Tần Gia Niên kiên quyết đưa Bạch Chỉ Hân đến tận phòng ký túc xá, lúc cô đi xuống thì phát hiện Quý Khoan vẫn còn đứng đó.
Cô rụt cổ lại.
Quý Khoan nhịn cười nhìn cô giống như một chú chim cánh cụt nhỏ, từ từ nhấc chân bước chậm chạp tới trước mặt anh.
Tần Gia Niên bày ra dáng vẻ nhận sai: “Đàn anh, em không cố ý nghe hai người nói chuyện đâu.”
Nói xong liền cúi thấp đầu.
Quý Khoan nhìn đỉnh đầu của cô: “Ừ, chẳng qua chỉ là nghe thấy nhưng không đi ra mà thôi.”
Tần Gia Niên có chút oan ức, “Đó là vì em nghe hai người đang nói tới em mà…”
Quý Khoan nhích lại gần, “Phải không hả? Nhưng mà anh nhớ bọn anh đâu có nói tên người đó là ai đâu, sao em biết bọn anh đang nói tới em nhỉ?”
Tần Gia Niên khựng lại: “Em…”
Sắc mặt cô dần đỏ lên, xấu hổi đến nổi dùng hai tay che mặt.
Quý Khoan thấy dáng vẻ đó của cô thì cười run rẩy.
Anh duỗi tay ra xoa đầu cô, nói: “Được rồi được rồi, bọn anh thực sự đang nói tới em.”
Tần Gia Niên ồ ồ hai tiếng, nhưng vẫn liều mạng lấy tay che mặt.
Quý Khoan nắm cổ tay cô kéo ra.
Cô gái nhỏ vẫn không chịu buông xuống.
Anh lui lại hai bước, hắng giọng nói: “Tần Gia Niên, nếu em không buông tay anh sẽ đòi lại nụ hôn đầu của mình đó.”
Tần Gia Niên nghe anh hâm dọa thế thì nhắm mắt bỏ tay xuống, vốn khuôn mặt cô trắng nõn nhỏ nhắn, giờ phút này nó lại vừa đỏ vừa tái như màu gan heo.
**
Bạch Chỉ Hân từ sau lần say rượu bày tỏ bị thất bại thì không còn xuất hiện quanh quẩn cạnh Quý Khoan nữa.
Đầu tháng 6, yến ngữ cưu minh thủy mãn phù bình (1).
Quý Khoan chính thức từ chức hội trưởng hội sinh viên, chuẩn bị hành lý để tuần sau bay đi Luân Đôn.
Chiều tối trước khi đi một ngày, Quý Khoan hẹn gặp Tần Gia Niên ở rừng cây nhỏ sau sân thể dục.
Từ xa xa, Tần Gia Niên đã thấy Quý Khoan đứng đó ôm một chồng sách, cô từ từ đi qua.
Quý Khoan vỗ vỗ sách nói: “Những thứ này đều là sách anh đã đọc qua. Bên trong có ghi chép đầy đủ, bao gồm tài liệu tiếng anh cấp bốn, cấp sáu và một ít bài kiểm tra, còn lại là ghi chép trong giờ học tiếng anh, nếu em không chê thì chúng nó đều là của em.”
Tần Gia Niên như nhặt được báu vật, cô thích thú sờ sờ mấy quyển sách nói: “Dĩ nhiên không chê rồi, cảm ơn đàn anh ạ.”
Quý Khoan cười cười, “Không có gì, em có biết tài liệu ôn thi sau khi anh thi xong đại học đã bán được không ít tiền đó!”
Tần Gia Niên tròn mắt hâm mộ, không kịp đợi nữa lập tức duỗi tay ra muốn nhận lấy chồng sách.
Nhưng Quý Khoan lại né người tránh đi, anh nói: “Anh cầm giúp em, lát nữa đưa em về.”
Tần Gia Niên mím môi cười.
Hai người ngồi trên một cái ghế dài ở ven đó.
