Mới vừa đi được hai bước, Tần Gia Niên lại bị thầy gọi giật trở lại.
Mặt trời lên cao mang theo cái nắng chói chang, cô nhẹ nhàng lau qua cái trán đã rịn mồ hôi của mình, ngoan ngoãn đứng chờ thầy và cha đi đến trước mặt.
Thầy thay cô lấy xuống một chiếc lá nhỏ rơi trên đỉnh đầu, dặn dò: “Đứa bé ngoạn, lên đại học chính là người trưởng thành, phải chăm sóc tốt bản thân…”
—— cùng một loạt lời căn dặn, Tần Tổ Nguyên đứng một bên không nhịn được bóp sống mũi một cái.
Thời tiết đã cuối tháng tám, hôm nay là ngày báo danh của sinh viên đại học Hoài Bắc. Cổng trường học treo băng rôn đỏ chào đón sinh viên mới, trong loa phát thanh là giọng nữ dõng dạc giới thiệu về lịch sử của trường, trong sân trường tùy tiện nhìn một cái đều thấy sinh viên năm nhất kéo va li hành lý và người nhà bên cạnh, chào đón và tạm biệt, vô cùng náo nhiệt.
Tần Gia Niên đứng trước cửa trường học với thầy giáo và cha của mình.
“Lần đầu tiên con rời khỏi hải đảo sống một mình, đối nhân xử thế không thể tự do phóng khoáng, nhất định phải nhớ kỹ đạo lý thầy đã dạy con…” Thầy giáo vẫn còn đứng một bên thao thao bất tuyệt, ánh nắng mặt trời chói chan cũng không cản được thanh âm ngày càng cao của ông ấy.
Tần Gia Niên yên lặng đứng một bên, đem lời thầy dặn dò gật dầu ghi nhớ trong lòng.
Trong ánh nắng mặt trời, Tần Gia Niên duyên dáng yêu kiều đứng đó, cả người trắng nõn lại nhỏ bé, giống như bầu trời sau cơn mưa đầu xuân để lộ ra những mầm non xinh đẹp, trong lành.
Tần Tổ Nguyên nhìn con gái bảo bối của mình, trong lòng không khỏi kiêu ngạo.
Ông hắng giọng một cái, không thể không cắt đứt lời dặn dò của thầy giáo được: “Không đi nữa sẽ không kịp đâu.”
Thầy giáo nhìn thời gian một cái, nháy mắt nói: “Còn hai tiếng nữa mới chạy mà.”
Tần Tổ Nguyên vô tình nói sai: “Hai tiếng còn phải đi đến bến tàu nữa.”
Thầy giáo không nói gì, ông ấy lặng lẽ nắm vai Tần Gia Niên, mắt nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt rất đau thương.
Xung quanh rất yên tĩnh, Tần Gia Niên lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn thầy một cái.
Biểu cảm đáng thương của ông làm cô bỗng dưng nhớ đến A Nam nhà Đại Hoàng, tên đó mỗi lần muốn lừa gạt đồ ăn của cô đều tỏ vẻ tủi thân thế này.
Suy nghĩ bay quá xa, đến khi cô bừng tỉnh lại liền bị mình dọa sợ hết hồn.
Tần Gia Niên len lén bấu đùi mình một cái, đây là trừng phạt cho suy nghĩ “Đại bất kính” của mình. Sau đó lại ngoan ngoãn đứng thẳng người, tạm biệt với hai người.
Cách đó không xa, cha cô nhét thầy giáo vào trong xe, xe đi càng lúc càng xa, cuối cùng biến thành một điểm đen nhỏ, biến mất khỏi tầm mắt cô.
Lần này là thật sự tạm biệt.
Tần Gia Niên yên tĩnh đứng trước cửa trường đại học, cảm giác chia ly buồn bả bất giác dâng lên, đôi mắt vốn trong veo của cô hiện lên một lớp hơi nước mờ, chóp mũi yêu kiều cũng có dấu hiệu đỏ lên.
Trong loa phát thanh vẫn tiếp tục vang lên giọng nói tràn trề thanh xuân, cửa trường đại học vẫn có người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Tần Gia Niên khẩy khẩy ngón tay, yên lặng cúi đầu đi dọc theo đường mòn đi đến ký túc xá.
