọn họ cùng nhau đi xuống dưới rồi.”
“Hả?” Hoành Hạ há hốc mồm đến nổi có thể nhét được một quả trứng gà, mấy ngày nay hắn nghe không ít lời đồn, rõ ràng đi cùng công tử nhưng sao hắn chẳng biết gì thế này.
“Đi thôi.” Nhĩ Tương từ trong phòng đi ra, buông cái rương xuống để thuận tay đóng cửa lại, sau đó cúi người ôm rương lên nói.
Hoành Hạ xoay người trợn mắt nhìn Nhĩ Tương, bộ dạng rất giống từ trên trời mới rớt xuống, “Nhĩ Tương này, lời đồn kia trở thành sự thật.”
Nhĩ Tương ngơ ngác nhìn Hoành Hạ hai giây, sau đó đi vòng qua hắn, “Đi mau lên, đứng đây đoán già đoán non, tận mắt nhìn thấy mới biết đâu là thực đâu là giả.”
“Đúng vậy, không ai đần giống như ngươi.” Đỗ Ý Lăng trách cứ, sau đó nhanh chân bỏ chạy, lúc vượt qua Nhĩ Tương nàng còn không quên liếc nhìn hắn.
Hoành Hạ hấp tấp đuổi theo, định đuổi theo Đỗ Ý Lăng.
Ngược lại Nhĩ Tương mới đi đầu bị bỏ rơi cuối cùng.
Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong đi dọc theo hai nghìn bậc thang xuống núi, thời tiết đầu thu khiến cho núi Vân Vọng từ non xanh nước biếc chuyển thành bức tranh vàng óng rực rỡ cuốn hút.
“Đi không từ giã sư công không sợ lần sau về sẽ bị ông ấy oán trách cô à?” Mỗi bậc thang dài chừng hai thước, từ trên nhìn xuống giống như những quân bài vô tận.
“Ai nói ta không từ giã? Ta mới từ chỗ sư phụ về đấy.” Sở Lương Âm khoanh tay trước ngực, kiếm ôm một bên, dáng vẻ của nàng rất ung dung, có thể thấy tâm tình hết sức sảng khoái.
Nguyệt Ly Phong nghiêng đầu nhìn nàng một cái, “Nghĩ gì vui thế?”
“Liên quan tới người à? Bà vui không được chắc?” Sở Lương Âm nhăn mày, thay bằng vẻ mặt không dễ chọc vào.
Nguyệt Ly Phong cười khẽ, “Nếu không nói ta cũng không muốn biết.” Khách sao trả lời một câu.
“Hứ.” Sở Lương Âm hừ lạnh.
Ba người Hoành Hạ Nhĩ Tương và Đỗ Ý Lăng vốn đi phía sau liền đuổi theo tới, thật ra bọn họ đã nhìn chằm chằm hai người này lâu rồi, tuy không phát hiện gì nhưng cứ cảm thấy quái dị thế nào.
Hoành Hạ nhanh chóng chạy xuống chuẩn bị xe ngựa, Đỗ Ý Lăng bởi vì sợ hãi trong lòng mà chạy theo Hoành Hạ, để lại một mình Nhĩ Tương đi sau hai người.
“Nhĩ Tương, công tử ngươi phải đi phương bắc, mỗi năm ngươi đều đi theo à?” Sở Lương Âm đột nhiên mở miệng hỏi Nhĩ Tương.
Nhĩ Tương sửng sốt, sau đó nhanh nhảu đáp, “Đúng vậy, năm nào Nhĩ Tương cũng đi theo.”
“Ồ ~~” Sở Lương Âm kéo dài âm thanh, đối với việc riêng của Nguyệt Ly Phong nàng biết chút ít, mỗi năm đều đi.
Nhĩ Tương ở phía sau liếc nhìn bọn họ, hắn không biết tại sao hai người bọn họ như vậy.
“Cô muốn biết đến thế à?” Nguyệt Ly Phong xem như cũng thông minh, nếu nàng muốn biết, hắn có ngậm miệng vẫn không cản nổi.
Khóe môi Sở Lương Âm cong lên, cười nói: “Nói nghe thử xem? Nguyệt công tử ngươi làm nhiều chuyện mờ ám, làm thêm một chuyện cũng đâu sao.” Nàng vẫn không ngừng châm chọc, nhưng lời nói lúc này chẳng còn địch ý chỉ đơn giản là trêu chọc mà thôi.
