“Là…là anh sao?” Giọng nói của Tần Gia Niên đầy hoảng hốt, bị gió biển buổi đêm thổi vào nghe có hơi run rẩy.
Giang Trình Dương híp mắt nhìn về phía trước, nói: “Nhìn bóng lưng có vẻ giống là vậy.”
“Là anh ấy.” Tần Gia Niên khẳng định nói.
Giang Trình Dương nhìn cô, hỏi: “Có muốn đi qua chào hỏi không?”
Tần Gia Niên lắc đầu, nhìn đôi trai gái phía xa xa đang đi vào sân, ấp úng nói: “Không được, chị phải về nhà.”
Cô ngẩng đầu nhìn Giang Trình Dương, cong môi nói: “Bận rộn cả ngày rồi em cũng mau về nghỉ ngơi đi.”
Giang Trình Dương khẽ thở dài một hơi, gật đầu nói: “Được rồi, vậy mai gặp lại. Chị về đi, em nhìn chị vào nhà rồi em về.”
Tần Gia Niên cười cười đẩy đẩy lưng anh ta, “Đi đi! Mỗi lần đều phải nhìn chị vào nhà trước, lần này em đi trước đi!”
Vẻ mặt Giang Trình Dương vui vẻ, một bên bị cô đẩy một bên cười với cô.
Tần Gia Niên khoát khoát tay với anh ta, tỏ ý bảo anh ta mau về nhà.
Giang Trình Dương bỏ một tay vào túi, một tay khác giơ lên vẫy vẫy với Tần Gia Niên rồi quay đầu rời đi.
Ở sau cửa sổ lầu hai, Quý Khoan nhìn thấy hai người cười đùa, anh chậm rãi thả rèm cửa sổ xuống, rồi quay vào phòng.
Tần Gia Niên nhìn Giang Trình Dương dần dần đi xa, cô thu hồi lại nụ cười trên môi, từ từ ngồi xổm xuống ôm chặc đầu gối khóc không thành tiếng.
**
Buổi sáng ở đảo Lư đến rất sớm, sóng biển không ngừng đập vào bờ, mặt trời chồi lên từ mặt biển chiếu những tia nắng đầu tiên của ngày mới trên mặt biển lăn tăn sóng.
Kỳ Kỳ chuẩn bị xong bữa sáng thì gọi mọi người dậy ăn.
Kỳ Kỳ gõ cửa phòng Quý Khoan, cô ấy chợt phá hiện anh vẫn còn mặc quần áo ngày hôm qua, lúc này anh đang ngồi trước bàn, vẻ mặt mệt mỏi, trong mắt đầy tơ máu.
Ở trên bàn có đặt mấy lọ chứa vật mẫu, chính là những thứ hôm qua tiểu Thiên đã thu thập về. Còn một cái bàn khác thì đặt thuốc thử để thí nghiệm và bản ghi chép.
Kỳ Kỳ đi vào, chỉ chỉ lên bàn kinh ngạc nói: “Quý công, anh…cả đêm qua anh không ngủ sao?”
Quý Khoan tháo kính xuống, xoa xoa mắt nói: “Vừa hay không ngủ được nên làm phân tích thành phần hóa học trong đất.”
Trên mặt cô ấy hiện lên vẻ lo lắng, “Quý công, anh làm như vậy thân thể của anh sẽ không chịu nổi.”
Cô ấy nhìn xe lăn của anh, muốn nói lại thôi.
Quý Khoan biết cô ấy đang lo cái gì, giải thích: “Không sao, chân của tôi rất khỏe, thức đêm cũng không có ảnh hưởng gì. Cô đi xuống trước đi, gọi tiểu Thiên đến giúp tôi, cần phải ăn sáng đúng chứ?”
Kỳ Kỳ a một tiếng rồi quay người ra ngoài gọi tiểu Thiên.
Trên bàn ăn, Trương Lương nói chi tiết công việc trong ngày hôm nay một lần.
Buổi sáng mọi người đi gặp mặt tiểu thôn trưởng, tập trung tham khảo vấn đề đang tồn tại ở đảo Lư lúc bấy giờ, để tranh thủ đề ra công việc trong kế hoạch sắp tới.
