Lúc này trong mắt Hoành Hạ hai nữ nhân trước mặt giống hệt như hai ma quỷ, hắn gian nan nuốt nước miếng, gật đầu xoay người bỏ chạy. Ninh Chiêu Nhiên thấy vậy cười ha ha.
Sở Lương Âm liếc mắt nhìn nàng, “Không được đùa giỡn nữa. Nếu không lần sau ta sẽ không nói tốt về cô trước mặt tên Gia Cát kia đâu.”
Nhắc tới hai chữ Gia Cát, nụ cười trên mặt Ninh Chiêu Nhiên cứng đờ, trong đáy mặt hiện lên vẻ buồn bã, dường như trong nháy mắt cả người nàng cũng ảm đảm theo, ngay cả ánh trăng cũng u ám.
Sở Lương Âm nhìn thấy sắc mặt thay đổi của nàng, không khỏi thở dài lắc đầu, “Tên Gia Cát kia mới thật sự là trích tiên, chỉ có thể nhìn mà không thể sờ, cô đó, đừng miễn cưỡng nữa.”
“Sở Lương Âm, cô câm miệng ngay.” Chợt Ninh Chiêu Nhiên quát lớn, âm thanh the thé vô cùng chói tai, Sở Lương Âm lập tức ngậm miệng, nhún vai, quay đầu nhìn chỗ khác, trong lòng mỗi người đều có một chấp niệm, mà Gia Cát Vô Phạm là chấp niệm của Ninh Chiêu Nhiên.
Gia Cát Vô Phạm, haizz, người đời đều nói Nguyệt Ly Phong là trích tiên tạ thế tao nhã thoát trần, nhưng nếu so sánh hắn với Gia Cát Vô Phạm thì hắn giống như thằng hề nhảy nhót trong vở hài kịch vậy, nhưng Ninh Chiêu Nhiên lại khăng khăng coi trọng Gia Cát Vô Phạm, chỉ là trong mắt Sở Lương Âm, người như Gia Cát Vô Phạm căn bản không có nữ nhi tình trường nơi phàm trần, sớm muộn cũng có một ngày hắn tu hành đắc đạo lên trời làm thần tiên, cho nên tình cảm mà Ninh Chiêu Nhiên dành cho hắn nhất định sẽ như công dã tràng.
Lúc Hoành Hạ và Nhĩ Tương đi ra, nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Ninh Chiêu Nhiên và bóng lưng của Sở Lương Âm, bầu không khí lúc đó rất lạnh lẽo, hai người bọn hắn hơi sửng sốt, không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Ninh Chiêu Nhiên mặt lạnh nhìn Hoành Hạ và Nhĩ Tương không dám đi về phía trước, đúng lúc này, có người bước ra từ ly cung, một thân trường sam mỏng màu xanh nhạt, tóc đen như mực tùy tiện buộc sau gáy, dung mạo như ngọc hơi thở ấm nhuận, còn có đôi mắt thâm sâu khiến người ta không thể nào xem thường được, đúng là Nguyệt Ly Phong.
Nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Ninh Chiêu Nhiên ở ngay cửa, hắn cũng rất bình thản, “Thất sư thúc Ninh tiểu thư, đêm khuya như vậy hai người đến đây là có chuyện gì?”. Hắn đứng cách các nàng chừng năm sáu thước, hai người Hoành Hạ Nhĩ Tương đứng sau lưng Nguyệt Ly Phong, bọn hắn nghĩ chỉ cần đứng sau lưng công tử nhà mình thì bọn hắn sẽ không sợ hãi nữa.
Ninh Chiêu Nhiên lập tức thay đổi bộ dạng cười hì hì, lông mày dựng đứng rất là dọa người, “Bớt nói nhảm đi Nguyệt Ly Phong, mau đem nhuyễn tiên của bổn tiểu thư giao ra đây, nếu không ta sẽ phá hủy ly cung của ngươi.” Nàng bước lên phía trước, khí thể hiên ngang, bộc lộ ma tính từ bên trong, chẳng trách được giang hồ đồn đãi thánh nữ thần giáo Ma Gia vui buồn thất thường, hôm nay dùng bốn chữ ‘vui buồn thất thường’ để hình dung về nàng cũng không sai.
Nguyệt Ly Phong cũng không vì thái độ của Ninh Chiêu Nhiên mà lay động, hắn khẽ lắc đầu cười nhạt, “Tại hạ chưa từng lấy nhuyễn tiên của Ninh tiểu thư, xin Ninh tiểu thư nhớ kỹ lại xem có để quên ở nơi nào khác không.” Hắn nho nhã lễ phép, dù có núi băng phía trước thì vẻ mặt cũng không biến sắc.
Chợt Ninh Chiêu Nhiên bước lại gần, Hoành Hạ và Nhĩ Tương nhìn bộ dạng như muốn ăn thịt người của Ninh Chiêu Nhiên mà cùng lùi ra sau.
Ninh Chiêu Nhiên trừng mắt, nắm lấy vạt áo Nguyệt Ly Phong, “Nguyệt Ly Phong ta nói ngươi biết đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, bà đây không có giỡn với ngươi.” Giọng nói the thé kết hợp với dáng vẻ của Ninh Chiêu Nhiên lúc này đúng là rất dọa người.
Vậy mà Nguyệt Ly Phong cũng không có động tĩnh, thản nhiên hất tay Ninh Chiêu Nhiên ra, khiến nàng lui về sau một bước, ngón tay thon dài phủi phủi chỗ vạt áo bị nhăn, hắn cười nói: “Ninh tiểu thư vì sao lại cố chấp như vậy? Tại hạ đã nói nhuyễn tiên không có ở đây, nếu Ninh tiểu thư có thời gian nói chuyện với tại hạ, sao không nghĩ kỹ xem cuối cùng nhuyễn tiên để quên ở đâu?”.
