Xin Trả Cặp Sách Lại Cho Tôi

Chương 34: Ảnh



Dương Kiều liếc nhìn Lang Duệ lại thấy trên mặt anh ta không có biểu cảm gì.

Cô ta nói tiếp: “Tôi có một đàn em vẫn còn đang học ở đại học Hoài Bắc, nếu giám đốc thấy bất an thì tôi có thể bảo em ấy giúp để ý đến ạ.”

Lang Duệ lạnh lùng mở miệng: “Được rồi, cô đi ra ngoài đi.”

Dương Kiều rời khỏi phòng quay về chỗ làm việc của mình.

Cô ta đắn đo suy nghĩ, hay là gọi cho đàn em nhỉ.

Hơn 9 giờ tối, bụng Tần Gia Niên vô cùng đói.

Cô vừa uống một chai sữa vừa nhắn tin cho Quý Khoan.

Quý Khoan gọi điện thoại đến, giọng nói của anh rất mệt mỏi, mang theo sự áy náy nói: “Gia Niên, chiều nay anh luôn bận rộn trong phòng thí nghiệm, đã quên mất lời hứa ăn cơm với em rồi.”

Anh có hơi gấp gáp, “Đói bụng lắm sao? Xuống lầu đi, bây giờ anh chở em đi ăn.”

Tần Gia Niên ngăn anh lại, cười hì hì nói: “Không cần đâu, em ăn rồi, anh làm việc trước đi.”

Quý Khoan xoa xoa sống mũi, hỏi: “Thật sự ăn rồi sao?”

Tần Gia Niên: “Thật, em thề đó!”

Quý Khoan cười cười, dịu dàng nói: “Ngoan, mai anh sẽ đến tìm em.”

Quý Khoan cúp điện thoại, lại loay hoay bắt đầu đối chiếu số liệu thí nghiệm.

Không bao lâu sao có bạn học đến gọi anh, “A Khoan, ngoài kia có người tìm cậu.”

Quý Khoan tháo kính xuống, đi ra khỏi phòng thí nghiệm.

Tần Gia Niên xách thêm một cái hộp giữ nhiệt, đang đứng bên ngoài chờ anh, thấy anh đi ra cô liền giơ cái hộp lên, giống như đang tranh công nói: “Đói bụng chưa, em có mua đồ ăn cho anh này.”

Quý Khoan nhận lấy cái hộp, rồi ôm Tần Gia Niên vào trong ngực.

Tần Gia Niên hơi giãy ra, xấu hổ nói: “Có người nhìn kìa.”

Quý Khoan đặt cằm lên bả vai của cô, thấp giọng nói: “Anh mệt quá, cho anh nghỉ chút đi.”

Tần Gia Niên không lên tiếng, cô nhắm mắt lại, thấy chết không sờn tựa vào tường.

Quý Khoan không nhịn được bật cười, anh buông cô ra, nhìn cái hộp trong tay một chút rồi hỏi cô: “Mua cho anh cái gì vậy?”

Tần Gia Niên: “Hoành thánh mà anh thích ăn nhất ấy.”

Quý Khoan xoa xoa đầu cô, hỏi: “Vậy em đã ăn gì, có muốn ăn thêm chút nữa không?”

Tần Gia Niên hờn dỗi, “Không muốn, em đang giảm cân đó.”

Quý Khoan giả vờ nổi giận, nhéo nhéo mặt cô, “Không học cái gì tốt, giảm cân gì chứ, nhìn xem em chỉ có bao nhiêu cân đây này.”

Tần Gia Niên cong môi, tiến lên vòng tay ôm lấy eo anh, “Buổi trưa đàn chị Bạch đến tìm anh có chuyện gì vậy?”

Quý Khoan đang đắm chìm trong sự chủ động lấy lòng của cô nên khó thoát ra được, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: “Chuyện trường học.”

Tần Gia Niên không hỏi nữa, chỉ thân mật với Quý Khoan một lúc rồi quay về ký túc xá.

**

Cuối tháng 6, Tần Gia Niên thuận lợi tốt nghiệp, ngày cô nhận bằng tốt nghiệp đã nhận được điện thoại của Giang Trình Dương.