Mọi người không có ý kiến gì, vì vậy sau khi ăn xong họ đi đến phòng khách chờ.
Không lâu sau, Tần Gia Niên đẩy cửa vào trong, Giang Trình Dương đi theo sau cô.
Phòng khách được bày trí thành một phòng họp nhỏ, ở giữa phòng là một cái bàn hình vuông, xung quanh có bày vài cái ghế, bên bệ cửa sổ có treo một cái bảng đen.
Trương Lương và giáo sư Mạnh ngồi ở hai đầu, Quý Khoan, Kỳ Kỳ và tiểu Thiên ngồi dựa vào tường.
Tần Gia Niên và Giang Trình Dương ngồi đối diện bọn họ.
Trương Lương thấy Tần Gia Niên thì không khỏi bất ngờ, hôm qua ông ấy nghe A Nam luôn miệng nhắc tới tiểu thôn trưởng, không ngờ người này lại là một cô gái trẻ tuổi như vậy.
Tần Gia Niên cúi đầu cười cười, Trương Lương giới thiệu tổ công tác với hai người họ, mọi người nhiệt tình chào hỏi nhau.
Duy chỉ có Quý Khoan ngẩng đầu liếc nhìn hai người một cái sau đó lại trầm mặc nhìn vòa laptop của mình.
Trương Lương lúng túng giải thích: “Hôm qua Quý công sửa sang lại một số tài liệu nên cả đêm không ngủ, cậu ấy rất dễ sống chung, năng lực làm việc cũng rất giỏi, cậu ấy cố ý từ Mỹ về nước để gây dựng sự nghiệp bảo vệ môi trường.”
“Tổ trưởng…” Quý Khoan cắt đứt lời nói của ông ấy: “Họp thôi!”
Trương Lương cho là anh khiêm tốn nên gật đầu một cái nói: “Vậy họp thôi, tôi muốn nói với mọi người mục đích chủ yếu lần này tới đây là…”
Tần Gia Niên nhìn người đàn ông đối diện, đã ba năm rồi, anh càng trở nên thành thục và quả quyết, đôi mắt xinh đẹp của anh vẫn luôn như cũ, chẳng qua trong con ngươi hờ hững như một hồ nước trong, không có chút gợn sóng nào.
Cô gái bên cạnh chính là người đã đẩy anh hôm qua, trông rất trẻ tuổi hoạt bát. Cô ấy thường nhìn vào quyển sổ của Quý Khoan, anh luôn để cô ấy nhìn, không hề có chút gì là không chịu đựng được.
“Tiểu thôn trưởng.” Trương Lương gọi cô, “Cô nói sơ về vấn đề ở đảo Lư hiện giờ cho chúng tôi nghe đi, để chúng tôi thuận lợi làm việc hơn.”
“Vấn đề chủ yếu bây giờ của đảo Lư là rừng rậm và đại dương, rừng chủ yếu do bị chặt phá quá nhiều tạo thành xói mòn đất dẫn đến hàng loạt các thiên tai. Còn về đại dương thì có hơi phức tạp, chủ yếu là nước biển bị xanh hóa làm cho hàng loạt các sinh vật biển sống trong đại dương bị chết mà không rõ nguyên do…”
Quý Khoan cúi đầu, những lời Tần Gia Niên nói đều lọt vào tai anh. Anh không cách nào tưởng tượng được cô đã trải qua những chuyện gì, mà có thể khiến cho một cô gái mềm mại chỉ biết đọc sách biến thành một người đảm đương một mặt công việc ở đây, đối với vấn đề môi trường “tiểu thôn trưởng” lại có thể phát biểu vấn đề lưu loát dễ hiểu thế này.
Cô trưởng thành không có anh tham dự, Quý Khoan hơi khổ sở trong lòng.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía Tần Gia Niên, trong mắt là sự yêu thương cưng chiều.
Tần Gia Niên bất thình lình bắt gặp ánh mắt đó của anh làm tim cô như bị ai đó siết chặc, chờ khi cô muốn xác nhận lại thì anh đã dời tầm mắt đi.
