Rất nhanh Tưởng Cánh Nham đưa tin đến, Tùng Vụ môn đặc biệt phái tiểu đệ tử thúc ngựa chạy tới, Sở Lương Âm không định tham gia chuyện này, nhưng Nguyệt Ly Phong cứ nhất quyết bảo Tưởng Cánh Nham nói không thể trì hoãn được.
“Hay là ngươi đi đi, chỗ này của ngươi không tệ lắm, trước hết ta ở đây nghỉ ngơi hai ngày, sau đó ta sẽ nghĩ xem nên đi đâu tiếp.” Nguyệt Ly Phong muốn nàng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nhưng nàng vẫn ngồi yên trên xích đu.
Nguyệt Ly Phong mím môi mỉm cười, khẽ lắc đầu một cái, “Mau đi.” Hắn kéo tay cô đứng dậy mà cái mông Sở Lương Âm lại giống như dán chặt với ghế, Nguyệt Ly Phong dùng sức cũng không thể kéo nàng lên nổi.
Nàng đắc ý nhún vai, “Cứ vậy đi, dù ngươi kéo thế nào ta cũng không động, tự đi mình ên đi.”
Nguyệt Ly Phong bất đắc dĩ hừ một tiếng, “Ta kéo nàng không được nhưng không có nghĩa không thể ôm cái ghế này lên được.” Hắn có rất nhiều cách để trị nàng.
Sở Lương Âm nhíu mày, “Nguyệt Ly Phong, ta nói cho ngươi biết, ngươi nên đàng hoàng một chút. Về sau đừng có mèo nhèo lôi kéo ruồi bọ đến, tránh những người kia chạy tới để mắt, tránh được chỗ nào thì tránh.” Nàng đứng lên, run chân váy, cầm lấy kiếm của mình, vênh mặt đi qua hắn, khóe môi cong lên nụ cười đắc ý.
Nguyệt Ly Phong lắc đầu đi theo sau lưng nàng, lúc xuống lầu Nguyệt Ly Phong đột nhiên vươn tay sờ tóc nàng, Sở Lương Âm lập tức dừng bước, quay lại nhìn hắn, “Ngươi làm gì thế? Quên nói nữa ngươi đừng có táy máy tay chân.”
Sắc mặt Nguyệt Ly Phong có chút cam chịu, “Tóc rối kìa.”
Sở Lương Âm nháy mắt mấy cái, “Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, ta có thể tự làm được.” Đôi mắt nàng mở lớn, thoạt nhìn trong veo động lòng người.
Nguyệt Ly Phong nhanh chóng liếc nhìn bên dưới cầu thang, sau đó dùng hai ngón tay giữ cằm của nàng nói, “Giương nanh múa vuốt!” Hắn nhỏ tiếng cảm thán một câu, Sở Lương Âm đánh lên tay của hắn, trừng mắt một cái rồi xoay người đi xuống lầu, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười vui vẻ.
Ra khỏi Thủy Nguyệt lâu, Nhĩ Tương cùng với Thập Tam thiếu và những tên hộ vệ khác đều đứng đợi ở đấy, “Công tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong, tiểu đệ tử của Tùng Vụ môn cũng đang chờ ở bên ngoài.” Đoàn người đi tới cửa chính Nguyệt gia, vừa đến nơi liền dừng bước, bởi vì bên ngoài cửa chính tụ tập không ít người, tất cả đều là đám người kỳ lạ của Nguyệt gia.
Sở Lương Âm nhíu mày, “Muốn làm gì đây?”
Quản gia Du Bá bước tới bên cạnh Nguyệt Ly Phong nhỏ tiếng nói: “Công tử, mấy ngày nữa là đến Trung thu, phần thưởng năm nay vẫn giống như năm trước chứ ạ?”
Nguyệt Ly Phong nhàn nhạt liếc nhìn đám người kia, “Năm ngoái thế nào năm nay thế đấy đi.”
Lời hắn vừa nói ra, đám người đối diện liền nở nụ cười tươi như hoa, sau đó vừa nói chuyện vừa rời đi, tốc độ cực nhanh có thể so với mây đen bị gió thổi đi mất vậy, trong chớp mắt trước cửa đã không có một bóng người.
Sở Lương Âm lắc đầu, suy nghĩ nửa buổi mới hiểu hóa ra là sợ không trả tiền.
“Vâng, công tử đi thong thả, lão nô nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng.” Ngoại trừ Sở Lương Âm, tất cả mọi người đều mang theo dáng vẻ ‘thấy nhưng không thể trách’ được, Du Bá vẫn dùng ngữ điệu cũ để nói, hết sức bình tĩnh.
“Ừm.” Nguyệt Ly Phong thản nhiên đáp lại một tiếng rồi cất bước đi về hướng cửa lớn.
Xe ngựa đã đậu sẵn bên ngoài, xe ngựa được chạm trổ khéo léo còn treo tua cờ màu đỏ sậm, con ngựa mạnh mẽ cường tráng vừa nhìn đã biết là gia đình giàu có dư giả.
Phía sau còn vài con ngựa khác, Thập Tam thiếu và những hộ vệ khác đều đã lên ngựa, Nguyệt Ly Phong ở bên này nhảy lên xe ngựa, đứng ở càng xe xoay người lại đưa tay về phía Sở Lương Âm, Nhĩ Tương đứng một bên cúi đầu đếm kiến.
Sở Lương Âm mím môi, chậm rì bắt lấy bàn tay đưa tới, hắn dùng sức kéo nàng lên.