Đây là lần đầu tiên trong mười tám năm qua cô cách xa đảo Lư. Đó là một hòn đảo cách xa thành phố này, ngăn cách với cuộc sống đô thị, khép kín nhưng an vui, tốt lành.
Tần Gia Niên bốn tuổi đã bắt đầu đi học trong trường của thầy. Cô thông minh lại rất nghe lời, học rất nhanh và giỏi, phần lớn thời gian người khác ngồi học thuộc lòng thì cô đã xách ghế nhỏ ra ngồi phơi nắng.
Sau đó thầy đã đề nghị cô tham gia thi đại học, cô đồng ý học ba năm, thông qua trường cấp ba ngang hàng để thi vào trường đại học, cuối cùng thuận lợi thi vào đại học Hoài Bắc.
Ngày nhận được thư thông báo trúng tuyển, cha nói cho cô đi học đại học để mở mang tầm mắt, nếu như không thích ứng được cuộc sống bên ngoài thì trở về đây, đi theo thầy giáo dạy bạn nhỏ trên đảo.
Tần Gia Niên nghĩ đến quê nhà, không nhịn được cong khóe miệng, nhưng giây kế tiếp cô đã không thể cười nổi nữa.
Cô lạc đường.
Dưới chân là một con đường nhỏ, hai bên đều có cây cối to lớn, dõi mắt nhìn ra lại không thấy một chút dấu hiệu gì là sắp đến ký túc xá.
Cô có chút chật vật, hoàn toàn không tìm được đường, không ý thức được đã đi vào trong rừng cây.
Tần Gia Niên cắn môi, gấp đến dộ hốc mắt đỏ lên.
Cô một bên trách bản thân không cẩn thận, một bên nhìn xung quanh. Cũng may không mất nhiều thời gian, ở ngã ba phía xa xa xuất hiện hai bóng dáng nữ sinh.
Tần Gia Niên vội vàng đuổi theo.
Ở phía trước, Bạch Chỉ Hân giơ tay lên vén mái tóc dài, thấp giọng hỏi Tề Nguyệt bên cạnh: “Tớ nhìn có đẹp không?”
Tề Nguyệt quét mắt nhìn cô ta một cái, chế nhạo nói: “Đẹp lắm, đẹp muốn chết luôn.”
Bạch Chỉ Hân đánh nhẹ vào mặt cô gái đó.
Tề Nguyệt không cười nữa, kéo cô ta qua nghiêm mặt nói: “Nhưng cậu nhìn đẹp mắt thì có ích lợi gì, thích thì chủ động tấn công đi. Tớ thấy bên người Quý Khoan có không ít ong bướm đâu, người này so với người kia đều thông minh chăm chỉ.”
Bạch Chỉ Hân làm sao không biết chứ, có lẽ từ đầu đến cuối cô ta không thể ngoan ngoãn yên lặng ở bên cạnh một nam sinh.
Cô ta có kiêu ngạo của mình.
Đôi mi thanh tú của Bạch Chỉ Hân hơi nhăn lại, thở dài một hơi.
Tề Nguyệt nhìn bạn tốt như vậy, lại có chút lo lắng, cô ta suy nghĩ một chút rồi an ủi: “Thật ra thì Quý Khoan đối với cậu không giống mấy người kia. Cậu cũng đừng than thở nữa, lát nữa đến sân bóng cố ra oai trước mấy cô gái trang điểm lòe loẹt đê tiện kia coi như giúp Quý Khoan đuổi đi mấy người day như keo dán chó!”
Tần Gia Niên vừa đuổi kịp đến sau lưng hai cô gái liền nghe được hai chữ ‘đê tiện’. Cô đỏ mặt do dự không biết có nên mở miệng hỏi đường hay không.
Chỉ thấy Bạch Chỉ Hân đưa tay lên che miệng Tề Nguyệt lại, nhỏ giọng nói: “Nói cái gì vậy, nếu để cho người khác nghe được sẽ nghĩ tớ là loại người gì hả.”
