Xin Trả Cặp Sách Lại Cho Tôi

Chương 11



Tần Gia Niên bị sự hổ thẹn bao trùm lấy.

Cô lặng lẽ cúi đầu, đứng một lúc rồi xoay người leo lên giường.

Dư Băng Di gõ bàn phím lạch cạch bình luận bài viết đó: Tôi thấy là chủ thớt quá hâm mộ quan hệ tốt của người ta rồi! Dùng từ “câu dẫn”, “thuận lợi nhận việc” để hình dung một sinh viên trong trường là hay lắm sao? Còn chụp lén điện thoại của người khác, phơi bày sự riêng tư của người khác lên mạng, thật sự là vô cùng xấu xa và buồn nôn…

Buổi chiều có tiết tư tưởng, giữa trưa, Cung Đình Đình quay về ký túc xá.

Dư Băng Di cho cô ấy đọc bài viết trên diễn đàn, hai người vừa đọc vừa tức giận.

Nhưng mà bọn họ chỉ là sinh viên năm nhất mới vừa vào học không bao lâu, ngoại trừ tức giận trước màn hình cũng không còn biện pháp nào khác.

Tới gần giờ lên lớp, Dư Băng Di cẩn thận kéo kéo chăn Tần Gia Niên, gọi cô: “Gia Niên, mau đi học thôi…”

Bạn học nhỏ đang làm ổ trong chăn giật giật.

Tần Gia Niên vén chăn lên bước xuống giường.

Mắt và chóp mũi cô đều đỏ ửng, tóc mái hai bên bị ướt dính sát vào mặt.

Tần Gia Niên xuống giường, lấy tài liệu và máy tính của mình ôm vào trong ngực, sau đó bước chầm chậm ra khỏi phòng ngủ.

Lúc này giờ nghỉ trưa vừa mới kết thúc, ánh nắng mặt trời chói chang trên cao.

Tần Gia Niên bị ánh nắng chiếu vào người có hơi choáng váng.

Lúc đi ngang qua sân bóng rỗ, ở đối diện có một đám nam sinh, bọn họ vừa chơi bóng rỗ, vừa nói vừa cười.

Nam sinh kia bỗng sơ ý đánh bóng ra ngoài.

Tần Gia Niên xui xẻo bị trái bóng rơi trúng khiến cả người cô lảo đảo, sách vở rơi tứ tung trên mặt đất.

Cô chậm rãi ngồi xuống, xoa xoa bả vai, buồn bực nhặt sách vở lên.

Nam sinh vừa đánh bóng trúng cô đi tới vô cùng áy náy, ngồi xổm xuống hỏi cô: “Bạn học, bạn không sao chứ?”

Tần Gia Niên nhặt sách lên, rồi đi vòng qua người cậu ta, cũng không thèm ngẩng đầu lên.

Nam sinh đứng tại chỗ gãi gãi đầu, An Bằng chọt Quý Khoan một cái: “Ôi, không phải là cô gái đó sao? Tần..Tần Gia Niên.”

Quý Khoan chỉ nhìn một cái, một lúc sau mới nói: “Tớ không quen.”

Tiết tư tưởng có ba lớp học chung với nhau nên tiết này được dạy trong một giảng đường rộng.

Tần Gia Niên không giống như ngày thường ngồi ở dãy thứ nhất, cô ôm sách đi vào phòng học rồi ngồi xuống ở hàng cuối cùng, gần cửa sổ.

Tần Gia Niên đi cũng không nhanh, Dư Băng Di và Cung Đình Đình đã nhanh chóng đuổi kịp vào phòng học, hai người tìm một vòng trong giảng đường cuối cùng tìm được Tần Gia Niên đang ngồi trong góc.

Tin tức đó sau một buổi sáng đã được chia sẻ rộng rãi, bài viết đó đã bị nhiều bạn học đọc được, dĩ nhiên cũng bao gồm các bạn học đang ngồi trong giảng đường này.

Giờ tư tưởng kéo dài hai tiếng đồng hồ, lâu lâu lại có bạn học quay xuống nhìn Tần Gia Niên, sau đó xì xào bàn tán với người ngồi bên cạnh.

Tần Gia Niên càng cúi đầu thấp hơn, cô cắn cắn môi không nói một lời.