Nguyệt Ly Phong cười khẽ, “Theo ý cô, chuyện riêng của ta đều mờ ám?”
“Tám phần là mờ ám.” Sở Lương Âm giống như rất hiểu đáp.
Nhĩ Tương đi phía sau, hai mắt trừng to dán lấy hai người đi trước, bọn họ… nói thế nào nhỉ, rất kỳ quái! Phát giác đến mấy lời đồn trên núi, mặc dù hôm sau không ai nhắc đến nữa, nhưng lúc này trong đầu hắn nghĩ đến, chuyện này rất đáng ngờ.
Đi xuống núi, Hoành Hạ tay chân lanh lẹ đã đem xe đến dừng ven đường, Đỗ Ý Lăng chạy đến bên cạnh Sở Lương Âm cách Nguyệt Ly Phong không xa lắm.
“Công tử, thất công tử, chúng ta có thể lên đường.” Hoành Hạ đứng trước con ngựa, một bên vuốt bờm nó một bên nói.
Mấy người đi lên xe, mà Đỗ Ý Lăng chậm chạp không muốn lên, Nhĩ Tương đẩy nàng một cái, nàng tránh ra người nói, “Ta ở ngoài, ta nhìn Hoành Hạ đánh xe, ngươi lên đi.”
Nhĩ Tương nhìn nàng lắc đầu thở dài, công tử không thể ăn thịt cô đâu!
Nhĩ Tương leo lên xe, Đỗ Ý Lăng nhếch môi cười với Hoành Hạ ngồi bên kia, lôi kéo dây cương, đầu ngựa chuyển động, dần dần rời xa núi Vân Vọng.
Nếu đi về hướng bắc, vậy cứ đi theo đường cái rộng rãi lại không có chương ngại. Từ núi Vân Vọng chạy tới Băng Châu, sau đó chạy theo hướng bắc đây mới là con đường chính.
Tuy ngoài miệng Sở Lương Âm nói muốn biết chuyện riêng xấu xa mờ ám Nguyệt Ly Phong làm nhưng đó cũng chỉ là nói, nàng không định đi phương bắc với hắn.
Nàng vốn định tới Bằng Châu hoặc đến đế đô Hoành thành, nhàn nhã ở đây một thời gian rồi tính toán xem đi đâu, tóm lại thời gian của nàng rất nhiều, nhiều đếm không xuể, nàng có thể đi đến bất kỳ nơi đâu thưởng thức phong cảnh và con người.
Từ núi Vân Vọng chạy đến Băng Châu xe ngựa đi khá nhanh, trong thời gia ngắn ngủi đã nghe tiếng người huyên náo, nhưng bọn họ không vào thành mà trực tiếp thay đổi phương hướng chạy về hướng bắc, đi qua một đoạn đường không chướng ngại.
Nhưng xe ngựa đến thành Bắc thì đột ngột dừng lại, trong xe có tổng cộng ba người thì đã có hai người đang ngủ, Nhĩ Tương dựa vào một góc ngủ đến chảy nước dãi, Sở Lương Âm trốn mình trong áo choàng lông cừu, hai mắt cũng nhắm lại, có thể thấy đây là chỗ duy nhất trong xe ngựa dễ chịu nhất, hoàn toàn chẳng cảm thấy khó chịu gì cả.
“Công tử, Lệnh Hồ Cửu Tiêu thiếu hiệp muốn gặp chúng ta, gã đã dừng xe ngựa đi về hướng chúng ta.” Hoành Hạ thò đầu vào trong xe ngựa, nhìn thoáng qua Sở Lương Âm và Nhĩ Tương đang ngủ, nhỏ tiếng bẩm báo.
Nguyệt Ly Phong nghe thế liền nhìn Sở Lương Âm, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn mặc cẩm bào màu xanh nhạt đai ngọc, áo khoác dài màu đen, mặc dù đây là phong cách kết hợp hơi chói mắt nhưng mặc trên người hắn lại mang đến hiệu quả xuất sắc.
Nguyệt Ly Phong từ trên xe ngựa đi xuống, vừa vặn Lệnh Hồ Cửu Tiêu cũng từ bên kia đi tới, thắt lưng hắn mang cây đao lớn, y phục đã thay đổi, trông vẫn còn mới.
“Lệnh Hồ huynh.” Nguyệt Ly Phong cung tay làm lễ, nở nụ cười yếu ớt như cơn gió.