Tần Gia Niên hơi dừng lại, tổng kết nói: “Chủ yếu là hai vấn đề này, còn về vấn đề nhân văn khác tôi đã tự xử lý rồi.”
Giáo sư Mạnh nghe Tần Gia Niên khái quá, đại khái hiểu ra, ông nói: “Hôm qua chúng tôi đã kiểm tra trên đảo một vòng, trên căn bản thì nhất trí với kết luận của tiểu thôn trưởng.”
Ông ấy nhìn Trương Lương rồi nói: “Tôi đề nghị chúng ta chia tổ ra tiến hành dược không?”
Trương Lương gật đầu, nhìn mấy người đang ngồi trong phòng khách định phân công.
Tần Gia Niên chợt nói chen vào: “Chủ nhiệm Trương, Giang Trình Dương là nghiên cứu sinh ngành sinh học ở đại học Hoài Bắc, cậu ấy có thể giúp đỡ mọi người giải quyết vấn đề nước biển ở đảo Lư, mọi người có thể cho cậu ấy tham gia được không?”
Trương Lương vỗ tay, “Việc đó cầu còn không được!”
Tần Gia Niên nhìn Giang Trình Dương cười cười nói: “Em trai Trình Dương của chúng tôi rất lợi hại, vừa mới vào học không lâu đã đi theo giáo sư đến Nam Uyển làm công trình, thành quả nghiên cứu của bọn họ còn giành được giải thưởng quốc tế lớn nữa đó!”
Giáo sư Mạnh vừa nghe vừa hứng thú hỏi thăm một trận.
Quý Khoan đẩy xe lăn đi đến cửa, nói với Trương Lương, “Tổ trưởng, tôi đi ra ngoài hóng mát một lúc.”
Trương Lương lo lắng Quý Khoan bất tiện nên gọi Kỳ Kỳ đi ra ngoài với anh.
Cuối cùng Trương Lương phân chia nhiệm vụ: Quý Khoan và giáo sư Mạnh thành một tổ, phụ trách cải thiện rừng rậm; Trương Lương cùng với Giang Trình Dương và Kỳ Kỳ, tiểu Thiên cùng một tổ, phụ trách cải thiện đại dương.
Sau khi tan họp, Tần Gia Niên đi theo Trương Lương lấy công cụ.
Trên đường đi, hai người trò chuyện rất nhiều việc trên trời dưới đất, Tần Gia Niên vừa đi vừa cười, hỏi không lộ ra sở hở gì: “Chủ nhiệm Trương, chú có biết chân Quý công bị sao không?”
Trương Lương cau mày nói, “Chuyên này chú cũng không biết, lúc thấy cậu ấy ở Nam Uyển thì đã như vậy rồi, chị của cậu ấy đẩy cậu ấy đến, chú cũng không ngờ đó.”
Ông ấy thở dài nói: “Đáng tiếc thật, dáng dấp của cậu ấy đẹp trai như vậy, chuyên môn lại mạnh như vậy! Cháu biết không, Quý công tốt nghiệp thạc sĩ về kỹ thuật môi trường ở Mỹ đó, năm ngoái cũng vừa tham gia hội nghị diễn đàn Châu Á Thái Bình Dương, quốc gia rất coi trọng cậu ấy…”
“Chú đoán có thể là ông trời đố kỵ nhân tài.” Trương Lương tổng kết lại.
Tần Gia Niên cười cười như tự giễu, xem ra chị Quý Tình không lừa gạt cô, anh ấy dúng là đến Mỹ học.
Cô còn tự mình suy đoán có phải anh ấy có nổi khổ bất đắc dĩ nào không.
Cũng không biết đến tột cùng mình đang mong đợi thứ gì!
Trương Lương đúng là một người không giấu được chuyện gì, buổi trưa đã nói cho Quý Khoan nghe về cuộc trò chuyện giữa hai người.
Mà Quý Khoan cò tỏ ra rất hứng thú, hỏi rất nhiều chi tiết, thậm chí trạng thái làm việc buổi chiều vô cùng tốt.
Lúc xế chiều, giáo sư Mạnh và Quý Khoan đi vào rừng kiểm tra tình trạng sống sót của cây giống đã trồng.