Hai người bước vào bên trong xe ngựa, Nhĩ Tương nhảy lên càng xe, run dây cương, con ngựa đứng tại chỗ hí một tiếng rồi bắt đầu lên đường, hộ vệ theo sát phía sau, cửa lớn Nguyệt gia chậm rãi đóng lại.
Mạc phủ ở thành Giang Ba thuộc Giang Nam Đại Tề, nơi đây thuộc hàng giàu có và đông đúc nhất. Mạc phủ nổi tiếng khắp Đại Tề, trên danh nghĩa có vô số sản nghiệp, ở mỗi thành trì của Đại Tề đều có người của Mạc phủ, thậm chí triều đình cũng có chút quan hệ với Mạc phủ, cho nên Mạc Thiên Tuyệt có thể vững vàng ngồi ở cái ghế chủ vị suốt bảy năm liền.
Chỉ có điều chuyện lần này, minh chủ đột nhiên mất tích, nói thế nào cũng kinh động đến triều đình. Nhưng từ trước đến giờ triều đình không quan tâm lắm đến chuyện Võ Lâm, nếu như muốn tìm kiếm Mạc Thiên Tuyệt, việc này đành phải dựa vào thực lực của Mạc phủ thôi.
Trong xe ngựa, Sở Lương Âm vẫn chiếm cứ lấy vị trí kia, trái lại lần này Nguyệt Ly Phong kéo một khoảng cách thật gần với nàng, Sở Lương Âm cũng không nói gì, giả vờ như không nhìn thấy.
Sáng sớm thời tiết đặc biệt lạnh hơn, trong xe ngựa đã đặc biệt chuẩn bị một cái mền dầy và hai tấm áo choàng lông cừu, cũng không thiếu lò sưởi ấm, đều là những vật dụng giữ ấm khá tốt.
Nhĩ Tương đánh xe cũng đã thay quần áo, đợi sau khi mặt trời xuống núi, hắn còn khoác thêm một lớp áo chống rét, làm người hầu kẻ có tiền cũng thật hạnh phúc.
“Ngươi nhìn ta cái gì? Bớt làm dáng vẻ đó nữa!” Sở Lương Âm lấy áo choàng bọc lấy bản thân, Nguyệt Ly Phong ở bên kia cứ nhìn nàng, mặc dù chẳng có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng bộ dạng rạo rực kia khiến người ta nổi da gà.
Nguyệt Ly Phong khẽ cười, nhìn nàng bây giờ giống như con chuột nhắt vậy, “Không phát hiện bây giờ nàng đối với ta có rất nhiều đòi hỏi hay sao? Hơn nữa còn quá đáng hơn trước kia.”
Sở Lương Âm khẽ cắn môi, “Ngươi có thể không nghe mà.”
“Ừm, ta quả thực không nghe theo.” Nguyệt Ly Phong gật đầu đáp, nói với vẻ rất tức giận.
Sở Lương Âm nhấc chân đá hắn, nhưng chẳng mảy may trúng hắn tý nào, hơn nữa còn cười đẹp mắt nói, “Nhìn đi, hiện tại lại thích đá ta, nàng có thấy mình rất quá đáng không?”
“Nguyệt Ly Phong ngươi rỗi quá không có chuyện để làm à? Sao cứ nói nhảm lắm thế.” Sở Lương Âm lườm hắn một cái, lần đầu tiên nàng mới phát hiện khả năng nói những lời vô nghĩa của hắn.
“Nàng không thích nghe?” Ánh mắt của hắn chán ghét nhìn Sở Lương Âm rút đầu vào trong áo choàng.
“Được rồi, xem như ta cầu xin ngươi, ngươi có thể thu liễm một chút hay không?” Sở Lương Âm đưa tay che mắt hắn, Nguyệ Ly Phong liền kéo nàng vào trong lòng mình, vừa vặn lúc này Nhĩ Tương ở bên ngoài thò đầu vào, nhìn thấy cảnh lôi lôi kéo kéo của Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong, hắn mở to hai mắt nhìn, cả người ngây ra như tên ngốc.
“Nói ngươi đó, ngẩn người cái gì?” Sở Lương Âm lớn tiếng dọa nạt, Nhĩ Tương hoàn hồn, cả gương mặt ửng đỏ như trái cà, “Thất sư thúc…Công tử….Ta, ta hình như Ninh tiểu thư gửi tin cho Thất sư thúc.” Nói xong, hắn đem ống trúc nhỏ trong tay ra.
Nguyệt Ly Phong nhận lấy, Nhĩ Tương lui ra, sẵn tiện kéo màn lại.
“Không biết chuyện gì nữa đây.” Sở Lương Âm than thở, sau đó lấy ống trúc trong tay Nguyệt Ly Phong, mở tờ giấy bên trong ra xem, liếc mắt một cái sau đó bắt đầu cười, “Đám người này thật là thừa hơi, lại đánh nhau tiếp.”
Đem tờ giấy đưa cho Nguyệt Ly Phong, trái lại dáng vẻ của Sở Lương Âm rất giống như đang vui mừng,”Bây giờ người Mạc phủ nhắm vào thần giáo, mà người của thần giáo Ma Nha lại không cam lòng bị vu oan, đánh nhau vào trận rồi, Mộ Dung Tử Tề không giải quyết được gì, khiến hai bên sứt đầu mẻ trán.” Nàng chính là rất hả hê, Ninh Chiêu Nhiên muốn nàng mau đến giúp một tay, nhưng nàng đến đó giải quyết được gì nhỉ xem như đến coi náo nhiệt đi.