…Tần Gia Niên càng không có ý định hỏi đường.
Mắt thấy Bạch Chỉ Hân và Tề Nguyệt đã đi xa, Tần Gia Niên như con thuyền nhỏ lênh đênh. Cô đột nhiên nhớ đến Tề Nguyệt đã nói gì mà sân bóng, vì vậy liền đi theo phương hướng mà hai người đó đã đi.
Vừa đến vào sân bóng, đã bị ánh nắng mặt trời chói chang đập vào mặt.
Nơi này mới vừa kết thúc một cuộc tranh tài. Lúc này trên sân bóng có bốn năm nữ sinh vây quanh một đám nam sinh mặc áo bóng rổ. Bên ngoài sân bóng là một hàng xe đạp, bên trên treo khăn lông loạn xạ và mấy bộ quần áo.
Tần Gia Niên đứng trước hàng xe đạp, cầu nguyện ông nội thiên thần mang đến một người cho cô hỏi đường.
Bên trong sân bóng rổ, một nữ sinh dẫn đầu, vài nữ sinh khác theo sau đưa Coca cho những cầu thủ đó.
Bọn họ nói cảm ơn, hi hi ha ha bắt đầu uống nước, vóc dáng của họ đa số đều rất cao, nhưng ốm mập không đồng nhất.
Viên Đầu đang đưa nước đến một nam sinh mặc áo trắng, cô ta ngước mắt, cười vô cùng sáng lạn: “Đàn anh Quý, Coca…”
Nhưng cô ta còn chưa nói hết lời, lon Coca đã bị một bàn tay trắng nõn nhận lấy, “Xin lỗi, cậu ấy không uống nước có ga.”
Bạch Chỉ Hân ỷ vào ưu thế chiều cao, cao ngạo nhìn Viên Đầu.
Dáng dấp xinh đẹp, tư thế còn mập mờ.
Trong nháy mắt, trên sân bóng các nam sinh bắt đầu “Oa oa” lên, mọi người nhìn về hướng này chờ xem kịch vui.
Người ở giữa tâm điểm, Quý Khoan từ đầu đến cuối đều lạnh mặt, anh liếc nhìn hai cô gái một cái, rồi lui về sau hai bước, dứt khoác dựa vào xe đựng bóng bên cạnh, cùng mọi người xem náo nhiệt.
Người thanh niên khí chất cao ngạo mà hời hợt, cho dù tùy ý đứng một bên cũng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Vóc người anh cao gầy, bộ quần áo thể thao mặc trên người mơ hồ có thể thấy được đường cong bắp thịt.
Lúc này, anh đang lười biến dựa một bên, ánh nắng mặt trời chiếu lên khuôn mặt ướt mồ hôi của anh, lộ ra tinh thần hăng hái và chút tư vị đàn ông thành thục.
Bạch Chỉ Hân nghe được tiếng tim đập như trống của mình, cô ta nắm nắm bàn tay đã rịn mồ hôi, đi đến bên người Quý Khoan, đưa cho cậu một chay nước suối.
Quý Khoan khoanh tay nhìn cô ta, không nhận lấy.
Bạch Chỉ Hân hậm hực thu tay về, cố nén xúc động muốn khóc.
Viên Đầu và mấy nữ sinh khác phát ra tiếng cười châm biếm.
Bạch Chỉ Hân nhìn bên đó một chút, ép nước mắt quay ngược vào trong, mở miệng nói: “Thầy Dương mở cuộc họp, tôi đã nói với ông ấy là cậu đi mua nước, mau trở về đi.”
Dương Phong là thư ký đoàn, cũng là thầy phụ trách hội học sinh. Mới vừa khai giảng, hội sinh viên triển khai kết nạp thành viên mới, Quý Khoan là hội trưởng hội sinh viên, theo lý lúc này phải tổ chức công việc đăng ký và phỏng vấn.
Nghe vậy, trên khuôn mặt lạnh lùng của Quý Khoan cũng có được một tia cảm xúc, cậu nhíu mi, nhìn An Bằng ở bên cạnh.
Người An Bằng rất cao, mặc đồng phục bóng rổ màu cam chói mắt.