Hai người đã lâu rồi không liên lạc, Tần Gia Niên nhận được điện thoại của cậu vừa bất ngờ vừa vui vẻ.

Giọng nói của cậu trong trẻo đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, “Gia Niên tốt nghiệp vui vẻ!”

Tần Gia Niên cười cong mắt đáp lại: “Cảm ơn!”

Giang Trình Dương hỏi: “Dạo này chị sao rồi?”

Cậu ngẫm lại rồi bổ sung thêm một câu: “Dạo này chị và đàn anh sao rồi?”

Tần Gia Niên: “Bọn chị vô cùng tốt, còn em thì sao?”

Giang Trình Dương: “Em đã làm xong hết báo cáo rồi, mấy ngày nay giáo sư đã nộp thành quả nghiên cứu lên trên, nếu thuận lợi có thể đạt được giải thưởng quốc tế.”

Tần Gia Niên cũng vui mừng theo, “Em trai Trình Dương của chúng ta càng ngày càng giỏi nha!”

Giang Trình Dương hình như đang cười, cậu nói: “Gia Niên, em có gửi quà tốt nghiệp cho chị, chắc cũng sắp giao tới nơi rồi, nhớ nhận đó.”

Tần Gia Niên “Oa” một tiếng, nói: “Vậy chờ em tốt nghiệp chị cũng sẽ có quà cho em!”

Giang Trình Dương không từ chối.

Hai người tán gẫu một lúc, Giang Trình Dương hỏi: “Gia Niên, đã bao lâu rồi chị không về đảo Lư hả?”

Tần Gia Niên nghiêm túc tính toán lại: “Lúc nghỉ động ba và mẹ của chị đến Hoài Bắc đón năm mới, kỳ nghỉ hè vừa rồi chị cũng không quay về, tính đến giờ khoảng một năm rưỡi rồi chị chưa về.”

Cô không hiểu sao Giang Trình Dương lại hỏi như vậy, nên cô hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì không?”

Giang Trình Dương khẽ thở dài nói: “Em cũng lâu rồi chưa về, đoạn thời gian trước em nghe thầy nói, hình như gần đây đảo Lư không ổn lắm. Môi trường bị phá hỏng rất nghiêm trọng, số lượng gỗ và hải sản giảm đi đáng kể.”

Tần Gia Niên nghi ngờ: “Tại sao có thể như vậy được, lúc trước cũng không ổn sao?”

Giang Trình Dương: “Em cũng không rõ lắm, nhưng mà em đoán có thể liên quan đến khoảng thời gian ngắn khi số lượng lớn du khách và thương lái lên đảo.”

Tần Gia Niên sau khi cúp máy thì trong lòng không yên, cô bắt đầu lên mạng tìm kiếm tất cả những tin tức môi trường của đảo Lư bị phá hỏng nhưng không thu hoạch được gì.

Quà của Giang Trình Dương được giao đến ngày hôm sau, đó là một cây bút máy, trên thân bút có hình vài con sinh vật biển đáng yêu, Tần Gia Niên rất thích, cất vào trong cặp sách.

Tần Gia Niên chụp một tấm ảnh vật quý giá này gửi cho Quý Khoan, còn nhắn thêm: [Em trai Trình Dương gửi quà tốt nghiệp cho em.], cô còn trêu ghẹo anh, [Bạn trai cũng chưa tặng quà cho em đó nha.]

Quý Khoan lên mạng tìm hiểu một chút về giá của cây bút máy này, là Liên Hợp Quốc kỷ niệm 100 năm ngày sinh của một vị chuyên gia bảo vệ đại dương, bán với số lượng có hạn, giá cũng không hề rẻ.

Trên mạng có một bài báo nói, rất nhiều người cầm tiền đến muốn mua một cây nhưng không thể mua được.

Cũng không biết thằng nhóc Giang Trình Dương này làm sao mua được.

Anh xoa trán, trong đầu thầm nghĩ, phải nhanh chóng cầu hôn thôi, ngày nào cô còn chưa có tên trong hộ khẩu nhà anh thì ngày đó anh không thể yên tâm được.