Buổi tối, lúc Sư Duẫn trở về phòng ký túc xá, bài viết đó đã có hơn 300 bình luận, chủ thớt lại đăng lên tên của sinh viên năm nhất lúc đầu đăng ký muốn vào hội sinh viên, còn hết sức có tâm chụp hình lại tờ đơn đăng ký được viết bằng bút lông.

Đến thời điểm này, chủ nhân của chiếc điện thoại di động đã thẳng thừng bị chụp lên cái mũ âm mưu.

Mà ở cuối bài viết còn có một dòng chữ vô cùng có ý tứ: Đuổi cổ kỹ nữ tâm cơ.

Ngay cả bình luận buổi sáng của Dư Băng Di cũng bị mấy người trên diễn đàng chửi rủa.

Thậm chí có người còn nói yêu cầu kỹ nữ tâm cơ cút ra khỏi đại học Hoài Bắc.

Trên mạng là một mảnh hỗn loạn.

Sư Duẫn nắm điện thoại nói: “Để chị tìm nhân viên quản lý xem có thể xóa bài viết đó đi không.”

Cô ấy vừa gọi điện thoại vừa nói: “Năm trước có một cô gái bởi vì mâu thuẫn với một người trên diễn đàng, cuối cùng cô gái đó đã nhảy lầu tự sát.”

Cung Đình Đình và Dư Băng Di nghe thế thì lạnh cả sống lưng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Sư Duẫn vẫn đang liên lạc với quản lý thì Tần Gia Niên bị trưởng khoa gọi lên phòng làm việc.

Cây cối ngoài cửa sổ che đi bớt ánh nắng, trong  phòng làm việc đang mở một cái đèn Thụy Sĩ trắng.

Quách Viễn và Dương Phong cùng đứng đưa lưng về phía cửa sổ, hai người họ như một ngọn núi lớn chắn trước mặt Tần Gia Niên.

Tần Gia Niên cúi đầu, hai tay nắm thật chặt vạt áo.

Quách Viễn ho khan một cái rồi nói: “Bạn học Tần Gia Niên, thầy cũng không vòng vo nữa, thầy nghĩ em cũng đã biết nguyên nhân vì sao thầy tìm em rồi.”

Tần Gia Niên yếu ớt gật đầu một cái.

Dương Phong nói tiếp: “Vậy em nói đi, chuyện phòng làm việc đã hứa làm biển quảng cáo cho trường tự dưng bỏ việc có phải do em làm không?”

Tần Gia Niên từ từ ngẩng đầu lên, nước mắt ần ận trong hốc mắt, cô cố gắng kìm chúng lại để không chảy ra, “Thầy, thật sự không phải là em làm.”

Dương Phong thấy dáng vẻ này của cô nhóc quả thực không nhẫn tâm nói tiếp nữa, “Được rồi, được rồi, em đừng khóc, các thầy sẽ điều tra rõ ràng.”

Quách Viễn đứng bên cạnh thở dài, hỏi: “Điện thoại trong ảnh là của em à?”

Tần Gia Niên lại gật đầu một cái.

Quách Viễn: “Em…và đàn anh Quý có quan hệ rất tốt?”

Tần Gia Niên không hiểu sao khi nghe thầy hỏi mình câu đó xong, cô rốt cuộc cũng không khống chế được mà khóc lên.

Quách Viễn nhìn Dương Phong một cái, kéo anh ta ra xa hỏi: “Khi nào Quý Khoan về?”

Dương Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Chiều hôm qua mới đi, hôm này là ngày tranh giải, nhanh nhất là tối nay sẽ về.”

Nghe vậy Quách Viễn gật đầu một cái, nói: “Sau khi em ấy về thì cậu hỏi tình huống lúc đó một chút.”

Hai người trấn an Tần Gia Niên một chút rồi cho cô đi.

**

Quý Khoan dẫn mười cầu thủ bóng rổ của đại học Hoài Bắc đến thành phố lân cận để tham gia giải thi đấu hữu nghị dành cho sinh viên.

Cuối cùng với chênh lệch tỷ số cực lớn, bọn họ đã thuận lợi giành được giải nhất.