“Nhưng đúng là bọn họ hiềm nghi lớn nhất, dù sao bởi vì chuyện của Mộ Dung Tử Tề bọn họ đã có manh me xung đột.” Nguyệt Ly Phong lắc đầu, nói vậy hắn cũng hiểu nhiều lắm.
“Quan trọng là đám người này chẳng hiểu rõ chuyện gì, thần giáo Ma Nha có thể bắt Mạc Thiên Tuyệt làm gì chứ? Không sợ tốn cơm sao. Hơn nữa, ở Mạc phủ bắt người chẳng phải tự tạo phiền phức cho mình à!” Cô thở nhẹ một tiếng, có thể thấy nàng hoàn toàn vô cảm với đám người này.
“Có thể có người cố tình làm khó dễ.” Dường như Nguyệt Ly Phong có thể đoán được là ai đang châm ngòi ly gián.
“Để bọn họ chơi từ từ đi, chúng ta không cần gấp gáp làm gì, có khi chúng ta chưa đến Mạc Thiên Tuyệt đã xuất hiện.” Sở Lương Âm lạnh lùng nói, đối với đám người thích lục đục với nhau, nàng không thể có thiện cảm được. Tất nhiên, nàng đã quên người ngồi bên cạnh nàng cũng là cao thủ đấu đá tâm kế đấy chứ.
“Lỡ chết thì sao?” Nguyệt Ly Phong suy nghĩ tình hình chân thật hơn, dù sao người có thể bắt Mạc Thiên Tuyệt có lẽ là muốn mạng của ông ấy, xác xuất có thể sống sót trở về khá thấp.
“Đừng nói bà đây không phúc hậu, nếu Mạc Thiên Tuyệt chết, Mạc phủ coi như đến ngày tàn.” Đại công tử Mạc phủ là kẻ không học thức lại không nghề nghiệp, mặc dù Mạc Thành Hiêu có võ công nhưng đầu óc không thông minh như cha hắn, còn một tiểu công tử năm nay mới sáu bảy tuổi, mấy nữ nhi khác đều đã gả ra ngoài, cả nhà trên dưới đều cần nhiều tiền bạc, tương lai không khả quan mấy.
“Nàng không muốn đến đó sao?” Nguyệt Ly Phong cảm thấy lời nói của nàng có hơi chán ghét.
“Đừng nói nữa, tâm địa bà đây vẫn còn rất lương thiện.” Sở Lương Âm xoay cổ, ra vẻ tốt bụng, nhưng thoạt nhìn cũng không phải vì chuyện này.
Nguyệt Ly Phong cười cười lắc đầu, đối với Sở Lương Âm, hắn đã hết cách.
Màn đêm buông xuống, xe ngựa đã chạy đến Cam Châu, thời tiết thế này ở nơi hoang dã thật không tốt tý nào, nhưng muốn đến thị trấn gần nhất cũng phải chờ đến sáng sớm, hiện tại không chỉ người mà ngay cả ngựa cũng chịu không nổi, kết quả đành phải qua đêm trong rừng.
Thập Tam thiếu và nhiều hộ vệ đã sớm quen thuộc với điều này, hàng năm bọn họ chạy tới chạy lui ở bên ngoài, không cần nói đến thời tiết thế này cho dù thời tiết lạnh buốt ba ngày cũng chẳng sao huống chi là ngủ ở bên ngoài.
Từ trên xe ngựa đi xuống liền trông thấy đám tiểu tử kia bận rộn đốt lửa hâm nóng thức ăn, Sở Lương Âm dựa người bên xe ngựa, nhìn bọn họ làm việc, đám người này tay chân nhanh nhẹn, so với Sở Lương Âm đã lăn lộn vài năm ở bên ngoài còn chu đáo hơn.
Áo choàng cừu bọc lấy cả người nàng, chỉ để lộ gương mặt ra, dưới sắc trời mờ tối càng làm nổi bật làn da trắng nõn xinh xắn.
“Sở tiểu thư, uống nước.” Một bàn tay xuất hiện trước mặt, trong tay cầm một ống trúc giản dị, hơi nóng vẫn còn phảng phất.
Sở Lương Âm nhìn một bên gáy người nói chuyện, nước da ngăm đen, đôi mắt to đen láy, trên mặt còn má lúm đồng tiền, lúc cười còn để lộ răng khểnh, thoạt nhìn rất thân thiện.
“Ây ôi, làm phiền Thập tam thiếu rồi.” Sở Lương Âm cười cười một bên trêu chọc. Tiếp nhận ống trúc nóng hổi kia.
“Có thể phục vụ Sở tiểu thư là vinh dự của thuộc hạ.” Hắn cười hì hì, nói rất dễ nghe, hơn nữa không làm người ta cảm thấy chán ghét.
“Bao nhiêu tuổi rồi?” Sở Lương Âm giống như đang nhìn người bề dưới, từ từ nói, uống một ngụm nước ấm trong ống trúc.
“Năm nay thuộc hạ hai mươi sáu.”
“Phụt!!!” Sở Lương Âm phun nước trong miệng, suýt chút nữa đã sặc.
“Sở tiểu thư cô không sao chứ?” Thập Tam thiếu lui ra sau, không biết mình nói sai câu nào.