**

Quý Khoan không ngờ mới vừa đi ra khỏi phòng làm việc của giáo sư liền gặp Bạch Chỉ Hân.

Anh gật đầu với cô ta một cái rồi xoay người muốn đi nhưng dã bị cô ta gọi lại.

Quý Khoan: “Có chuyện gì sao?”

Bạch Chỉ Hân nhíu mày, đuổi theo anh, “Cậu có thể đừng mất kiên nhẫn với tớ như vậy không, dầu gì chúng ta cũng là bạn học cùng trường, tớ lại thấy mình không làm chuyện gì có lỗi với cậu, cậu không cần phải tránh tớ như tránh kẻ thù thế chứ?”

Quý Khoan xoay người lại, thái độ hòa hoãn hơn chút ít, “Tôi không xem cậu là kẻ thù, có chuyện gì nói đi.”

Bạch Chỉ Hân cắn môi, nói thẳng: “Tớ muốn học tiến sĩ.”

Quý Khoan thở dài, anh đã sớm đoán được là do nguyên nhân này.

Theo như những gì anh hiểu về con người Bạch Chỉ Hân, nếu như cô ta chưa đạt được mục đích sẽ không dễ dàng bỏ qua, mà anh cũng sẽ không nhường cơ hội này cho cô ta.

Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, tối nay tôi sẽ giúp cậu hẹn với giáo sư Hứa, nếu như ông ấy đồng ý nghe cậu nói thì xem như việc học lên tiến sĩ hẳn sẽ chừa cho cậu một chỗ.”

Bạch Chỉ Hân nghe thế thì sáng mắt lên, cô ta hưng phấn kéo tay áo của Quý Khoan nói: “A Khoan, cậu thật tốt, tớ biết là cậu sẽ giúp tớ mà.”

Quý Khoan yên lặng rút tay về, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ giúp cậu liên hệ với giáo sư, có thể thành công hay không thì phụ thuộc vào cậu.”

Bạch Chỉ Hân dùng sức gật đầu.

Hòn đá trong lòng cuối cùng cũng được thả lỏng, sau khi Quý Khoan rời đi, Bạch Chỉ Hân còn đứng lại chỗ đó để tiêu hóa tin tức này.

Cô ta nhìn bóng lưng dần xa của Quý Khoan, không khỏi cảm thấy đau lòng, nếu như ban đầu cô ta kiên trì thêm chút nữa có phải bây giờ người đứng bên cạnh anh sẽ là mình không.

Như vậy cô cũng sẽ không gặp phải Lang Duệ.

Nhớ tới anh ta, Bạch Chỉ Hân có hơi sợ hãi bất an.

Quả thật Quý Khoan đã hẹn với giáo sư Hứa.

Giáo sư Hứa đã gần bảy mươi tuổi, vốn đã về hưu nhưng được trường học giữ lại, gần đây thân thể của ông ấy luôn không khỏe, vốn cũng không định hướng dẫn sinh viên nữa.

Quý Khoan dùng hết lời thuyết phục mới khiến ông ấy đồng ý gặp Bạch Chỉ Hân.

Lúc hai người đến, giáo sư Hứa vẫn còn chưa đến.

Trong quán trà, Bạch Chỉ Hân khó nén được kích động, cô ta lúc thì vui vẻ, lúc lại cau mày, luôn hỏi Quý Khoan mình phải biểu hiện như thế nào mới đúng, cuối cùng hỏi đến mức Quý Khoan không nhịn được bật cười.

Giáo sư Hứa đúng giờ đi đến, Quý Khoan đỡ giáo sư vào quán trà.

Giáo sư Hứa hỏi Bạch Chỉ Hân rất nhiều vấn đề, phần lớn Bạch Chỉ Hân đều trả lời được.

Giáo sư vẫn còn hơi do dự, “Tuổi tác của thầy quá lớn, người nhà cũng kiên trì không cho thầy làm việc nữa, hay như vầy đi, thầy đi về thương lượng với bọn họ trước, có gì thầy sẽ cho các em câu trả lời.”

