Vào ngày lễ khai giảng, Tần Gia Niên đã kéo Cung Đình Đình đến hội trường thật sớm để chiếm chỗ ngồi.
Nửa chặng đường trước Cung Đình Đình đều trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cho đến khi Giang Trình Dương xuất hiện cô ấy ngay lập tức tỉnh táo tinh thần.
Giang Trình Dương mặc đồng phục trường đứng trên đài, cậu vừa mới chỉnh lại tóc, sạch sẽ mát mẻ lại đơn giản. Da cậu trắng nõn, ngũ quan tinh tế mềm mại, đôi mắt trong sáng có thần, nhìn vào liền nhận thấy cậu là người có chí tiến thủ lại mạnh mẽ kiên cường, một chàng trai đẹp trai khôn khéo.
Giang Trình Dương cầm micro khẽ “A lo” một tiếng, giọng nói của cậu vừa trong trẻo lại rõ ràng, giống như cải trắng vừa mới vớt ra từ trong nước.
Cung Đình Đình hơi si mê: “Oa, thật là một nam sinh đáng yêu nha.”
Tần Gia Niên kiêu ngạo nói: “Là đồng hương của tớ đó!”
Một nữ sinh ngồi phía trước quay đầu xuống nhìn Tần Gia Niên, hạ thấp giọng hỏi: “Bạn học, cậu biết người trên đài đó sao?”
Tần Gia Niên tròn mắt nghi ngờ gật đầu một cái.
Nữ sinh đó lập túc vui vẻ ra mặt, “Vậy cậu có thể cho tớ cách thức liên lạc của cậu ấy không?”
Cô gái đó nhìn rất ngọt ngào, cười lên khiến người ta yêu thích không thôi.
Tần Gia Niên vỗ nhè nhẹ lên vai cô ấy, ghé sát vào nói: “Cẩn thận La Vũ Xuyên không vui đó!”
Sắc mặt Cung Đình Đình chợt đỏ bừng, á khẩu không trả lời được.
Tần Gia Niên cầm điện thoại lên, mở số điện thoại của nữ sinh kia ra rồi đưa cho Giang Trình Dương nói: “Vừa rồi có một người hỏi chị số điện thoại của em, chị không cho người đó, đây là số điện thoại của cô ấy, em có muốn lưu lại không?”
Giang Trình Dương nhìn Tần Gia Niên một lúc rồi lạnh nhạt nói: “Gửi cho em đi.”
Buổi lễ vẫn còn tiếp tục, lãnh đạo ở trên đài phát thưởng cho sinh viên ưu tú.
Bỗng nhiên đèn trong hội trường chớp chớp rồi tắt phụt đi, rất nhanh sau đó lại sáng lên.
Các bạn học phát ra tiếng nghị luận nho nhỏ, MC trên đài trấn an mọi người nên trong hội trường nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.
Nhưng mà không lâu sau đèn lại bắt đầu chớp tắt điên cuồng, cuối cùng “Bụp” một cái tất cả đèn đều tắt hết.
Ngay sau đó mặt đất cũng run lên.
Có sinh viên thét chói tai nói: “Động đất!”
Có thầy giáo gân cổ hét: “Ngồi xuống, tất cả mau ngồi xuống!”
Nhưng vẫn không có ích gì, có vài sinh viên lớn gan rối rít chạy ra cửa hội trường ở phía sau.
Trong hội trường tối đen như mực, trong không gian rộng lớn vang lên tiếng la hét của sinh viên cùng với tiếng trách mắng nghiêm khắc của các thầy cô, bên cạnh không ngừng xuất hiện bóng người chạy về phía sau.
“Làm sao bây giờ?” Giọng nói của Tần Gia Niên nhỏ nhỏ, có hơi run rẩy.
“Không có chuyện gì, đừng có chuyện gì nha.” Cung Đình Đình mang theo âm thanh nức nở.
