Xin Sư Thúc Kiềm Chế

Chương 79-1: Người nào cũng không thể bớt lo (1)



Edit: Tịch Liêu

Tiệc tối của Mạc phủ được tổ chức tại phòng khách, nơi này lớn như đại sảnh, bày biện không dưới mười bàn, đều là những người ở các môn phái có tiếng trên giang hồ, đám tiểu đệ tử thì chỉ có thể ở bên ngoài thuận tiện hầu hạ luôn.

Tùng Vụ môn cùng với Thiếu Lâm hộ quốc tự ngồi cùng bàn với nhau, người Thiếu Lâm không ăn đồ mặn nên trên bàn không phải chỉ có một màu trắng đậu hủ mà còn có màu xanh biếc của rau xanh, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng khoan khoái.

Thỉnh thoảng Tưởng Cánh Nham còn nói chuyện với Tĩnh Ngộ đại sư, quan hệ giữa Thiếu Lâm và Tùng Vụ môn không tệ, Tĩnh Ngộ đại sư cũng không ngừng trao đổi với Tưởng Cánh Nham những chuyện xảy ra gần đây.

Mấy người Sở Lương Âm từ bên ngoài đi vào, hạ nhân Mạc phủ liền dẫn bọn họ đến chỗ ngồi của mình, bên trái Sở Lương Âm lần lượt là Vân Liệt Triệu, bên phải là Nguyệt Ly Phong, đối mặt với Nguyệt Ly Phong là tăng nhân Hộ Quốc tự, chắc là đại đệ tử của Tĩnh Ngộ đại sư.

Tĩnh Ngộ đại sư là đồ đệ của Trí Tuệ đại sư, hiện tại là chủ trì Hộ Quốc tự, lần này Tĩnh Ngộ đại sư ra mặt coi như đại diện cho Trí Tuệ đại sư.

Người ở bàn bên cạnh nói chuyện rất lớn tiếng, đều là một đám người ngày thường không biết kiềm chế, lúc nói nước miếng văng tứ tung, cũng không biết đồ ăn trên bàn có ăn được nữa hay không.

Sở Lương Âm nhìn quanh một vòng, chân mày nhíu lại, liếc nhìn bàn chủ nhà, đột nhiên thấy Bạch Liên Ảnh đi về phía này. Sở Lương Âm chau mày nhìn Nguyệt Ly Phong rồi lại nhìn Bạch Liên Ảnh, thầm bày tỏ đồng tình với nàng ta, nàng ta đúng là không diễn.

Bạch Chí Trung không ngừng nói chuyện với mọi người, không ít người từ những bàn khác đi tới hàn huyên, Bạch Chí Trung trở thành người có tiếng nói giá trị nhất, cho nên, hiện tại có kha khá người đến nịnh bợ ông, giống như bây giờ ông là minh chủ vậy.

Tuy Mạc Thành Hiêu ngồi bàn chủ nhà nhưng hiển nhiên bây giờ hắn đã bị lãng quên, tựa như hắn không phải là chủ nhân Mạc phủ chẳng qua chỉ đến góp vui. Hắn không khỏi mày chau mặt ủ, nhìn đám người nâng chén gọi nhau huynh huynh đệ đệ, hy vọng tìm kiếm Mạc Thiên Tuyệt của hắn càng thêm xa vời.

Bỗng nhiên Sở Lương Âm có chút đồng tình với hắn, tài trí không đủ dứt khoát, giờ phút này chỉ có thể để mặc cho người ta xâu xé.

“Đồng minh của Bạch trang chủ không hề ít, chưởng môn Hoa Sơn cũng tương đối, xem ra sư phụ với Tĩnh Ngộ đại sư chỉ là lá chắn.” Giọng nói Nguyệt Ly Phong vang bên tai, hắn cũng đang quan sát, xem ra rõ ràng hơn Sở Lương Âm nhiều.

“Đúng vậy, hai hổ đánh nhau, bà đây thật muốn nhìn xem ai có đủ bản lĩnh cướp cái ghế minh chủ này.” Sở Lương Âm lạnh nhạt nói, tuy ngoài miệng là thế nhưng nàng biết bọn họ chẳng dễ dàng gì ngồi được cái ghế minh chủ.

“Nhưng lý do của Mạc phủ không phải là đề cử ai làm minh chủ, mà là tìm kiếm Mạc minh chủ.” Nguyệt Ly Phong lắc đầu, trong lời nói mang theo châm chọc và trào phúng.

“Cho nên lúc khó khăn nhất mới nhìn thấy bộ mặt thật của đám người này.” Sở Lương Âm không ngừng gõ tay lên bàn, nàng càng nhìn càng thấy không vừa mắt.