“Ngươi đã hai mươi sáu?” Sở Lương Âm nhìn hắn từ trên xuống dưới, ngoại trừ hơi đen tý nhưng nhìn thế nào cũng giống trẻ con.
Thập Tam thiếu gãi đầu, “Đúng vậy, thuộc hạ lớn lên có vẻ mặt như trẻ con.” Hắn có hơi ngượng ngùng, nhưng lại có chút đắc ý, khuôn mặt này có thể lừa rất nhiều người nha.
Sở Lương Âm vô cùng kính nể nói, “Ta cũng muốn được như vậy, nhưng từ nhỏ bộ dạng đã già dặn, ai nhìn cũng tưởng là lão yêu quái.” Nàng chế giễu bản thân khiến Thập Tam thiếu cười hắc hắc.
“Cũng không thể nói như vậy được, tùy rằng Sở tiểu thư nhìn không đúng tuổi nhưng cô tuyệt đối là người đẹp khuynh quốc khuynh thành hoa nhường nguyệt thẹn, hơn nữa tính tình phóng khoáng tự nhiên, nữ nhân trong thiên hạ còn thua cô ấy chứ.” Thập Tam thiếu bắt đầu lộ ra bản sắc, miệng lưỡi trơn chu, chết cũng nói thành sống.
Sở Lương Âm liên tục gật đầu, “Lời này ta thích nghe, cho dù là giả ta cũng thích nghe.” Đừng nói hai người này hợp nhau bọn họ còn thích tâng bốc bản thân.
“Không phải giả tuyệt đối không phải giả, thuộc hạ thấy Sở tiểu thư là nữ hiệp có bản sắc hiệp nữ nhất.” Thập Tam thiếu vỗ ngực cam đoan không nói dối.
Sở Lương Âm giơ ngón tay cái lên, “Lời này ta cũng thích nghe nhất, sau này mỗi ngày phải nói ba lần.”
“Hả?” Chắc hẳn Thập Tam thiếu không biết tính cách thật của Sở Lương Âm, cứ tưởng nàng thích nghe chính là thích nghe.
“Nói cái gì vui vẻ thế?” Nguyệt Ly Phong một mình đi tới, giơ tay nhấc chân đều cao quý thanh nhã.
“Công tử.” Thập Tam thiếu lập tức trở nên cung kính, gật đầu xoay người tránh đi.
Đi tới bên cạnh Sở Lương Âm, hắn nhìn nàng, hiển nhiên muốn biết vừa nãy hai người bọn họ nói gì.
“Hai chúng ta ai nhìn trẻ hơn?” Sở Lương Âm nhún vai, nhưng cả người bị áo choàng cừu bao lấy, cho nên động tác của nàng thoạt nhìn rất nhỏ.
Nguyệt Ly Phong sáng tỏa, “Vậy nàng nhất định già hơn.” Hắn nói.
“Đúng vậy, năm nay hắn hai mươi sáu, ta chỉ mới mười tám rõ ràng còn già hơn hắn.” Sở Lương Âm hừ hừ, quả nhiên ông trời bất công.
Nguyệt Ly Phong khẽ cười, “Nàng không cần phải so bì với hắn. Một năm trước lúc hắn còn chưa bị đen vì phơi nắng, lúc đi tướng phủ tìm đồ, không ngờ bị Thừa tướng phu nhân bắt gặp. Hắn chính là dùng gương mặt kia nói chuyện, không những khiến Thừa tướng phu nhân rơi nước mắt thả hắn, còn tặng đồ ngọc và ngân lượng.”
Sở Lương Âm xuýt xoa kinh ngạc, “Quả nhiên lợi hại, xem ra thuộc hạ dưới tay ngươi không bất tài lắm. Trước kia hắn làm gì?” Sở Lương Âm hiểu rõ thêm về Nguyệt Ly Phong, từng người đi theo bên hắn đều có chút bản lĩnh.
“Trộm.” Nguyệt Ly Phong nhỏ nhẹ nói.
Sở Lương Âm nhíu mày, sau đó gật đầu ca tụng, “Nghề này khá đấy chứ!”
Nguyệt Ly Phong cười nói tiếp, “Hắn trộm đèn cửu long của lão hoàng đế, lúc chạy ra cung thì bị bắt. Sau đó bị lưu đày đến Tây Bắc, ta dùng số tiền lớn đút lót quân tướng ở biên ải, đem hắn thả ra.”
“Giàu thật.” Tuy rằng Sở Lương Âm khinh thường Nguyệt Ly Phong lắm tiền, nhưng số tiền hắn sử dụng cho lần này không sai, Thập Tam thiếu đúng là một nhân tài.
“Vậy còn Thiên Uy? Thuộc hạ đắc lực của ngươi.” Sở Lương Âm đã gặp Thiên Uy nhiều lần, đúng là không phải người bình thường.
“Hắn là tử tù, vì trả thù mà giết chết cả nhà một vị quan lớn trong triều đình, bị phán tội chết.” Về Thiên Uy, Nguyệt Ly Phong nói rất ít, nhưng có thể nghĩ đến cách cứu Thiên Uy tuyệt đối không phải bình thường, hắn không nói nhiều cũng có thể lý giải được, để tránh đem phiền toái đến cho Thiên Uy, dù sao cũng đã thay đổi dáng vẻ, nói vậy Thiên Uy cũng không phải tên thật.
“Xem ra ta có cái nhìn sai rồi, Nguyệt công tử ngươi cũng không phải có tiếng mà không có miếng, hóa ra còn làm vài việc tốt mà chẳng ai biết.” Sở Lương Âm quay đầu nhìn Nguyệt Ly Phong nói.