Vẻ mặt Bạch Chỉ Hân lộ vẻ bất an, cô ta ngồi thẳng lưng, mời vừa muốn nói gì đã bị Quý Khoan cắt ngang.

Anh cười với giáo sư, nói: “Vâng cứ vậy đi ạ, bọn em chờ tin tức của thầy.”

Bạch Chỉ Hân mệt mỏi ngồi xuống ghế, không dám nói thêm gì nữa.

Kỳ nghỉ hè này Tần Gia Niên thi lên nghiên cứu sinh, cô định đi gặp giáo sư sớm, nhân tiện chuẩn bị môn học một chút.

Để cho trường học thuận tiên quản lý, nên phân cho mấy người đã tốt nghiệp ở một tầng ký túc xá.

Tần Gia Niên và ba người khác ở cùng một phòng, mọi người đều có ấn tượng lẫn nhau nhưng không mấy thân quen.

Hôm nay, lúc Tần Gia Niên ngủ trưa, Hồng Vũ Vi ở giường dưới ngồi gọi điện thoại.

Tần Gia Niên ngủ không sâu lắm nên bị đánh thức.

Cô trở mình nhìn người bên dưới.

Hồng Vũ Vi dường như không phát hiện trong phòng có người, cô ta ngồi trên ghế, cầm mấy tấm hình trong tay, vừa nhìn vừa gọi điện.

“Hình đã rửa rồi, em đang giữ đây, đàn chị, chị muốn khi nào em gửi qua cho chị?”

“Vâng vâng, chụp rất rõ ạ.”

“Nào, nếu như muốn người ta không biết trừ khi mình không làm.”

“Không vất vả không vất vả đâu, cứ quyết định vậy đi…”

Tần Gia Niên nhìn lướt qua hình trong tay Hồng Vũ Vi, sau đó cô mở to mắt cẩn thận nhìn kỹ hơn.

Trong hình là Quý Khoan và Bạch Chỉ Hân, hai người đang ngồi ở một chỗ khá khuất trong quán trà, Bạch Chỉ Hân tựa người vào bàn trà, cười rất vui vẻ, trên mặt là biểu cảm nũng nịu.

Quý Khoan ngồi đối diện nắm tay thành quyền để bên môi, Tần Gia Niên lại có thể nhận ra anh đang cười.

Tay chân Tần Gia Niên lạnh như băng, cô xoay người xuống giường, đi tới cạnh Hồng Vũ Vi lạnh lùng nói: “Tại sao cậu chụp hình bọn họ?”

Hồng Vũ Vi hiển nhiên không biết trong phòng có người, Tần Gia Niên đột ngột xuất hiện như thế đơn nhiên dọa cô ta giật mình.

Cô ta theo bản năng ôm hình vào trong ngực, vô cùng bất mãn nói: “Liên quan gì đến cậu hả? Đồ bệnh thần kinh, hù chết người mà!”

Tần Gia Niên chỉ chỉ mấy tấm hình trong ngực cô ta, nói: “Liên quan gì đến tôi à? Đó là bạn trai của tôi!”

Hồng Vũ Vi cười, giơ giơ hình trong tay lên, cười trên nỗi đau của người khác nói: “À, bạn trai của cậu giờ đã vượt tường rồi!”

Tần Gia Niên tức giận, máu cơ hồ đều dồn hết lên đầu, cô đoạt lấy hình trong tay Hồng Vũ Vi.

Tấm thứ nhất là hai người ngồi trong quán trà nhìn nhau cười.

Tấm thứ hai được chụp trước cửa phòng thí nghiệm, Bạch Chỉ Hân kéo tay áo Quý Khoan mặt mày tươi cười hớn hở.

Tấm thứ ba Bạch Chỉ Hân nhìn theo bóng lưng của Quý Khoan, trên mặt cố che giấu đi tình cảm.

Tần Gia Niên giận đến run rẩy cả người, cô thẳng thừng xé nát hết mấy tấm hình trong tay, sau đó mở cửa chạy ra ngoài.

Hồng Vũ Vi còn nói với theo: “Có bệnh mà! Xé đi xé đi, tôi vẫn còn ảnh gốc, cô xé một tấm tôi lại rửa một trăm tấm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.