“Hôm nay chư vị võ lâm đồng đạo tề tụ ở đây đều là vì chuyện của Mạc minh chủ, trước hết tại hạ Bạch Chí Trung xin kính mọi người một chén, tất cả không cần khách khí.” Bạch Chí Trung đột nhiên đứng lên, ho khan hai tiếng sau đó bắt đầu nâng chén nói.

Hiển nhiên cũng có người phụ họa, có người ngồi xem, cũng có người không đưa ra ý kiến. Nhưng chỉ duy nhất một giọng nói vang lên là Sở Lương Âm.

“Bạch trang chủ à, việc này nên để Nhị công tử đang ngồi bên cạnh ông làm mới phải, tại sao Bạch trang chủ lại lấy tư cách chủ nhà mà kính rượu thế nhỉ, Mạc nhị công tử đâu rồi?” Khóe môi Sở Lương Âm cong lên cười như không cười, cất giọng hỏi.

Nàng vừa mở miệng, Tưởng Cánh Nham đã nháy mắt ra hiệu cho nàng im lặng, nhưng Sở Lương Âm trực tiếp bỏ qua, nàng chính là thích làm đấy thì sao?

“Lời Sở nữ hiệp nói không sai, Mạc phủ mới là chủ nhân của chiếc  ghế minh chủ, bây giờ minh chủ không có ở đây, thì người đại diện ắt hẳn phải là Nhị công tử mới đúng.” Người của phái Hoa Sơn bắt đầu phụ họa Sở Lương Âm, mặc dù cũng không phải vì giúp đỡ Sở Lương Âm, nhưng giờ phút này cũng không ưa Bạch Chí Trung cho nên cái gọi là kẻ thù của kẻ thù là bạn chính là đảo mắt một cái bọn họ ở cùng một chí tuyến.

Dường như đã nghĩ đến sẽ có người không phục, Bạch Chí Trung cũng không có quá nhiều kinh ngạc: “Những ngày gần đây Thành Kiêu đã vất vả, thân thể không khỏe, lão phu làm trưởng bối lại là bạn tri kỷ của Mạc minh chủ thay mặt cảm ơn chư vị anh hùng hào kiệt cũng không có gì lạ. Lại nói hiện tại mọi người ở đây đều vì chuyện của Mạc minh chủ không phải vì tranh đoạt danh tiếng, Sở nữ hiệp còn có ý kiến khác không?” Ông biện minh lại, sẵn tiện chê bai Sở Lương Âm là người gây rối.

Sở Lương Âm cười nhạt, “Xem ra chúng ta hiểu lầm Bạch trang chủ, nhưng mà nhắc mới nói, Bạch trang chủ hiệp nghĩa như thế lại còn là bằng hữu của Mạc minh chủ, chắc chắn rất lo lắng cho việc mất tích của Mạc minh chỉ. Nhưng nếu lo lắng thế không biết đã mười ngày trôi qua, Bạch trang chủ cũng ở Mạc phủ vài ngày không biết chẳng hay có tin tức gì của Mạc minh chủ chưa? Nhiều người tụ tập ở Mạc phủ, ăn của người ta ở nhà người ta dùng người của người ta, không thể nào vui chơi giải trí miễn phí được. Chẳng phải càng làm Mạc nhị công tử thương tâm thất vọng sao.” Sở Lương Âm cũng không dễ dàng bị một hai câu của ông khích bác, ngược lại nói nhiều hơn, không ít người bắt đầu nhỏ to nghị luận, người của phái Hoa Sơn ở bên kia thì thầm có lẽ muốn thừa cơ hội đứng lên.

Bạch Chí Trung để ly rượu trong tay xuống, “Rốt cuộc Sở nữ hiệp muốn nói gì?”

Sở Lương Âm nhún nhún vai, “Thì ta mới hỏi đó, Bạch trang chủ đã mất nhiều ngày như vậy, chắc cũng tìm được những thông tin gì về việc Mạc minh chủ mất tích cho nên mới có thể quan minh chính đại đứng ở vị trí chủ nhà mà không hề đỏ mặt.”

“Lương Âm, được rồi không nên nói nữa.” Tưởng Cánh Nham quát Sở Lương Âm, nàng liếc mắt nhìn hắn một cái rồi phớt lờ.

Trái lại trong mắt Tĩnh Ngộ đại sư ngồi bên cạnh Tưởng Cánh Nham lại mang theo tán thưởng Sở Lương Âm, nói vậy nhiều ngày qua, Tĩnh Ngộ đại sư cũng thấy rõ bộ mặt thật của bọn họ, nhưng người xuất gia không nói đến thị phi cho nên không nói vẫn là tốt nhất.