“Biết sai là được rồi, không cần nàng làm gì khác đâu.” Nguyệt Ly Phong mỉm cười với nàng, nhỏ tiếng nói.
“Xí!” Liếc hắn một cái, Sở Lương Âm quay đi chỗ khác không nhìn hắn nữa, dù sao xung quanh đều là người, nhỏ tiếng mới là chính đạo.
Cơm tối rất đơn giản, là thịt thỏ rừng nướng, Nguyệt Ly Phong không ăn, Nhĩ Tương đặc biệt nấu cháo cho hắn, Sở Lương Âm uống cháo, ăn một cái đùi thỏ, cơm tối coi như giải quyết xong.
Ngủ qua đêm mới là vấn đề, Sở Lương Âm không định ngủ bên ngoài, sáng sớm thường có sương mù nhiều, đoán chừng ai cũng phải bị một lớp sương phủ lên. Nàng chui vào trong xe ngựa, đem hai cái lò sưởi tay đặt ở bụng, sau đó lấy áo choàng cừu bọc lại, giống như một con sâu lông.
Không nghĩ tới Nguyệt Ly Phong cũng chuẩn bị vào trong ngựa xe để qua đêm, hắn là công tử khó chiều, tự nhiên không thích hoàn cảnh bên ngoài.
Lúc hắn vừa mới vào trong xe ngựa Sở Lương Âm liền xua đuổi hắn ra ngoài, lỡ bọn họ biết hết thì phải làm sao bây giờ.
“Nói ngươi đấy, mau đi ra ngoài đi. Hai chúng ta ở trong xe một đêm, nhất định bọn họ sẽ đoán mò.” Nằm trong áo khoáng cừu rất khó động, nàng lại không nghĩ muốn chui ra, cả người thoạt nhìn rất buồn cười.
“Đầu óc của bọn họ làm sao quản được.” Nguyệt Ly Phong không thèm để ý, càng không có ý định ngủ bên ngoài.
“Như vậy làm sao được? Hiện tại hai chúng ta là châu chấu trên đường, cho nên phải lo lắng chu toàn, mau đi đi.” Nhìn hắn ngồi xuống, nàng càng giãy dụa hăng say.
Nguyệt Ly Phong không động, lập tức lấy áo choàng cừu khoác lên người mình, căn bản không thèm nghe Sở Lương Âm lải nhải.
“Nguyệt Ly Phong, nếu ngươi không ra ngoài, bà đây sẽ ném ngươi xuống.” Dùng chiêu dịu dàng không được, Sở Lương Âm trực tiếp đe dọa.
Nguyệt Ly Phong nhìn sườn gáy của nàng cười một tiếng, sau đó khoát tay, ôm cả người nàng vào lòng, nhất thời Sở Lương Âm không lên tiếng.
Nàng cứng ngắc một lúc, sau đó điều chỉnh tư thế, dựa lên vai hắn, ngửi mùi hương trên người hắn, “Từ giờ trở đi, hai chúng ta không nói gì nữa.” Đám người kia có lỗ tai rất thính, ban đêm yên tĩnh âm thanh gì cũng nghe được.
“Nàng vẫn nói đấy thôi.” Nguyệt Ly Phong giống như không nói, còn tốt bụng nhắc nhở nàng.
Khuỷu tay bên trong áo choàng ngã ra sau vừa vặn đụng trúng Nguyệt Ly Phong, hắn không nhịn được thét lớn một tiếng, khiến Sở Lương Âm trừng mắt với hắn.
Nguyệt Ly Phong nhíu mày, dùng ánh mắt tỏ vẻ mình sẽ không lên tiếng nữa, Sở Lương Âm hừ lạnh một tiếng một lần nữa nằm trên vai hắn. Tuy rằng nàng lo lắng người khác nghe được, nhưng cảm giác này không tệ, lần đầu tiên dựa lên vai người khác ngủ, mặc dù hơi nhức mỏi nhưng cũng thoải mái hơn nằm trên cây cỏ.
Sở Lương Âm không cho phép, Nguyệt Ly Phong cũng không nói lời nào, nhưng không ngăn được hắn cúi đầu nhìn nàng. Con ngươi như hồ nước yên tĩnh, có thể chính là như vậy.
Không phải là hắn, cho nên cũng không biết cảm giác của hắn thế nào, giờ phút này, trong mắt hắn ngoại trừ nàng cũng chẳng có gì khác? Không còn người nào nữa.
Khi sương mù gặp được ánh mặt trời, phát ra tia sáng long lanh nhưng chỉ trong nhất thời, khi ánh sáng trở nên mãnh liệt, sương mù cũng nhanh chóng tan đi, chỉ vài giây ngắn ngủi liền hóa thành hư ảo.
Lửa trại đem qua vẫn còn lượn lờ khói bay, vài người đem lửa tàn dư dập tắt, sau đó sửa sang lại ngựa chuẩn bị lên đường.
Trong xe ngựa, Sở Lương dựa lên người Nguyệt Ly Phong ngủ rất say, hai người cũng không cảm thấy tình huống ngủ của mình có gì đặc biệt, nhiệt độ cơ thể hai người truyền cho nhau.
Trên trán có vật ấm áp gì đó dán lên mặt, Sở Lương Âm nhíu mày một cái, nhưng thứ kia vẫn không thay đổi, trái lại còn gần hơn.