Chiều hôm đó, một đám nam sinh mang theo niềm vui chiến thắng đi tham quan danh lam thắng cảnh ở gần đó.

Nói là danh lam thắng cảnh thật ra chỉ là một công viên giáp biển.

Trong công viên có không ít sạp hàng bán quà lưu niệm, nào là chuông gió hình ốc biển, vòng tay vỏ sò, cái gì cũng có.

Người bán hàng lôi kéo khách hàng, cũng không cần quan tâm bọn họ chỉ là những chàng trai to lớn thô kệch, gặp người liền kéo vào giới thiệu ngay: “Này chàng trai tới đây xem quà lưu niệm đi, chuông gió này rất đẹp, còn có những món đồ thủ công nữa.”

Lúc giới thiệu còn khoa tay múa chân với nam sinh đó.

Nam sinh đó muốn đi lại bị kéo trở lại.

Người bán hàng suy nghĩ một chút rồi đổi sang cách kinh doanh khác, nói: “Chàng trai, cậu có bạn gái chưa? Mua cho bạn gái một cái đi, đã đến đây thăm quan mà không mua quà cho bạn gái thì coi sao được!”

Nam sinh đó khoát tay lia lịa: “Cháu không có bạn gái, không có ạ.”

Một nam sinh cao gầy đứng bên cạnh hỏi giá tiền: “Chú lấy một cái cho cháu,cháu có bạn gái.”

Nói xong thì cười hì hì ném một nắm thức ăn cho chó cho mọi người.

Ở phía sau, có người đẩy La Vũ Xuyên một cái, nói: Xuyên Tử, cậu thì sao, không mua quà cho bạn gái hả?”

La Vũ Xuyên lập tức giải thích: “Đừng nói bậy, tớ không có bạn gái!”

Người nọ làm ra dáng vẻ ‘đã hiểu’ thở dài nói: “Được rồi, thì ra cậu bận rộn cả nửa ngày cũng không theo đuổi được con gái người ta!!”

Mọi người cười hi hi ha ha trêu ghẹo cậu.

Quý Khoan đứng cách đám nam sinh đó không xa, hơn nửa người anh ẩn sau bóng cây gần đó.

Anh đứng trong bóng tối lặng lẽ nghe mấy nam sinh đó nói đùa.

**

Lúc Quý Khoan quay về ký túc xá đã hơn mười giờ, anh đi tắm rồi nằm trên giường lướt điện thoại.

An Bằng gửi đến một tin nhắn thoại hỏi anh có về trường không.

Quý Khoan gửi lại: Có.

Sau đó an bằng gửi đến một link bài viết.

Quý Khoan gửi một chuỗi dấu hỏi qua.

An Bằng lại gửi một tin nhắn thoại nữa, giọng nói có hơi nóng nảy: Cậu xem thì biết, tớ lừa cậu tớ là chó.

Quý Khoan mở link đó ra, ngay lập tức ngôn ngữ mắng chửi thậm tệ đập vào mắt.

Trời vào thu nên buổi tối có hơi lạnh, nhưng anh lại cảm thấy vô cùng bức bối trong lòng.

Anh cau mày sau đó đột nhiên ngồi bật dậy.

Quản lý ký túc xá mới uống xong một vại bia, vừa ợ vừa ung dung đi khóa cửa.

Nhưng không biết từ đâu lại xuất hiện một con ma men đụng vào người anh ta.

Con ma men kia hình như uống rất nhiều, trên mặt là biểu tình vừa khóc vừa cười, ôm cánh tay anh ta vỗ hai cái sau đó tông cửa xông ra ngoài.

Người quản lý: “…”

Quý Khoan lê dép lê chạy một mạch đến dưới lầu ký túc xá nữ.

Anh muốn hỏi xem cô có ổn không.

Anh muốn hỏi cô xem cái tên cô lưu trong điện thoại là thế nào.

Anh còn muốn nói xin lỗi cô về chuyện mấy ngày trước.

Nhưng cho tới khi đứng dưới lầu ký túc xá anh mới ý thức được bây giờ đã trễ lắm rồi, giờ này anh không thể để cô gặp thêm chuyện phiền toái nữa.