Giang Trình Dương vững vàng dặn dò Tần Gia Niên: “Kéo bạn học của chị đuổi theo em.”
Sau đó cậu nắm cổ tay Tần Gia Niên từ từ kéo cô đi về hướng hành lang.
Ba người đi rất chậm, Giang Trình Dương dựa theo trí nhớ lần mò theo tường đi tới nhà vệ sinh.
“Phía trước là bồn rửa tay, chúng ta mau ngồi xuống dưới đó, cẩn thận đầu.” Giang Trình Dương sắp xếp cho hai người ngồi dưới bồn rửa tay, còn mình thì ngồi bên cạnh.
Cung Đình Đình bất an hỏi: “Như vậy là an toàn rồi chứ?”
Giang Trình Dương: “Bây giờ chỉ có cách này, bên ngoài không có đèn, người lại nhiều, vội vàng chạy ra ngoài rất có thể sẽ bị giẫm đạp. Chúng ta trốn ở đây, nếu cơn động đất không nghiêm trọng chắc là không có nguy hiểm gì.”
Âm thanh của cậu rất có tác dụng trấn an lòng người, hai cô gái từ từ bình tĩnh lại.
Giang Trình Dương không nhìn thấy mặt của hai người, lại không nghe được giọng nói của Tần Gia Niên, cậu có hơi lo lắng, “Gia Niên. Chị không sao chứ?” Cậu hỏi.
Tần Gia Niên lắc đầu, bỗng nhiên nhận ra Giang Trình Dương không nhìn thấy mình nên nhỏ giọng nói: “Chị không sao.”
Ba người nấp trong nhà vệ sinh, cách một thời gian, mặt đất lại rung lên lần nữa.
Bên ngoài vẫn vang lên âm thanh hỗn loạn như cũ.
Tần Gia Niên bỗng nhiên cười nói: “Bây giờ chúng ta có được tính là cùng nhau vượt qua sinh tử không?”
Chàng trai bên cạnh nghe vậy thì thấp giọng cười.
Tần Gia Niên truy hỏi: “Không được tính sao?”
Giọng nói của Giang Trình Dương vừa êm dịu vừa mang theo ý thỏa hiệp nói: “Được tính!”
Chị nói gì cũng tính hết.
Lại qua một lúc lâu sau, đèn nhà vệ sinh chớp nháy mấy cái sau đó sáng lên.
Ba người anh nhìn tôi tôi nhìn anh.
Giang Trình Dương khom người chui ra khỏi bồn rửa tay, dặn dò: “Các chị trước hết đừng ra, để em đi xem tình hình trước.”
Hai cô gái gật đầu.
Trong hội trường, thầy giáo cầm micro nói chuyện, mạch điện đã được bật lên, bọn họ đang sắp xếp cho mọi người đi ra khỏi hội trường.
Giang Trình Dương quay về nhà vệ sinh, dẫn Tần Gia Niên và Cung Đình Đình đi ra hội trường.
Vì tránh di chấn của trận động đất gây thương tích nên trường học để sinh viên tạm thời không quay về phòng học và ký túc xá.
Vì vậy mọi người cùng chạy tới sân thể dục.
Cũng may không có gì nguy hiểm xảy ra, mặc dù có hơi hoảng sợ trong lòng nhưng không có người bị thương.
Sau chuyện này, lãnh đạo nhà trường ở trước mặt sinh viên tiến hành phê bình và dạy dỗ những bạn sinh viên tham gia lễ khai giảng đã không nghe theo sự chỉ dẫn trong hội trường.
Thế là, trận động đất giống như một ngọn sóng trong đại dương mênh mông, sóng nổi lên lại nhanh chóng bị nhấn chìm.
Thời tiết dần chuyển lạnh, đầu tháng 12 tuyết đã bắt đầu rơi.
Ngày 3 tây là sinh nhật của Tần Gia Niên.