Con mắt khẽ xoay chuyển, bỗng dưng Sở Lương Âm đưa tay giữ vật gì đó lộn xộn, chợt nghe một tiếng kêu đau điếng.
Nàng ngẩng đầu, mở mắt nhìn thấy gương mặt Nguyệt Ly Phong.
“Ây ui! Ngươi có bệnh à. Cút sang một bên đừng làm phiền bà.” Đẩy hắn ra, Sở Lương Âm xoay người tiếp tục nằm chỗ khác, áo khoác cừu đắp lên người nàng, vừa nhìn đã thấy nàng giống như con gấu ngủ đông.
Nguyệt Ly Phong bị đẩy ra sửa soạn lại quần áo, đầu tóc rối loạn đã được cột gọn lại sau ót, “Thức đi, phải lên đường rồi.” Hắn nói, giọng nói trầm thấp rất êm tai.
“Lên đường cũng không ảnh hưởng đến việc ngủ của bà.” Nàng vẫn nằm ngủ ở đó, nhìn không thấy mặt nàng, tóc tai tán loạn, chợt nhìn có chút khủng bố.
Không bao lâu, Nhĩ Tương thò đầu vào thông báo một tiếng, điều khiển xe ngựa lên đường, tốc độ nhanh hơn, con đường rộng lớn bằng phẳng, xe chạy như bay.
Xe ngựa lắc lư, người ngủ bên trong càng thêm thoải mái, Sở Lương Âm vẫn duy trì tư thế kia, nằm ở đó không nhúc nhích.
Nguyệt Ly Phong ngồi bên cạnh, cúi đầu nhìn mái tóc che mất gương mặt nàng, không biết lấy từ đâu cây que bằng trúc, nhẹ nhàng cài lên tóc Sở Lương Âm, đẩy ra rồi kéo xuống, rồi lại tiếp tục đẩy ra kéo xuống.
Sở Lương Âm hoàn toàn có cảm giác, nàng cũng không biết rốt cuộc Nguyệt Ly Phong muốn làm gì, rảnh rỗi không có việc gì làm sao?
Giơ tay, giữ lấy cây que bằng trúc, nàng mở mắt ra, vén tóc trợn mắt, thoạt nhìn rất khủng bố.
“Nguyệt Ly Phong, trước kia ta với ngươi không nói chuyện, ngươi vẫn ngồi yên bất động ở đó. Hiện tại là sao đây, ngươi muốn nghịch thiên à?” Ném cây que bằng trúc kia sang một bên, Sở Lương Âm ngồi dậy đẩy tóc tán loạn ra, lắc lắc xương cổ nghe rắc rắc.
Bị gọi tên dạy dỗ Nguyệt Ly Phong giả vờ không nghe những lời Sở Lương Âm nói, vẫn duy trì nụ cười, dường như thích thú nhìn động tác không tao nhã của nàng.
Uốn éo toàn bộ xương cốt, Sở Lương Âm thuận tiện dựa người lên vách, rồi quay lại nhìn Nguyệt Ly Phong, ánh mắt như con dao.
“Không biết tôn trọng trưởng bối.” Nàng mắng một tiếng, chợt đi tới tay đặt trên cổ Nguyệt Ly Phong, dồn cả người Nguyệt Ly Phong vào một góc.
Nguyệt Ly Phong cũng không phản kháng, trái lại đưa tay ôm lấy nàng, cười một tiếng: “Chiêu này của nàng gọi là yêu thương nhớ nhung phải không?”
“Nhớ cái đầu ngươi ấy.” Sở Lương Âm lập tức buông hắn ra, lui về sau nhưng lại bị hắn gắt gao lôi kéo, nàng trừng mắt với hắn, còn hắn lại nở nụ cười mê hoặc người khác.
Nhĩ Tương đánh xe ở bên ngoài rối rắm một cục, thật ra không phải hắn cố tình nghe lén, mà do hai người này chẳng biết kiềm chế gì cả, nói gì cũng truyền vào lỗ tai hắn.
Haizz! Chuyện gì thế này? Công tử với thất sư thúc? Sư điệt với sư thúc? Lời đồn đãi thành sự thật? Nếu như mấy vị sư thúc và sư công ở Tùng Vụ môn phản đối thì sao? Hai người bọn họ phải làm sao đây?
Lên đường đi tới thành Giang Ba, bên ngoài thành bọn họ gặp không ít người trong võ lâm, cũng không phải người nào trong võ lâm cũng có gia tài bạc triệu, nghèo nghèo thì có tiếng đinh đinh của đao, khá nhiều người trong võ lâm đi bộ đến thành Giang Ba, có người quen cũng có người không quen, nhưng bọn họ không quan tâm lắm, đám người này đa phần là gió chiều nào xoay chiều đó, không hề có chủ kiến, tham gia náo nhiệt chính là chuyện bọn họ thích nhất, điển hình của đám giang hồ thô lỗ.
Thành Giang Ba rất giàu có và đông đúc, xa xa nhìn lại, đồng bằng đều là cây hoa màu, nghe nói nơi này bốn năm phần là sản nghiệp của Mạc phủ, thu thuế từ người dân, tiền thuế hằng năm cũng là một phần thu nhập lớn.
Vén màn xe ngựa lên, Sở Lương Âm nhìn ra bên ngoài, giống như gió bão mịt mù, vô số phong cảnh bị bỏ lại phía sau.
