Sắc trời vừa hửng sáng thì Tần Gia Niên đã tỉnh lại.
Cô tựa đầu lên vai anh, quanh người cô đều là hơi thở của anh.
Tần Gia Niên nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, mặt cô lập tức đỏ lên như một quả cà.
Quý Khoan hơi nhúc nhích hình như sắp tỉnh lại.
Tim Tần Gia Niên bỗng chốc đập nhanh hơn, nhanh chóng nhắm chặt hai mắt lại.
Quả nhiên Quý Khoan tỉnh dậy, anh nhẹ nhàng đỡ đầu Tần Gia Niên tựa lên thân cây, rồi lấy áo mưa đắp kín lại cho cô, sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài.
Tiếng bước chân của anh dần đi xa, Tần Gia Niên lặng lẽ mở mắt ra, cô dụi dụi mắt nhìn xung quanh.
Mưa vẫn còn rơi nhưng mà đã nhỏ hơn rất nhiều, chân trời đã có một vòng sáng nhàn nhạt.
Quý Khoan đứng trên một hòn đá cách đó không xa, anh đang chống eo nghe điện thoại.
Tần Gia Niên rướn cổ lên lắng nghe, chỉ nghe thấy Quý Khoan thấp giọng lặp đi lặp lại: “Đỉnh núi, đỉnh núi!”
Tín hiệu trên núi rất kém, dường như bên kia vẫn còn chưa nghe rõ được, Quý Khoan cầm điện thoại đi sang bên phải mấy bước, lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa, sau đó anh quay đầu lại vừa vặn thấy được Tần Gia Niên đang nhìn mình.
Tần Gia Niên cứng đờ người, kế hoạch giả vờ ngủ đã không còn thực hiện được nữa.
Quý Khoan cong môi cười với cô một cái rồi tắt máy, gửi cho đối phương một tin nhắn sau đó nhanh chóng đi về phía cây đại thụ.
Anh nhẹ đè đùi phải của Tần Gia Niên một cái, dịu dàng hỏi: “Chân em sao rồi?”
Tần Gia Niên nhịn đau gật đầu nói: “Kha tốt.”
Quý Khoan đau lòng sờ đầu cô một cái, nói: “Thuyền từ Nam Uyển đã đến, chú Tần nói mọi người sẽ nhanh chóng đến đây, ngoan, ráng nhịn thêm chút nữa nha.”
Tần Gia Niên cúi đầu xuống xấu hổ không dám nhìn anh.
Quý Khoan im lặng cong môi, hai tay nhẹ nhàng xoa chân cô.
Tần Gia Niên hốt hoảng vội nhìn anh, Quý Khoan cúi đầu nghiêm túc xoa cho cô, “Ngồi lâu quá có phải không thoải mái dúng không? Anh xoa bóp có thể đỡ hơn một chút.”
Dường như anh vừa nói ra lời này. Tần Gia Niên tựa hồ cũng cảm thấy đau nhức cả người.
Cô hơi nhúc nhích thân thể, mặc cho anh xoa, sau đó dứt khoác nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, từ xa chợt có tiếng còi tu tu của thuyền truyền đến, xen lẫn là tiếng mọi người hô vang:
“Niên Niên!”
“Tiểu thôn trưởng!”
“Quý công!”
Hai mắt Quý Khoan sáng lên, anh vỗ vai Tần Gia Niên trấn an cô rồi đi qua nhìn thử.
Đúng là Tần Tổ Nguyên nguyên dẫn theo A Nam và Trương Lương đang leo lên từ chỗ bên cạnh nơi sạt lở.
Trương Lương gặp được Quý Khoan đầu tiên là đấm một quyền vào ngực anh, sau đó dùng hai tay ôm chặc anh, hung hăng vỗ vài cái sau lưng của anh.
Tần Tổ Nguyên đi qua kiểm tra thương tích của Tần Gia Niên, thấy đùi phải của cô đang dùng cây để cố định thì vẻ mặt đầy lo lắng.
Tần Gia Niên nũng nịu gọi một tiếng: “Ba”, lúc này sắc mặt của Tần Tổ Nguyên mới hơi dịu lại.
Quý Khoan ngắn gọn kể lại cho mọi người nghe chuyện xảy ra hôm qua, rồi mọi người cùng nhau đi xuống núi.
Tần Tổ Nguyên đỡ Tần Gia Niên dậy định cõng cô.
Tần Gia Niên lo thân thể ông không chịu nổi nên sống chết không chịu lên.