Lúc rạng sáng, Tần Gia Niên nhận được một tin nhắn chúc mừng hơn hai trăm chữ của Quý Khoan trên Wechat, phần trên viết đầy lới chúc phúc cho cô, còn đoạn dưới mang theo ba phần lưu manh bảy phần an ủi.
Tần Gia Niên đọc lại từng câu từng chữ nhiều lần, sau đó ôm điện thoại chôn mặt trong chăn cười không ngừng.
Buổi sáng hôm nay, Tần Gia Niên dựa theo phong tục ở đảo Lư, cô đến căn tin mua cho mình một tô mì trứng gà để ăn, sau đó đeo cặp đến thư viện đọc sách.
Tới gần trưa, Tần Gia Niên nhận được điện thoại của Giang Trình Dương, hẹn cô đến quán ăn nhỏ ngoài trường ăn.
Tần Gia Niên do dự một chút.
Giang Trình Dương nói thật: “Em và hai bạn cùng phòng của chị đang ở đây này, em và hai chị ấy muốn tổ chức sinh nhật cho chị.”
Tần Gia Niên vô cùng kinh ngạc.
Giang Trình Dương ở đầu dây bên kia cười thúc giục: “Nhanh đến đây đi, tới đây rồi bọn em sẽ nói rõ với chị.”
Tần Gia Niên đành đồng ý, cô hỏi địa chỉ sau đó nhanh chóng thu dọn sách vở đi ra ngoài trường.
Lúc Tần Gia Niên đi đến quán ăn nhỏ, cô thấy Cung Đình Đình, Dư Băng Di và Giang Trình Dương đang trò chuyện rất hăng say.
Ba người thấy cô tới thì vội đứng dậy nhường lại chỗ ngồi cho ‘đại thọ tinh’.
Tần Gia Niên thụ sủng nhược kinh có vẻ không hiểu lắm hỏi: “Làm sao các cậu biết được hôm nay là sinh nhật tớ? Còn nữa, sao mọi người lại tụ họp với nhau vậy?”
Cung Đình Đình cướp lời: “Sao chúng tớ không thể tụ họp hả? Chúng ta đều là chiến hữu cùng vượt qua sinh tử mà!”
Cô ấy cười cười nháy nháy mắt với Giang Trình Dương, Giang Trình Dương rất phối hợp gật đầu.
Tần Gia Niên bĩu môi, “Được rồi, tạm thời xem như các cậu nói đúng.”
Dư Băng Di không nhìn được nữa, “Đừng nghe cậu ấy nói bậy, là đồng hương của cậu nói với chúng tớ hôm nay là sinh nhật cậu, bọn tớ suy nghĩ một chút rồi quyết định sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật cho cậu.”
Tần Gia Niên nghi ngờ nhìn về phía Giang Trình Dương.
Lỗ tai Giang Trình Dương có hơi nóng lên, cậu cười cười, giải thích: “Là do trước kia trong lúc vô tình thầy có nói qua, trí nhớ em lại tốt nên nhớ lâu. Vốn cũng không chắc chắn lắm nên đến tìm chị Đình Đình dò xét hồ sơ của chị một chút, quả nhiên đúng là hôm nay. Bọn em đã quyết định sẽ cùng nhau tổ chức tiệc sinh nhật cho chị.”
Tần Gia Niên cười khanh khách, không nhịn được duỗi tay ra xoa tóc cậu, “Cảm ơn em trai Trình Dương nha!”
Giang Trình Dương nghiêng đầu đi, sắc mặt không hề vui khi nghe cô nói thế.
Tần Gia Niên le lưỡi rồi quay sang nói với Cung Đình Đình và Dư Băng Di: “Em trai lớn rồi,không còn nghe lời nữa, hồi đó còn học ở trường tư thục, cậu nhóc này rất hay bám lấy tớ.”
Cung Đình Đình và Dư Băng Di lén lút nhìn Giang Trình Dương.