“Sở nữ hiệp thật thẳng thắn, nói những điều mọi người suy nghĩ. Hy vọng Bạch trang chủ ở đây có thể nói cho mọi người một lời giải thích, nếu thật sự có tin tức của Mạc minh chủ chúng ta nhất định bất chấp nguy hiểm mà đem Mạc minh chủ trở về.” Từ trước đến giờ phái Hoa Sơn và phái Côn Lôn đứng chung một chí tuyến với nhau nên liền có người mở miệng hỏi, giọng điệu không tốt lắm.

Bạch Chí Trung rất bình tĩnh lắc đầu, “Cũng không tìm được. Nhưng mà bất luận là làm việc gì cũng phải có người lãnh đạo, nể mặt Thành Kiêu là con cháu, lão phu liền giúp hắn chủ trì đại cục, nếu như các vị bằng hữu giang hồ không phục, hoàn toàn có thể nói thẳng ra, không cần ở đây công kích lão phu.” Hiện tại Bạch gia được coi như là gia tộc có năng lực còn sót lại trong tứ đại thế gia, cho dù ông nói hay làm gì đều thể hiện là anh cả đầu đàn.

“Bạch sư bá nói đúng, một nước không thể một ngày thiếu vua, huống chi là giang hồ rộng lớn như vậy.” Người của Thu Thủy trang bắt đầu lên tiếng, xem ra bọn họ đứng chung một chỗ với Bạch gia.

Sở Lương Âm cười nhạt, “Cho dù muốn cử người ra lãnh đạo cũng phải để mọi người đồng loạt đề cử mới đúng, chỉ bằng các người chi bằng dứt khoát đề cử đi, các người nghĩ gì thế?”

“Sở Lương Âm, cô đừng khinh người quá đáng. Nếu như cô không phục, chúng ta có thể tỷ thí.” Đại đồ đệ của Bạch Chí Trung vỗ bàn đứng lên xỉ vào mặt Sở Lương Âm quát.

Sở Lương Âm liếc mắt nhìn gã, bỗng dưng tay để trên bàn vỗ mạnh, bát trà nhảy dựng lên, lấy tốc độ nháy mặt của mọi người xẹt qua, người đối diện Sở Lương Âm kêu đau một tiếng, cả người té nhào trên đất, ôm bụng không dậy nổi.

“Sở Lương Âm cô…” Có người khó chịu nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sắc mặt Bạch Chí Trung hết sức khó coi, Bạch Liên Ảnh nhìn một bàn Tùng Vụ môn thêm phức tạp.

Khóe môi Sở Lương Âm cong lên, “Võ công như vậy mà muốn lãnh đạo võ lâm? Đừng nói bà đây thêu dệt chuyện, Bạch trang chủ ông dựa vào cái gì mà muốn ta phục? Chỉ riêng đồ đệ chó má này à, đừng nói ông lãnh đạo võ lâm tìm Mạc minh chủ, ông có thể khiến Mạc Thành Hiêu tâm phục khẩu phục ta liền phục ông.” Nàng cầm kiếm đứng lên, võ lâm chó má gì chứ tiệc tối gì chứ, cứ như vậy mà ăn uống à, ngay cả khi Mạc Thiên Tuyệt hóa thành bộ xương trắng bọn họ cũng không đi tìm.

Sắc mặt Bạch Chí Trung trắng bệch, nhìn đồ đệ té trên đất nghiến rắng nghiến lợi, phái Hoa Sơn bên kia vui sướng khi thấy người gặp họa, nhiều môn phái khác đứng quan sát xung quanh, trong nháy mắt toàn bộ phòng khách lặng ngắt như tờ, không khí rơi vào quái dị.

“Sở nữ hiệp, Mạc Thành Hiêu cảm ơn cô đã lo lắng cho chuyện của phụ thân. Sau giờ ngọ Mạc Thành Hiêu đã làm theo yêu cầu của cô, Mạc Thành Hiêu hôm nay chỉ có thể dựa vào cô.” Mạc Thành Hiêu đột nhiên đứng lên, đi vòng qua mọi người đi đến chỗ Sở Lương Âm, làm cho phần lớn người ở đây vô cùng kinh ngạc.

Sở Lương Âm hừ hừ, “Ngươi đừng chỉa mũi nhọn vào người của ta, bà đây chỉ không quen nhìn thôi. Nhưng nếu bà đã hứa giúp ngươi thì nhất định sẽ cố gắng hết sức, nhưng các khác phải nhờ ông trời. Mạc phủ các người nhiều lớn lắm thế lực, có thể để ý nhiều người cho nên việc cấp bách trước mắt cần phải làm chính là quản Mạc phủ cho tốt, đừng để người khác thừa cơ nhảy vào, nếu không tâm huyết cả đời của cha người sẽ thành công cốc hết.”