Tần Gia Niên hỏi: “Đàn anh, ngày mai anh đi rồi sao?”
Mẹ Quý kéo tay áo của chồng, nhỏ giọng nói: “Gấp cái gì, cải trắng còn chưa tới mà!”
Trong trường học, ở phòng làm việc của trưởng khoa.
Trưởng khoa Quách Viễn đeo một cái kính, trên tay cầm một tờ đơn nói lời chân thành với Tần Gia Niên: “Bạn học Tần Gia Niên, trợ cấp hộ nghèo là chính sách của chính phủ và trường học, chúng tôi phải cấp cho những bạn học cần nó. Điều kiện của em phù hợp với quy định nên có thể đăng ký xin trợ cấp, không nên xem nó như một loại áp lực.”
Tần Gia Niên gật đầu, “Cảm ơn trưởng khoa, nhưng em thật sự không cần.”
Quách Viễn nhìn Tần Gia Niên ngày nào cũng mặc đồng phục trong trường, cặp sách trên lưng cô nhóc này đã hơi bạc màu, không nhịn được lại nói thêm vài câu: “Em đừng xấu hổ, cái này không phải chuyện gì mất mặt đâu, nhưng nếu em muốn bảo mật thầy cũng có thể thay mặt em xin với trường.”
Tần Gia Niên trộm liếc điện thoại, trong lòng hơi gấp gáp, cô lắc đầu nguầy nguậy nói: “Không không không, trưởng khoa, em không phải sợ bạn học biết.”
Quách Viễn hiểu ý gật đầu một cái, ông ấy lấy một tờ đơn trong ngăn tủ ra, nói: “Ở đây thầy vẫn còn một tờ, giờ em điền vào đó đi, ngày mai điền xong thì nộp lên xin.”
Vẻ mặt Tần Gia Niên như đưa đám, nhìn Quách Viễn một cái rồi nói: “Xin lỗi trưởng khoa, em không cần xin trợ cấp hộ nghèo, em còn có chuyện quan trọng phải đi trước, thật sự xin lỗi thầy..”
Cô một bên nói xin lỗi, một bên nhanh chân chạy ra khỏi phòng làm việc.
Quách Viễn ỏ phía sau gân cổ gọi: “Tần Gia Niên, em bỏ lỡ sẽ hối hận đó!”
Trong đầu Tần Gia Niên thầm nghĩ: Hôm nay đúng là có một việc nếu như bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời!
Tần Gia Niên chạy ra cổng trường, chặn một chiếc taxi, cũng may cả đường đi đều thông thoáng, kỹ thuật của tài xế cũng rất thành thạo.
Cô thuận lợi đi đến sân bay.
Nhưng đáng tiếc ở đây quá rộng lớn, cô đi ba bốn vòng ở đây cũng không nhìn thấy bóng người quen thuộc nào.
Nhất định là anh đã đi rồi, cô khổ sở nghĩ.
Thời tiết khá nóng nên trán Tần Gia Niên đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cô tùy tiện chùi sơ qua, cả người từ từ khụy xuống, cuối cùng là ngồi xổm dưới đất.
Ngay tại lúc cô hối hận cực điểm đột nhiên có một ai đó gõ gõ đỉnh đầu cô.
Tần Gia Niên mở mắt ngẩng đầu thì nhìn thấy Quý Khoan đăng đắm chìm trong ánh mắt trời.
Người anh cao ráo chân lại dài, vẫn là dáng vẻ tùy ý lười biếng như cũ, khóe miệng cong lên, cười dịu dàng với cô.
Tần Gia Niên ngước mặt nhìn anh có hơi đáng thương gọi anh: “Đàn anh…”
Quý Khoan đưa tay ra đỡ cô đứng dậy, hỏi: “Không tìm được anh sao không gọi điện hả?”
Tần Gia Niên gãi đầu, ngốc ngốc nói: “Em…cuống cuồng lên nên quên mất.”
Quý Khoan bất đắc dĩ cười nói: “Rốt cuộc khi nào em mới có thể thích ứng được việc dùng điện thoại mỗi ngày hả.”