Bước vào cổng thành Giang Ba, đập vào mắt không phải là cảnh ồn ào huyên náo, bóng dáng dân chúng rất ít, ngược lại đều là người giang hồ lưng đeo đao lớn đi lại.
Xe ngựa vừa tiến vào, liền nhìn thấy có một đám người chạy đến trước, Nhĩ Tương dừng xe ngựa, thò đầu vào bên trong xe ngựa thăm dò, “Công tử, thất sư thúc, hình như phía trước đã xảy ra chuyện gì.”
“Để thuộc hạ đi xem.” Giọng nói Thập Tam thiếu ở bên ngoài truyền đến, sau đó là tiếng vó ngựa, Sở Lương Âm nhìn ra ngoài, chỉ có thể nhìn đám người chạy tới xem, cản bản không thấy rõ tình hình gì.
Rất nhanh Thập Tam thiếu đã trở lại, con ngựa dừng bên chiếc xe ngựa, Sở Lương Âm nhìn hắn, “Xảy ra chuyện gì?”
Thập Tam thiếu cười nói, “Người thần giáo Ma Nha với Mạc phủ lại xảy ra xung đột ngay ở ngã tư đường.”
Sở Lương Âm thầm mắng một tiếng, “Nhĩ Tương, mau đánh xe qua đó đi.”
“Vâng.” Nhĩ Tương trả lời một tiếng, đánh ngựa lên trước.
“Không phải nàng đã tuyên bố không quan tâm sao?” Nguyệt Ly Phong lắc đầu, trong mắt nở nụ cười nhạt, giống như đang toan tính gì đó.
“Toàn một đám óc heo nhàn rỗi.” Sở Lương Âm mắng một câu, muốn tìm người sao mấy ngày nay không đi tìm, chẳng lẽ đám người này không lo lắng minh chủ của bọn họ đã sớm bị kều kều ăn.
“Cho nên, bọn họ cần một người anh minh lãnh đạo.” Lời này của hắn không có bao nhiêu châm biếm.
“Đi chết đi. Lập tức đến chỗ đông người, hai chúng ta phải giống như mấy ngày trước đã thương lượng, nên giữ khoảng cách với nhau.” Sở Lương Âm rất chú ý điểm này, tuy rằng phương thức thông đồng này rất nghẹn khuất, nhưng hiện tại không phải lúc thích hợp.
Nguyệt Ly Phong rất nghe lời gật đầu, “Nàng là sư thúc, không nghe lời nàng thì biết nghe ai?” Trong giọng nói còn mang theo oan ức.
“Hừ, hai chúng ta phát triển đến loại quan hệ này xác suất còn thấp hơn mặt trăng gặp mặt trời, chẳng ai hai chúng ta ai động kinh nữa.” Nàng lẩm bẩm, thật ra nàng luôn nghĩ, có lẽ do ban đầu nàng nhìn hắn có chút thuận mắt, nên mới chú ý từng chút một. Nhưng cũng không thể nói như vậy, trước kia nhìn không vừa mắt cũng đã chú ý nhiều hơn, bởi vì người này vừa ích kỷ vừa xấu xa, cho nên vừa quan tâm liền gây họa, dần dần thay đổi lúc nào chả hay.
Nguyệt Ly Phong cười lắc đầu, hình như hắn cũng không rõ, nhưng tận đáy lòng đã có đáp án. Không phải nhiệt huyết dâng trào, mà là ý trời trùng hợp. Trước kia hắn với nàng như nước với lửa không liên quan với nhau. Hắn đối với nàng động sát tâm, nàng đối với hắn cũng chưa từng khách khí. Cho nên, lúc ở trên biển hắn bị sóng biển đánh tới nàng liền đưa tay giữ lấy hắn, khiến hắn hoang mang thật lâu, không biết nàng có ý đồ gì. Sau khi phát hiện, mới biết nàng chỉ là tùy tiện ra tay, muốn lôi kéo thôi chứ chẳng có lý do tại sao.
“Được rồi, ta đi xuống trước, lát nữa ngươi ra thu hoạch biết không? Nguyệt đại công tử.” Sở Lương Âm đánh gãy suy nghĩ của hắn, lúc này mới phát hiện xe ngựa đã dừng, tiếng ồn ào bên ngoài rung trời, nhìn nàng đứng dậy muốn xe ngựa, hắn đột nhiên giữ chặt tay nàng.
Sở Lương Âm sửng sốt, “Sao? Đã nói phải đàng hoàng rồi mà.” Kéo tay Nguyệt Ly Phong ra, Sở Lương Âm còn học theo động tác của hắn bóp cằm hắn một cái, tuy rằng không định đùa giỡn, nhưng nhìn biểu hiện của Nguyệt Ly Phong lại thật có ý tứ. Sau khi nàng ra xe ngựa, Nguyệt Ly Phong mỉm cười lắc đầu, đối với nàng thật hết cách.
Sở Lương Âm đi ra đứng bên ngoài càng xe nhìn đám người kia, khẽ nhíu mày, chỉ thấy Ninh Chiêu Nhiên dẫn theo vài người thần giáo đứng cãi nhau với con trai lớn của Mạc Thiên Tuyệt.
Con trai lớn của Mạc Thiên Tuyệt không học vấn nghề nghiệp, mười phần là phá gia chi tử, cả ngày ăn chơi đàng điếm, căn bản còn thua cả du côn, cãi nhau tuyệt đối là sở trường, không từ nào không lấy ra sỉ nhục Ninh Chiêu Nhiên.