Tuy cử chỉ của hắn rất thản nhiên, nhưng cũng khiến Ninh Chiêu Nhiên không thoải mái lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch, lông mày nhíu chặc nhìn người đang nhởn nhơ kia, vừa rồi không phải nàng muốn thối lui, mà là bị nội lực của hắn đánh văng ra, Nguyệt Ly Phong…..
Sở Lương Âm ở bên kia vẫn đưng lưng về phía bọn họ, đột nhiên xoay người lại, nàng hơi híp mắt quan sát Nguyệt Ly Phong, Nguyệt Ly Phong cũng nhìn nàng, dù cười nhạt nhưng vẫn rất xinh đẹp, “Xin sư thúc dẫn Ninh tiểu thư trở về, nhuyễn tiên của Ninh tiểu thư thật sự không có ở chỗ sư điệt.”
Sở Lương Âm nghiến răng, nàng đến gần bọn họ, nhìn Nguyệt Ly Phong từ trên xuống dưới, chợt tay đang đặt trước ngực khẽ động, chân phải của Nguyệt Ly Phong ở đối diện không bị khống chế mà lui về sau ba tấc, chỉ trong tích tắc, lửa giận xẹt qua, Nhĩ Tương và Hoành Hạ ở sau lưng cũng không kịp thấy rõ.
Nét mặt Sở Lương Âm vẫn không thay đổi, con ngươi lạnh nhạt, “Nói thế nào thì xét về vai vế của ta cũng lớn hơn ngươi, ta không nghĩ sẽ đánh nhau với ngươi. Hơn nữa, nhuyễn tiên có ở trong tay ngươi hay không? Đừng để ta nói lại lần thứ hai.”
Nguyệt Ly Phong nhìn nàng, một góc trên gương mặt lúc nào cũng thanh nhã kia bỗng vỡ toang, lạnh lùng này giống hệt như gió lạnh xuân hàn thổi đến, khiến da thịt người ta đau đớn. Ninh Chiêu Nhiên nhìn ánh mắt lạnh như băng của Nguyệt Ly Phong không khỏi ngạc nhiên, ngược lại nhìn Sở Lương Âm bên cạnh, khiến nàng cảm thấy rất giống nhau đều rất bình tĩnh, có điều Sở Lương Âm cũng không ngạc nhiên gì khi thấy sắc mặt Nguyệt Ly Phong.
Trong chớp mắt lạnh lùng trên mặt Nguyệt Ly Phong biến mất, giây tiếp theo hắn đã khôi phục lại bộ dạng tao nhã bình thường, “Bên ngoài Sơn thành mười dặm có ngôi miếu thổ địa bị bỏ hoang, Ninh tiểu thư có thể đến đó tìm. Trời đã tối, thứ lỗi tại hạ không tiếp chuyện được nữa.” Nói xong, hắn xoay người rời đi, Hoành Hạ và Nhĩ Tương nhìn nhau, Hoành Hạ cũng xoay người chạy theo Nguyệt Ly Phong, Nhĩ Tương đứng ở đó, sắc mặt ửng hồng cúi đầu nhìn Sở Lương Âm, sau đó cũng quay người bỏ chạy.
Sở Lương Âm để hai tay ôm trước ngực, “Đi thôi.”. Dứt lời, nàng xoay người rời đi.
Ninh Chiêu Nhiên đứng đó sửng sốt hai giây mới phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo Sở Lương Âm.
“Tại sao trước kia ta lại không nhìn ra nội lực của sư điệt cô lại ghê gớm như vậy chứ? Ngực của ta bây giờ vẫn còn rất đau.” Hai người trở về, Ninh Chiêu Nhiên ôm ngực nói, tuy trên mặt vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất lo sợ, Nguyệt Ly Phong đã rất nương tay, nếu hắn không nương tay, mà nàng lại không phòng bị, sớm muộn cũng bị trọng thương.
Sắc mặt Sở Lương Âm cũng không thay đổi: “Bây giờ cô mới biết sao? Đó cũng là lý do cô không nên đụng vào loại người như hắn, nếu hắn thật sự ném đá giấu tay, cô chết cũng không biết lý do tại sao.”
Ninh Chiêu Nhiên không phục, bĩu môi nói, “Nhưng cũng không phải bại dưới tay cô sao.” Nói thế nào thì Sở Lương Âm cũng là nhân tài luyện võ, hành động tuy thô lỗ lại xem thường cái vẻ nho nhã gì đó, nhưng hiểu biết của nàng về võ công cũng được gọi là chưa từng có người nào làm được, năm nay chỉ mới mười tám tuổi, nhưng tu vi võ công còn xuất sắc hơn so với người tu vi bốn mươi năm mươi tuổi.
Sở Lương Âm hừ lạnh một tiếng, “Đừng lấy ta ra làm bia đỡ đạn, nếu hắn muốn đâm sau lưng, cũng không ai ngăn được đâu.”
Ninh Chiêu Nhiên nhíu mày, sau đó phỉ nhổ, “Hắn nghĩ thế nào mà dám đem nhuyễn tiên của ta giấu trong ngôi miếu đổ nát chứ. Nếu nhuyễn tiên của bà đây có bị làm sao, cô phải thay ta làm thịt hắn.”
Sở Lương Âm liếc mắt xem thường nàng, “Chuyện của cô ta không xen vào nữa, tự đi tìm đi.” Nguyệt Ly Phong? Tốt nhất vẫn là tránh xa hắn.