“Nguyệt công tử, không nghĩ chúng ta lại gặp nhau.” Lệnh Hồ Cửu Tiêu mặc trang phục màu đen, mái tóc dài tùy tiện cột sau ót, nhìn hắn vẫn tiêu sái phóng khoáng như trước, nụ cười càng thêm cởi mở.
“Lần này Lệnh Hồ huynh đến Quỷ cốc sao?” Nhìn thoáng qua xe ngựa bên kia, rèm cửa sổ vén lên để lộ nửa gương mặt ra ngoài, Nguyệt Ly Phong cười nói.
Lệnh Hồ Cửu Tiêu gật đầu, “Ừm, thân thể Song nhi không tốt lắm, vốn định ở nhà hai ngày, nhưng thân thể Song nhi có vẻ trầm trọng hơn rồi.” Có thể nhìn thấy Lệnh Hồ Cửu Tiêu rất gấp.
Nguyệt Ly Phong chấp tay, “Đúng vậy, cái gì cũng có thể chậm trễ, chỉ có bệnh tật là không thể trễ nãi.”
Lệnh Hồ Cửu Tiêu đã sớm thấy Đỗ Ý Lăng ngồi bên càng xe, gã biết Đỗ Ý Lăng đi theo Sở Lương Âm, chẳng qua nàng không xuất hiện mà thôi, “Nguyệt công tử, Lương Âm đi cùng với huynh sao?”
Nguyệt Ly Phong không hề tỏ ra bất ngờ, đáp: “Nàng đang ngủ, trong khoảng thời gian này nàng rất mệt mỏi.”
“Ồ! Không biết lần này các người tính đi đâu?” Dường như Lệnh Hồ Cửu Tiêu có chút thất vọng.
“Đi làm làm việc riêng của chúng ta, sắc trời cũng không còn sớm, Lệnh Hồ huynh mau đi đi, dù sao bây giờ thời gian là vàng là bạc.” Nguyệt Ly Phong nói như thế nhưng ở chiếc xe bên kia lại có một dáng người gầy gò đi xuống.
Bóng dáng kia nhỏ nhắn và yếu ớt, giống như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay đi, nàng mặc trang phục màu xanh, tóc dài khéo léo vấn sau ót, gương mặt tái nhợt nhưng rất xinh đẹp, đôi mắt to tròn như biết nói, làm cho người ta vừa mới gặp đã sinh ra cảm giác yêu thích mà không phải là phản cảm.
“Cửu Tiêu ca ca.” Nàng nhỏ tiếng gọi, rõ ràng âm thanh không lớn nhưng dường như đã dùng rất dùng sức lực.
Lệnh Hồ Cửu Tiêu quay đầu, thấy nàng định đi tới liền bước hai bước đến đỡ nàng, dường như rất lo lắng nàng sẽ bị gió thổi đi.
“Song Nhi, sao muội lại xuống xe? Qua đây để ta giới thiệu cho muội, vị này là Nguyệt công tử tiếng tăm lẫy lừng. Nguyệt công tử đây là Song Nhi.” Lệnh Hồ Cửu Tiêu giới thiệu.
Song Nhi dịu dàng cúi đầu chào Nguyệt Ly Phong, hết sức lễ phép nói, “Song Nhi ra mắt Nguyệt công tử, Nguyệt công tử quả nhiên danh bất hư truyền, thật sự như trăng cưỡi gió mây.” Tuy rằng Song Nhi ốm yếu nhưng đôi mắt rất có thần thái.
“Song Nhi cô nương quá khen, Nguyệt Ly Phong cũng chỉ là kẻ phàm phu tục tử mà thôi.” Nguyệt Ly Phong khiêm tốn trả lời.
Song Nhi cúi đầu cười yếu ớt, thoạt nhìn là một tiểu thư khuê các được dạy dỗ đàng hoàng.
“Đúng rồi, Song Nhi muốn gặp Sở nữ hiệp, không biết Song Nhi có được vinh hạnh gặp mặt nàng ấy một lần hay không?” Song Nhi dựa lên vai Lệnh Hồ Cửu Tiêu, giống như chẳng thể đứng nổi.
Nguyệt Ly Phong khẽ nhíu mày, rũ mắt che đi suy nghĩ trong đáy mắt, sau đó mỉm cười, “Đương nhiên có thể, thất sư thúc đang ngủ. Hoành Hạ đi gọi thất sư thúc dậy.” Nguyệt Ly Phong không quay đầu lại, nhưng Hoành Hạ có thể nghe rõ lời phân phó của hắn, nhanh chóng nhảy lên xe ngựa.