Ninh Chiên Nhiên tức giận phất tay muốn đánh nhau một trận, Mạc Thành Long không sợ hãi, đám lâu la phía sau cũng nóng lòng muốn đánh một trận. Xung quanh đều là nhân sĩ võ lâm đứng xem náo nhiệt, ai chẳng biết Mạc Thành Long là dạng người gì, người đồng ý giúp đỡ hắn rất ít.
“Có thời gian cãi nhau đánh nhau, không bằng mau đi tìm cha ngươi.” Giọng nói Sở Lương Âm khá lớn lại cuốn hút.
Mọi người đều nghe được, Ninh Chiêu Nhiên nhảy dựng lên, “Sở Lương Âm, cô mau đây giúp ta.” Nàng thật sự bị người Mạc phủ chọc tức chết mà, mấy ngày nay đánh nhau vô số lần, đám người của nàng đã sớm mệt lã người. Vốn chỉ muốn xử lý chuyện Mộ Dung Tử Tề, nhưng bây giờ đừng nói là Mộ Dung Tử Tề, ngay cả chuyện này cũng không làm xong.
“Ồn ào cái gì? Một đám nhàn chán. Nếu cãi nhau có thể cứu được Mạc minh chủ, vậy tất cả cứ tiếp tục cãi nhau.” Sở Lương Âm nhảy xuống xe, đi xuyên qua đám người trợn mắt nhìn Mạc Thanh Long, lại nhìn Ninh Chiêu Nhiên đầu rơi máu chảy, “Mạc Thành Hiêu đâu? Làm sao thả loại người này của Mạc phủ ra ngoài?” Nhìn bộ dạng Mạc Thành Long, quả nhiên chẳng khác gì lưu manh.
Ninh Chiêu Nhiên hừ lạnh, “Ai biết chứ, mỗi ngày đám người Mạc phủ này chứ chạy đến kiếm chuyện với bản tiểu thư. Thật chọc tức bản tiểu thư mà, chỉ muốn làm thịt cho chó ăn!”
“Ma nữ, cô đừng có càn rỡ, ở đây có nhiều tiền bối võ lâm, còn chưa tới phiên cô ra oai.” Mạc Thành Long chỉ vào mũi Ninh Chiêu Nhiên, nước miếng văng tung tóe.
Sở Lương Âm né tránh nước miếng Mạc Thành Long văng tới, “Mạc Thành Hiêu đâu?” Vẻ mặt nàng không được kiên nhẫn lại chẳng dễ chọc.
Mạc Thành Long co giật cổ, “Thành Hiêu là đệ đệ ta, nếu Sở nữ hiệp muốn tìm hắn thì tìm ta cũng chẳng sai.” Xem ra hắn biết người trước mặt là ai, trách không được không dám làm điều càn rỡ.
Sở Lương Âm hừ lạnh một tiếng, “Nếu như tìm ngươi thì tốt quá rồi, võ lâm đồng đạo còn đứng ở đây làm chi?” Trong này có rất nhiều gương mặt quen thuộc, mặc dù không tính là thân thiết nhưng cũng có quen biết.
“Sở nữ hiệp, lời này của cô không đúng, ta là Mạc Thành Long con trai trưởng của Mạc phủ, lời nói của ta sao không đáng tin được chứ?” Hắn vỗ ngực, đám lâu la phía sau cũng gật đầu, chứng minh đại công tử nhà bọn họ rất tài giỏi.
Sở Lương Âm cười như không cười nói, “Nếu Mạc đại công tử lợi hại như vậy, không bằng chúng ta thảo luận xem, rốt cuộc Mạc minh chủ có trở mặt với người nào không? Bốn mươi năm qua ngoại trừ thần giáo Ma Nha là kẻ thù, thì còn ai khác không, ngươi nói thử xem.”
Câu hỏi đầu tiên của nàng khiến Mạc Thành Long câm nín, hắn quay đầu nhìn bọn lâu la, bọn họ cũng lắc đầu, xem ra cũng không biết gì.
“Hỏi ngươi ngươi lại không biết, ngươi nói chúng ta có thể nói gì? Nói xem ngươi có năng lực giải quyết không? Mạc đại công tử, ngươi nên thức thời nếu không ngay cả đứa con nít ba tuổi cũng khinh thường ngươi.” Nói xong, nàng quay lại nhìn Ninh Chiêu Nhiên, “Ca ca cô đâu?”
“Ca ta bế quan, nếu ca ca ta ở đây bản tiểu thư đâu có ở đây cãi nhau với bọn ngu ngốc này.” Ninh Chiêu Nhiên chống nạnh, tức giận nhìn Mạc Thành Long.
“Được rồi được rồi, ta phải đến chỗ mấy sư huynh, cô về trước đây đừng ở nơi đây làm loạn.” Sở Lương Âm vẫy tay với bọn họ ý bảo đi đi, Ninh Chiêu Nhiên trợn mắt, “Buổi tối ta tới tìm cô nói chuyện này. Đi thôi.” Nàng xoay người dẫn người của mình rời đi.
Mạc Thành Long có vẻ không muốn chấm dứt, Sở Lương Âm mắt lạnh nhìn hắn, “Về nói với đệ đệ người, bà đây đã tới hắn có chuyện gì thì tự mình đến tìm ta.” Dứt lời, nàng xoay người trở về xe ngựa, Nhĩ Tương nhìn nàng đầy ngưỡng mộ.
Thập Tam thiếu tươi cười, quả nhiên đúng với cái tên hiệp nữ.