Giang Trình Dương ho khan một tiếng, vẫy tay gọi phục vụ đến gọi thức ăn.
**
Quý Khoan vì tính toán hai cái công thức mà cả một đêm không ngủ.
Quý Khoan cầm điện thoại lên, thấy là một dãy số xa lạ nên anh ném nó trở về giường.
Trời đã sáng, anh quyết định để bài tập sang một bên, rồi đi tắm, sau khi thay quần áo sạch sẽ ra liền gọi video cho Tần Gia Niên.
Không quá mấy phút Tần Gia Niên bắt máy.
Hình ảnh bên kia, cô gái nhỏ đang ăn cơm, nhìn dáng vẻ đó cho thấy việc sinh hoạt của cô không tệ.
Quý Khoan âm thầm cảm thấy chua xót.
Anh tựa vào sofa, hỏi Tần Gia Niên: “Đang ăn trưa?”
Tần Gia Niên vui sướng đáp một tiếng, sau đó hỏi: “Đàn anh ăn chưa?”
Quý Khoan cười cười, “Còn chưa ăn, hay là em chia cho anh một phần đi.”
Tần Gia Niên bỉu môi, rồi múc một thìa cơm đưa tới trước mành hình, kéo dài giọng nói: “A~”
Quý Khoan cười cong cả mắt, “Nghịch ngợm!”
Cung Đình Đình bị hai người này chọc cười, nhỏ giọng nói: “Đúng là gần đây cậu ấy rất nghịch.”
Tần Gia Niên đưa di động về phía Cung Đình Đình, Cung Đình Đình lập tức lấy tay che mặt nói: “Hội trưởng, em chỉ nói đùa thôi.”
Tần Gia Niên chuyển di động lại phía mình, nghiêm túc nói: “Đình Đình nói cậu ấy chỉ nói đùa thôi.”
Lúc Tần Gia Niên chuyển điện thoại về phía mình, Quý Khoan thoáng thấy bên cạnh Tần Gia Niên có người mình không biết.
Anh làm như vô tình hỏi: “Đình Đình và em cùng ăn cơm à?”
Tần Gia Niên “vâng” một tiếng, lại nói thêm: “Bọn họ tổ chức sinh nhật cho em.”
Nói xong, cô lại chuyển hướng di động sang phía đối diện, giới thiệu từng người: “Dư Băng Di, bạn cùng phòng của em anh biết rồi đó. Còn có Đình Đình…”
Lúc Tần Gia Niên chuyển di động dang hướng Giang Trình Dương cô chợt ý thức được đàn anh còn chưa biết cậu, vì vậy cô nhiệt tình giới thiệu: “Còn vị bạn học này tên là Giang Trình Dương. Là đồng hương ở đảo Lư của em, năm nay mới vừa thi đậu đại học Hoài Bắc, là thủ khoa của tỉnh đó nha, có lợi hại không?!”
Trong video, người tên là Giang Trình Dương có dáng dấp sạch sẻ thanh tú, đôi mắt cực kỳ sắc bén, cậu nhìn thẳng vào Quý Khoan trong màn hình, hơi cong khóe miệng, khẽ gật đầu coi như chào hỏi với anh.
Quý Khoan thờ ơ cười: “Là rất lợi hại, anh có phần ghen tỵ đó.”
Tần Gia Niên híp mắt cười, “Đàn anh là lợi hại nhất.”
Quý Khoan nghe cô nói thế thì thoải mái cả người, anh dặn dò Tần Gia Niên: “Ăn xong thì mau về, anh có mua quà cho em.”
Tần Gia Niên gật đầu như gà mổ thóc, sau đó tắt video đi.
Quý Khoan ném điện thoại lên sofa, rồi lướt nhìn ngày trên lịch một cái.
Trong đầu anh nghĩ ngay: Nếu không chịu quay về, không nấu chín con vịt nhỏ, nó có thể bay đi mất.