Ánh mắt Song Nhi nhìn lên xe ngựa, Đỗ Ý Lăng ngồi đằng kia cũng quan sát nàng, tuy nàng nhỏ tuổi nhưng không phải kẻ ngốc, nữ nhân tên Song Nhi này thoạt nhìn yếu ớt nhưng khẳng định là người rất có tâm cơ, nhìn nàng có đôi mắt điềm đạm đáng yêu lúc nào cũng mở to giống như có ai khi dễ mình. Đỗ Ý Lăng trừng mắt liếc nàng, rõ ràng rất khinh thường.
Bất ngờ, Hoành Hạ từ trong xe ngựa đi ra, vài giây sau màn xe vén lên, bóng người màu tím từ bên trong bước ra.
Sở Lương Âm đứng trên càng xe đảo mắt nhìn qua, đối mặt với sự xuất hiện của người lạ cũng không bất ngờ, nàng phóng khoáng từ trên xe ngựa nhảy xuống, tóc dài tùy tiện cột sau ót theo động tác của nàng mà khẽ động, nhìn thế nào cũng thấy rất đẹp trai.
“Lệnh Hồ, vị cô nương này là Song Nhi!” Nàng đi đến bên cạnh Nguyệt Ly Phong, thoáng nhìn Song Nhi, nói ngắn gọn một câu.
Lệnh Hồ Cửu Tiêu gật đầu, “Song Nhi, đây là Lương Âm.”
Song Nhi ngước mắt nhìn Sở Lương Âm, hết cách rồi Sở Lương Âm không lùn, đối diện với nàng Song Nhi chỉ có thể ngẩng đầu.
Sở Lương Âm sửng sốt, phản xạ có điều kiện lui về phía sau, có lẽ không ai nghĩ đến nàng ấy sẽ làm như vậy.
Tay Nguyệt Ly Phong ở sau nâng lên, chính xác giữ lấy thắt lưng nàng, cũng như ngăn nàng không lui về sau, Sở Lương Âm quay đầu nhìn hắn, Nguyệt Ly Phong cũng nhìn nàng, ánh mắt như muốn nói không cần trốn tránh.
Sở Lương Âm nhíu mày, Song Nhi ở bên kia đã nói, “Cửu Tiêu ca ca nói nếu không phải có Sở nữ hiệp giúp đỡ, Cốc Tử tiên sinh đã không đồng ý chữa bệnh cho Song Nhi. Đại ân đại đức của Sở nữ hiệp như phụ mẫu tái sinh, hi vọng Sở nữ hiệp nhận một lạy này của Song Nhi.” Nàng quỳ trên mặt đất, Lệnh Hồ Cửu Tiêu ngồi xổm bên người nàng, thoạt nhìn rất săn sóc.
Nói thật, Sở Lương Âm chưa từng trải qua chuyện thế này, hành tẩu giang hồ đã lâu ngoại trừ những kẻ tội ác tày trời quỳ gối trước mặt nàng van xin nàng đừng giết họ thì cũng chưa từng có ai quỳ xuống cảm ơn nàng, việc này khiến nàng không biết nên phản ứng thế nào.
Động tĩnh bên này thành công hấp dẫn vô số ánh mắt người đi đường, mọi người đứng từ xa vây lại xem, không biết chuyện gì xảy ra, một nữ nhân quỳ gối trước một nữ nhân khác.
Lúc này Sở Lương Âm mới có phản ứng, vội vàng bước tới đỡ vị cô nương dáng người mảnh khảnh kia đứng dậy, “Song Nhi cô nương không cần khách khí, ta và Lệnh Hồ là bạn bè, giúp đỡ bạn bè là điều nen làm.” Nàng đỡ Song Nhi, thản nhiên nói, cũng không có nhiệt tình gì.
Song Nhi đã rơi nước mắt lã chã, thoạt nhìn có vẻ rất cảm ơn Sở Lương Âm.
Tay chân Sở Lương Âm luống cuống, nàng không nhớ nổi đã bao lâu không nhìn thấy nữ nhân khóc.
“Song Nhi thật cảm ơn, từ sau khi ta về nói chuyện Lương Âm giúp đỡ, nàng đều quấn ta hỏi chuyện của Lương Âm.” Lệnh Hồ Cửu Tiêu đỡ Song Nhi, cười nói.