Tần Gia Niên méo miệng, không lên tiếng.
Quý Khoan hỏi cô: “Không phải anh đã nói không cần đến tiễn anh sao, tại sao lại tới vậy?”
Tần Gia Niên nhỏ giọng lầm bầm: “Em sợ mình sẽ hối hận…”
Quý Khoan thu lại nụ cười, nâng mắt nhìn thẳng vào mắt cô.
Sau đó anh hơi cúi đầu, nâng mặt cô lên rồi đặt một cái hôn nhẹ nhàng lên trán cô.
Nụ hôn đó như chuồn chuồn lướt nước, chạm nhẹ vào rồi lập tức rời đi ngay.
Nhưng cảm xúc ấm áp vẫn còn động lại, làm bỏng trái tim Tần Gia Niên, trong chớp mắt đó, thế giới của cô tràn đầy những đốm lửa sáng rực rỡ.
Cô thậm chí còn quên cả hô hấp, quên mất mình đang ở đâu, cũng quên mất mình nên có phản ứng gì.
“Gia Niên…”
Quý Khoan khàn giọng gọi cô.
“Chờ anh một năm.” Anh nói.
Tần Gia Niên đờ người gật đầu.
Quý Khoan thay cô lấy lên cặp sách đặt dưới đất, vỗ vỗ bên ngoài rồi đưa lại cho cô: “Đi thôi, bọn người An Bằng đang ở bên kia.
Tần Gia Niên ôm cặp sách, mang theo vẻ mặt hoảng hốt đi theo sau lưng Quý Khoan.
Thời gian lên máy bay đã đến gần, Quý Khoan nói với An Bằng một câu: “Lát nữa nhớ chở Tần Gia Niên về trường.”
An Bằng vỗ vai anh, bảo đảm nói: “Yên tâm!”
Quý Khoan kéo vali hành lý, bước chân dài đi vào trong cửa kiểm tra an ninh.
Bóng lưng đó của anh, vừa quyết đoán vừa tiêu sái.
Nhưng không ai biết được, khi anh thấy thân ảnh nhỏ bé của cô như một con ruồi không đầu đi khắp nơi tìm anh, sau đó lại sa sút tinh thần ngồi xổm dưới đất, khi đó lòng anh như bị rạch ra một kẻ hở.
Giây phút đó anh biết, thời gian thanh xuân tự do của anh đã kết thúc, anh đã có nơi để bận tâm lo lắng, có nơi khiến anh nhớ nhung từng ngày.
**
Tần Gia Niên đi ra khỏi sân bay, cô đi theo sau An Bằng đang không ngừng lải nhải.
Một lúc thì cậu ta hỏi Tần Gia Niên sao lại đến trễ như vậy, một lúc lại hỏi Quý Khoan tìm được cô ở đâu.
Tần Gia Niên mếu máo nói với An Bằng: “Xin lỗi đàn anh, bây giờ em không muốn nói chuyện.”
An Bằng trợn mắt nhìn cô, thầm nghĩ cô nhóc này sao lại giống Quý Khoan như vậy, có hơi lạnh lùng nha.
Ở phía xa máy bay dần bay lên bầu trời, vạch ra một làn khỏi trắng thẳng tắp trên nền trời, sau đó bay càng lúc càng xa rồi biến mất trong những đám mây trắng tinh.
Tần Gia Niên siết chặc điện thoại di động.
Lúc Quý Khoan sắp đi đã cười đùa nói với cô, nếu như nhớ anh có thể gọi video call cho anh.
Tần Gia Niên nghĩ: Phải làm sao đây, hình như bây giờ đã bất đầu thấy nhớ rồi….#Chú thích (1): Yến ngữ cưu mình, thủy mãn phù bình.
Đây là câu trích ý từ bài thơ “Hoán khê sa – Ngữ yến minh cưu bạch trú trường” của Lưu Cơ (Lưu Bá Ôn).