Giáo sư Mạnh lái xe chở Quý Khoan, hai người tìm một chỗ đất trống trên đỉnh núi rồi đỗ xe.
Giáo sư Mạnh mở xe lăn ra giúp Quý Khoan ngồi lên.
Ở cách đó không xa có khoảng năm người dân đang trồng cây, giáo sư Mạnh và Quý Khoan chia nhau kiểm tra cây giống.
Quý Khoan ngồi trên xe lăn, hành động vô cùng bất tiện, không bao lâu sao đã bị giáo sư Mạnh bỏ xa.
Anh lăn xe đi, đi đến cạnh thôn dân đang trồng cây, mọi người nhìn anh mấy lần rồi lại quay lại làm việc.
Quý Khoan nhìn thấy bóng lưng một người thì không xác định gọi một tiếng: “Chú Tần?!”
Tần Tổ Nguyên nghe có người gọi thì quay đầu qua, ông nhìn thấy Quý Khoan đang ngồi trên xe lăn.
Đầu tiên ông hơi sửng sốt sau đó thở phì phò vứt xẻng xuống đất rồi bỏ đi.
Quý Khoan thấy phản ứng đó của ông thì biết mình không nhận lầm người, anh dùng sức đẩy xe lăn đi đuổi kịp Tần Tổ Nguyên.
“Bác trai, chúng ta nói chuyện một lúc được không ạ?”
Tần Tổ Nguyên nhìn thấy Quý Khoan liền giận sôi máu, năm đó thằng nhóc này vô duyên vô cớ bỏ đi làm hại Niên Niên không ăn không uống hơn nửa năm trời, người cũng gầy đi nhìn mà đau lòng.
Ông càng nghĩ càng giận, thuận tay hất một cái, không ngờ Quý Khoan và xe lăn cùng nhau lăn xuống.
Tần Gia Niên đang giúp thầy chấm điểm bài tập trong trường thì thấy A Nam vội vàng chạy vào.
“Tiểu thôn trưởng, không xong rồi, chú Tần đẩy Quý công xuống núi rồi!”
Tần Gia Niên lập tức đứng bật dậy, cô nhíu mày hỏi: “Cái gì mà đẩy xuống núi hả? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
A Nam: “Tôi cũng không biết hai người họ đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ thấy chú Tần đẩy một cái, xe lăn của Quý công lật đi, cả người và xe cùng lăn xuống núi.”
Tần Gia Niên cất cao giọng hỏi: “Bây giờ anh ấy đang ở đâu?”
A Nam chỉ biết trố mắt nhìn.
Tần Gia Niên gấp đến độ giậm chân tại chỗ, giải thích: “Quý công, Quý công đang ở đâu?”
A Nam: “À À, Quý công à, Quý công đã về tiểu viện rồi.”
Anh ta nói xong thì thấy Tần Gia Niên xoay người chạy, anh ta đuổi theo cả buổi cũng không kịp.
Trong tiểu viện Tần Gia Niên đẩy cửa phòng Quý Khoan ra.
Quý Khoan đang tựa vào đầu giường để bôi thuốc, anh chỉ mặc một cái áo may ô và quần lót, thấy có người vào liền nhanh tay kéo chăn che đi hạ thân.
Tần Gia Niên lúc này mới ý thực được không ổn, cô nhanh chóng quay lưng đi, giơ tay lên gõ cửa một cái.
Quý Khoan thấy rõ người đến là ai, lại cảm thấy có hơi tiếc nuối cong cong khóe miệng, sau đó trầm giọng nói: “Vào đi.”
Tần Gia Niên cúi đầu, len lén liếc anh một cái, thấy anh đã mặc quần áo chỉnh tề, còn đang đắp chăn nữa nên bước chân đi đến cạnh giường anh.
Hai người đều trầm mặc.
Tần Gia Niên dùng chân khẩy khẩy ống quần, nhìn dáo dác khắp nơi.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc cô cũng mở miệng: “Em nghe A Nam nói ba đẩy ngã anh, anh..anh có bị thương nghiêm trọng lắm không?”