Sở Lương Âm gật đầu, “Không cần cảm ơn ta, việc nhỏ thôi.” Thật ra nàng cũng không biết nói gì, lúc này trong mắt nàng nước mắt nữ nhân đáng sợ giống Kha Mậu Sơn vậy.
Nguyệt Ly Phong cười khẽ, “Song Nhi cô nương có dáng người cát nhân thiên tướng, muốn cảm ơn phải cảm ơn ông trời chưa từng bỏ qua Lệnh Hồ huynh.”
“Nguyệt công tử nói đúng, nhưng ta vẫn phải cảm ơn Sở nữ hiệp.” Song Nhi cẩn thận lau đi nước mắt, từng cử chỉ đều mang theo khí chất tiểu thư khuê các.
Sở Lương Âm khẽ nhún vai, không biết làm thế nào, nàng mất tự nhiên nói, “Sắc trời đã tối, Lệnh Hồ và Song Nhi cô nương mau đi đi, thời gian rất quý giá.”
“Ừm, sau này gặp lại chúng ta sẽ uống rượu ăn mừng.” Lệnh Hồ Cửu Tiêu nhìn thoáng qua Song Nhi đứng không vững, gật đầu nói.
“Được, vậy chúc Song Nhi cô nương sớm ngày bình phục.” Nguyệt Ly Phong ôm quyền chắp tay, cấp bậc lễ nghĩa không hề có chút khiếm khuyết.
“Cảm ơn Nguyệt công tử, cảm ơn Sở nữ hiệp.” Song Nhi lại dịu dàng cúi đầu, bộ dạng yếu ớt kia thật khiến người ta thương xót.
Lệnh Hồ Cửu Tiêu đỡ Song Nhi leo lên xe ngựa, Nguyệt Ly Phong ở bên này cũng quay về xe ngựa của bọn họ.
Sở Lương Âm quay lại, vốn định đợi Nguyệt Ly Phong leo lên xem nhưng không ngờ Nguyệt Ly Phong vừa leo lên càng xe thì đột nhiên xoay người lại, sau đó đưa tay về phía nàng.
Sở Lương Âm cũng không trễ nải, nắm lấy tay hắn, mượn lực của hắn nhảy lên xe ngựa, hai người đồng thời đứng trên càng xe, cảnh tượng này khiến cho Hoành Hạ đứng bên dưới cũng mê mang.
Bên kia, Song Nhi đã được Lệnh Hồ Cửu Tiêu đỡ lên xe ngựa cũng quay đầu lại nhìn phía đối diện, đồng thời nhìn thấy hình ảnh Hoành Hạ sững sờ, đôi mắt nàng lóe lên, đáy mặt hiện rõ nghi hoặc. Nhìn hai người kia, nàng bất chợt hiểu ra gì đó, chẳng lẽ có một số việc không giống như nàng đã nghĩ?
Bánh xe lần nữa chuyển động, trong xe ngựa, Nhĩ Tương vẫn ngủ như trước, giống như cho dù thiên lôi có đánh xuống ầm ĩ cũng không đánh thức được hắn.
Sở Lương Âm trở về vị trí cũ, cơn buồn ngủ lúc trước đã bị quét sạch sẽ.
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Nguyệt Ly Phong cách đó không xa, từ nét mắt của nàng không thể nhìn ra nàng đang suy nghĩ gì, cũng có thể chỉ là đang ngẩn người.
Nguyệt Ly Phong bình chân như vại, không hề có vẻ gì mất tự nhiên khi bị người ta nhìn như thế.
“Vừa rồi ngươi kéo ta làm gì?” Sở Lương Âm đột nhiên mở miệng, ánh mắt vẫn còn ngẩn ra, thoạt nhìn chẳng có lịch sự gì cả.
Nguyệt Ly Phong quay đầu nhìn nàng, có lẽ cũng cảm thấy bộ dạng của nàng rất buồn cười nên chưa lên tiếng đã bật cười trước, “Giải trừ hiềm nghi cho cô.” Hắn trả lời như vậy.
“Hiềm nghi? Hiềm nghi gì?” Sở Lương Âm vẫn duy trì bộ dạng ngẩn ra đó.
“Chẳng lẽ khả năng quan sát sắc mặt người vô cùng lợi của cô không nhìn ra được địch ý của Song Nhi cô nương dành cho cô?” Nguyệt Ly Phong hơi nghiêng đầu cười nói.