Anh ổn định lại hơi thở rồi lấy di động từ trong túi quần ra, sau đó tìm kiếm một lúc trong danh bạ.

Sau đó anh tức giận ném điện thoại vào trong bụi cỏ, mấy ngày trước anh đã xóa số của cô mất rồi.

Bầu trời đên yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh gió thu thổi qua tán cây nghe xào xạc, dường như đang cười nhạo anh.

Quý Khoan ngửa đầu nhìn trời trong vô vọng, bất đắc dĩ bật cười.

Anh từ từ khom lưng, lục soát kỹ càng trong bụi cỏ, cho đến khi tìm thấy điện thoại.

Anh một lần nữa mở danh bạ ra, tìm được số điện thoại của Tề Nguyệt thì gọi đi.

Bên kia vang lên một hồi rồi bị ngắt.

Quý Khoan nhịn xuống sự xúc động trong lòng gọi thêm lần nữa, hồi lâu sau người bên đầu dây bên kia rốt cuộc cũng bắt máy.

Tề Nguyệt hình như đã ngủ rồi nhưng lại bị đánh thức, cô ta thở hổn hển nói: “Quý Khoan, tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng tìm tôi, nếu không tôi sẽ không cho cậu thấy được mặt trời ngày mai đâu.”

Quý Khoan: “Ừ là chuyện vô cùng quan trọng.”

Sau đó Tề Nguyệt nghe anh hỏi số điện thoại của Tần Gia Niên.

Quý Khoan dường như nín thở đợi Tần Gia Niên bắt máy.

Giây phút đó anh như cảm nhận được cái gì gọi là lo lắng bất an.

Tựa như trôi qua nửa thế kỷ, rốt cuộc đầu dây bên kia cũng bắt máy, nhưng cô lại không lên tiếng.

Quý Khoan: “Tần Gia Niên, là em sao?”

Người bên kia dùng giọng mũi nặng nề ừ một tiếng.

Quý Khoan hỏi: “Anh đang ở dưới lầu ký túc xá của em, em..có thể xuống đây được không, anh có chuyện muốn nói với em.”

Tần Gia Niên nhìn dòng người đi vào ga xe lửa, nói: “Nhưng bây giờ em không có trong ký túc xá, em phải về nhà.”

Đầu óc Quý Khoan lập tức mờ mịt, lòng ngực giống như bị ai ác độc xé toạt vết thương ra, anh ấp úng nói: “Về nhà? Không quay về nữa sao?”

Tần Gia Niên hít mũi một cái nói: “Không phải vậy, em xin nghỉ với trưởng khoa rồi, muốn về nhà mấy hôm.”

Quý Khoan nghe thế thì cười tự giễu một cái, anh nói: “Em ở ga xe lửa nào? Chờ anh một chút nhé.”

Tần Gia Niên đáp một tiếng, đối phương nhanh chóng cúp máy.

Quý Khoan đang mặc đồ ngủ, chân đi dép lê, đi ra khỏi cổng trường liền bắt một chiếc taxi đi tới ga xe lửa.

Không đến mười phút, chiếc taxi đã dừng trước cửa ga xe lửa.

Anh chạy một mạch vào bên trong rồi nhìn xung quanh, chợt anh thấy một cô gái nhỏ đang đứng ở sau cánh cửa ga xe lửa cách đó chừng hai mươi mét.

Cô mang một cái balo rất to, đang cúi đầu đứng trong một góc nhỏ, giống như một con mèo nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.

Quý Khoan nhìn thấy cô liền cong môi cười, anh từ từ đi qua đó.

Trước mắt Tần Gia Niên xuất hiện một đôi chân dài thẳng tắp, cô từ từ ngẩng đầu lên, dường như vừa mới khóc, cả hai mắt cô đỏ bừng nhìn anh.

Lòng Quý Khoan đột nhiên thấy mềm mại.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, trấn an nói: “Không sao đâu.”

Anh hỏi: “Có thể cho anh mượn điện thoại xem không?”

Tần Gia Niên lấy điện thoại trong balo ra đưa cho anh.

Quý Khoan mở khóa màn hình, vừa mới mở ra liền thấy một cuộc gọi đến yên tĩnh nằm trong nhật ký cuộc gọi.

Tên người gọi đến là A Khoan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.