Mạc Thành Hiêu cúi đầu thở dài, có thể thấy hiện tại hắn cũng không có tâm trạng quan tâm những điều này, nhưng Sở Lương Âm đã nói nếu cứ tiếp tục như vậy, gia nghiệp này thế nào cũng lụy bại.

Tưởng Cánh Nham thật sự không quản nổi Sở Lương Âm, nhưng không thể không thừa nhận những lời nàng nói rất đúng, vào lúc này Tĩnh Ngộ đại sư đứng lên, những đồ đệ khác cũng đứng dậy theo, rồi sau đó ông nhìn Tưởng Cánh Nham cũng những người khác ra hiệu, niệm một câu A di đà Phật rồi rời đi.

Người của Thiếu Lâm tự vừa đi thì những người khác cũng bắt đầu lục đục đứng lên đi, Mạc Thành Hiêu không nời gì cả, nhìn bọn họ thong thả bước đi, giờ phút này trong lòng hắn càng có nhiều bi thương. Khi đó mời bọn họ đến tuyệt đối là vì muốn mượn sức tìm Mạc Thiên Tuyệt, nhưng bây giờ…

Lúc này Vân Liệt Triệu cũng đứng lên theo những người khác rời đi, bởi vì bầu không khí cũng có lẽ bởi vì không ai chú ý hắn.

“Ai nha, các vị sao đi cả rồi? Khoan hẳn đi đã. Có chuyện gì thế? Thành Hiêu, đây là chuyện gì? Người ma giáo còn ở thành Giang Ba kìa đệ sao có thể để mọi người rời đi?” Mạc Thành Long từ bên ngoài trở về, thấy có vài người bên ngoài cửa, vội vàng chạy vào, một bên ngăn cản một bên níu kéo.

Mạc Thành Hiêu không để ý tới hắn, nhìn xung quanh một vòng, chỉ có một số ít không đi, phái Hoa Sơn Côn Lôn và tứ đại thế gia kia là không nhúc nhích.

“Thành Hiêu rốt cuộc đệ bị làm sao vậy? Mọi người đều đi hết rồi làm sao tìm phụ thân? Làm sao chống lại ma giáo?” Mạc Thành Long xông lên, vô cùng lo lắng nhìn đại sảnh không còn nhiều người.

Hắn mặc trang phục gấm lụa, trên người còn mang theo hương vị son phấn, có thể thấy được vừa mới đi làm chuyện gì.

Sở Lương Âm quét mắt nhìn Mạc Thành Long, sau đó xoay người ngồi xuống, ngạo nghễ nhìn Bạch Chí Trung bên kia, Bạch Chí Trung đang nhỏ to với người Thu Thủy trang, còn Bạch Liên Ảnh nhìn bên này tựa hồ rất thương tâm.

“Sư muội, cuối cùng muội muốn làm gì? Muội như thế sẽ đắc tội với rất nhiều người có biết hay không?” Kha Mậu Sơn ngồi xuống vị trí Vân Liệt Triệu, nhỏ tiếng răn dạy Sở Lương Âm.

Sở Lương Âm nhíu mày, “Một đám người dối trá vô sỉ đắc tội thì đã sao?”

Kha Mậu Sơn thở dài, “Sư muội, danh tiếng Tùng Vụ môn có thể bị ảnh hưởng.”

“Hừ ảnh hưởng? Ta dám đắc tội với bọn họ thì ta có bản lĩnh tìm được Mạc Thiên Tuyệt. Sư huynh đừng có mặt mày ủ dột như vậy, lần này ta sẽ để cho huynh hiểu cảm giác nở mày nở mặt, trong vòng nửa tháng ta sẽ đưa Mạc Thiên Tuyệt đến trước mặt huynh thế nào?” Đuôi mắt Sở Lương Âm nhếch cao, trong con ngươi tràn ngập tự tin.

Nguyệt Ly Phong từ đầu tới cuối không mở miệng nhìn một bên gáy nàng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt hắn có chút phản đối nhưng nhìn Sở Lương Âm thế này nếu nàng đã quyết định chuyện gì thì mười con trâu cũng không thay đổi được.

“Lương Âm muội đừng tùy hứng.” Tưởng Cánh Nham trầm giọng răn dạy, mỗi lần nói chuyện Sở Lương Âm đều không nghe, cho dù tính tình tốt thế nào cũng chịu không nổi.

“Ta không tùy hứng, chẳng qua chỉ làm việc tốt thôi.” Sở Lương Âm đứng lên, cầm lấy kiếm vẫy tay với bọn họ rồi xoay người rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.