“Tại sao phải có địch ý với ta? Hơn nữa, nếu ta thật sự không đi ra, bà đây sẽ không sợ hãi nước mắt của nàng, ai còn hơi đâu quan sát nàng ấy có địch ý hay không.” Dường như nghĩ tới bộ dạng nước mắt giàn giụa của Song Nhi, nàng không khỏi co rúm người lại, người nàng quen biết cũng không ai như vậy.
Nguyệt Ly Phong lắc đầu, “Nước mắt là vũ khí của nữ nhân, chỉ có nữ nhân mới có quyền sử dụng nó, nhưng mà xem ra cô không có quyền này.” Lời này cũng không biết là đang chế giễu Sở Lương Âm hay là khen nữ nhân như nàng chưa bao giờ khóc.
Sở Lương Âm bĩu môi, khinh thường đáp, “Với lão nương vũ khí là nắm đấm. Đừng nói nhảm, ngươi còn chưa nói cho ta biết vì sao Song Nhi kia lại có địch ý với ta. Chẳng lẽ lão nương giúp cô ta là sai hả?” Nàng từng gặp qua người không biết tốt xấu, chẳng qua lần này không biết vì cái gì.
“Tất nhiên là vì Lệnh Hồ huynh, bằng không cô nghĩ giữa hai người có liên quan gì?” Nguyệt Ly Phong lắc đầu, đối với Sở Lương Âm hắn không còn lời nào để nói.
“Vì Lệnh Hồ Cửu Tiêu? Cô ta uống lộn thuốc hả? À, ta biết rồi, hay là cô ta cũng suy nghĩ giống các người, đều nghĩ bà đây với Lệnh Hồ Cửu Tiêu có quan hệ bất chính?” Sở Lương Âm đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, chạy tới xỉ vào mũi Nguyệt Ly Phong lớn tiếng nói.
Nàng thật sự chịu đựng đủ rồi, một vấn đề bị hoài nghi đến vài lần, đầu tiên là Ninh Chiêu Nhiên, sau đó là Nguyệt Ly Phong, lần này đến vị hôn thê của Lệnh Hồ Cửu Tiêu nghi ngờ, lúc trước nàng không nên giúp đỡ mới đúng.
Nguyệt Ly Phong mím môi cười, dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu ngón tay đang xỉ của Sở Lương Âm, “Cô nghĩ thế nào? Lệnh Hồ huynh là người thế nào, chắc chắn sẽ không che giấu. Gã nhất định ở trước mặt vị cô nương kia nói về cô đã giúp gã thế nào, cho nên, người ta có lý do nghi ngờ cô. Bằng không cô giúp gã làm chi?” Đôi mắt hắn như một hồ nước sâu thẳm, có thể nhìn thấu lòng người, vừa đẹp vừa nguy hiểm.
Sở Lương Âm khẽ cắn môi, “Đầu năm nay làm người tốt khó thật, sau này bà đây không làm người tốt nữa.” Nói xong xoay người lui về sau, đầu ngón tay thoát khỏi hai ngón tay của hắn, da thịt chạm nhau mang theo cảm xúc khó diễn tả.
“Có lẽ cô muốn làm việc tốt nhưng không thể lưu danh, quan điểm đó trong lòng cô là đúng. Nhưng hiện tại cô thấy rồi đó, việc tốt cô làm không những không được lưu danh mà còn bị người ta nghi ngờ, đủ chứng minh quan điểm của cô sai.” Nguyệt Ly Phong thu tay đặt ên đùi, nhưng không giống tay còn lại, cánh tay này nắm chặt, chẳng biết hắn đang nhẫn nại giữ lại gì đó.
Sở Lương Âm lấy áo choàng cừu bọc lại mình, trừ bỏ đầu thì tất cả bọc kín, trên mặt không hờn không giận, nhưng hai tay trong áo choàng lại nắm lấy nhau, lúc này nàng không có âm trí tranh luận vấn đề này, bởi vì đầu óc ong ong, như có một cái máy motor đang hoạt động.
“Hừ, sau này phải học tập ở ngươi. Làm chuyện tốt nhất định phải chạy ba vòng quanh Đại Tề rêu rao cho mọi người biết ta làm việc tốt.” Nàng nói lẩm bẩm, sau đó nhắm mắt lại không thèm nói nữa.
Nguyệt Ly Phong nhìn nàng một lúc lâu, sau đó chậm rãi dời tầm mắt đi chỗ khác, thật lâu sau đó bàn tay đang nắm chặc mới từ từ buông ra.