Cậu ta nhếch mép, đồng tình liếc Bạch Chỉ Hân một cái, thầm nghĩ: Cô gái này, tình báo không đến nơi đến chốn rồi, mới vừa rồi Dương Phong còn cùng chúng tôi đánh bóng. Chậc chậc, cô gái trong veo như nước sao lại nói dối thế này!
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng An Bằng tốt bụng thuận nước đẩy thuyền cho Bạch Chỉ Hân, dù sao đều là người trong hội sinh viên, không cần phải kéo thêm hận thù cho mình.
Cậu ta vỗ vai Quý Khoan một cái nói: “Đi thôi Quý Khoan, tớ cũng phải về nhìn ban thể dục một chút, để mấy tên khỉ con ở đó tớ cũng không yên tâm.”
An Bằng chừa lại mặt mũi cho Bạch Chỉ Hân, Quý Khoan có thể lăn lộn đến vị trí này tất nhiên cũng sẽ không phơi bày bộ mặt thật của cô ta.
Anh nhàm chán nhìn lướt qua sân bóng rổ, sau đó đứng thẳng người dậy, anh không nói sẽ quay lại hay không, chỉ bước đi ra khỏi sân.
Người xem kịch thấy Quý Khoan đi cũng tự động rút lui, hi hi ha ha giải tán.
Tần Gia Niên đứng thẳng lưng, ngước mặt lên nhìn đám người đang tản ra.
Đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một vật thể trắng bóc….Thịt??
Có lẽ do thời tiết quá nóng nên nam sinh mới đánh bóng xong liền cởi áo, ở trần đi về phía xe đạp. Nam sinh đó trắng trẻo mập mạp, đi có chút gấp. Thịt mỡ trên bụng theo động tác của cậu ta cũng phập phòng lên xuống.
Ở đảo Lư mọi người rất bảo thủ, một năm bốn mùa hiếm khi lộ thịt, Tần Gia Niên chưa bao giờ thấy qua loại chuyện này, cô đỏ mặt cúi đầu.
Nhưng nam sinh mập mạp đó lại đứng trước mặt cô, cậu ta phất phất tay với Tần Gia Niên nói: “Bạn học, phiền cậu nhường đường, tớ muốn lấy quần áo của mình.”
Tần Gia Niên ngước mặt lên nhìn thấy đống thịt béo đập ngay vào mắt mình. Cô hoảng sợ há to miệng, hai tay che mắt xoay người muốn chạy.
Nhưng cô đã quên phía sau mình là hàng xe đạp.
Một tiếng “Rầm” vang lên rất lớn, xe đạp giống như quân bài domino ngã ra, không một chiếc nào may mắn tránh khỏi.
Mọi người bị âm thanh này làm cho giật mình. Theo tiếng vang nhìn lại chỉ thấy một cô gái nhỏ bé yếu ớt ngã lên đống xe đạp.
Trước mặt cô là nam sinh đang che hai tay trên người, khuôn mặt mập mạp đầy vẻ vô tội.
Vài bạn học tốt bụng tiến lên kéo Tần Gia Niên, cô lảo đảo đứng dậy, tay vẫn còn che mắt mình.
Tháng tám mùa hè vô cùng nóng bức, cô gái mặc áo dài quần dài nghiêm chỉnh, gương mặt thanh tú đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn còn không ngừng lẩm bẩm: “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn…”
Giống như một tiểu hòa thượng đần độn đụng phải tiểu yêu tinh xinh đẹp.
Trong đám người liền truyền đến tiếng cười đùa và nhạo báng nam sinh mập mạp đó.
Tần Gia Niên có chút ngượng ngùng lấy tay ra, cô dời mắt nhìn thẳng phía trước.
Cách đó không xa cũng có một nam sinh mặc áo bóng rổ màu trắng nhìn về phía này, ánh mắt không tự chủ được lập tức bị hấp dẫn.
Cô nhớ ra anh chính là người mà các nữ sinh tranh nhau đưa nước.
Giờ phút này, ánh mặt trời chiếu lên ngũ quan của anh làm chúng trở nên dịu dang hơn, ánh mắt của anh cũng rất sinh động.