A Nam kéo Tần Tổ Nguyên lại, cười nói: “Chú Tần à, ở đây có nhiều đàn ông như vậy không cần chú cõng đâu!”
Anh ta đứng trước mặt Tần Gia Niên, hơi nghiêng đầu nói: “Tiểu thôn trưởng, lên lên lên, để tôi cõng cô xuống.”
Tần Gia Niên do dự không chịu động đậy.
Trương Lương đứng bên cạnh chậc một tiếng, kéo A Nam đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Cũng khống đến phiên cậu đâu, đứng lên đứng lên.”
Mặt A Nam vô cùng mờ mịt, sau đó thấy Tần Gia Niên leo lên lưng Quý Khoan.
Gì? Hình như có chỗ nào không đúng thì phải?!
Có người khác hỗ trợ, Quý Khoan xuống núi nhanh hơn rất nhiều so với leo núi, bọn họ nhanh chóng đi đến dưới chân núi.
Thuyền được neo cạnh nơi có đá ngầm, mọi người lên thuyền quay về bến tàu.
Sau khi xuống thuyền, Quý Khoan cõng Tần Gia Niên trực tiếp đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra một lượt và kết luận cô bị gãy xương đùi phải, bó bột cho Tần Gia Niên xong lại kê cho cô một ít thuốc.
Làm xong hết mọi chuyện đã đến xế chiều.
Quý Khoan đưa Tần Gia Niên về nhà, dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt, uống thuốc đúng giờ rồi lại chạy tới khu trồng trọt cây giống.
Giáo sư Mạnh ở cùng với hai người trẻ tuổi trên đó.
Quý Khoan hỏi thăm giáo sư Mạnh về tình hình cây giống sau đó đi kiểm tra lại lần nữa.
Trải qua sự cố gắng không biết mệt nhọc của mọi người, hầu như tất cả cây giống đều được an toàn.
Tới gần chạng vạng tối rốt cuộc mưa cũng ngừng.
Mọi người cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, không cần phải giám sát ngày lẫn đêm nữa.
Bọn họ vô cùng vui vẻ đi xuống núi, Quý Khoan và giáo sư Mạnh lại quay vè tiểu viện.
Bên trong phòng khách, Trương Lương mang vẻ mặt tươi cười hớn hở đi vòng quanh mấy lần.
Thấy hai người về tới bèn không nhịn được chia sẻ tin tức tốt với bọn họ, “Thí nghiệm đã thành công rồi, cá quế đúng là cứu được tình hình ô nhiễm nguồn nước ở đảo Lư. Chú đã gửi báo cáo lên cấp trên, không qua mất hôm nữa nhóm cá giống đầu tiên sẽ được gửi đến đây!”
Đây quả thật là một tin tốt sau mấy ngày này, mọi người dù có mệt mỏi thế nào cũng cam tâm tình nguyện.
Kỳ Kỳ đang đeo tạp đề nấu ăn, cười hì hì bưng thức ăn đặt lên bàn, “Tới đây nào, chừa một chỗ cho em là được, hôm nay em làm một bữa tiệc thật lớn, chúng ta cùng ăn mừng một bữa đi.”
Tay nghề của Kỳ Kỳ thật sự không tệ, một bàn thức ăn có đầy đủ cá thịt, mặc dù không phải là món ăn cao cấp gì nhưng cũng được xem như mỹ vị.
Mọi người ăn uống no đủ thì đi nghỉ ngơi thật sớm, đây có lẽ là giấc ngủ ngon lành nhất của bọn họ từ khi đặt chân đến đảo Lư này.
Hai tháng kế tiếp, mọi việc hết thảy đều đi vào khuôn khổ.
Nhóm cá quế con dầu tiên đã được thả vào biển, cây giống ở khu vực trồng trọt cũng bắt đầy phát triển tươi tốt.
Mùa mưa nhanh chóng trôi qua, trước đó cũng chỉ có vài trận mưa nhỏ không có phát sinh bất kỳ thiên tai nào nữa.
Những căn nhà của thôn dân bị đất đá của trận sạt lở ở núi Bắc làm hư hại cũng nhanh chóng được tu sửa lại.
Kỳ nghỉ hè của Giang Trình Dương đã kết thúc, anh ta quay về Hoài Bắc tiếp tục việc học của mình.
Chân bị thương của Tần Gia Niên cũng từ từ được hồi phục lại, mỗi ngày Quý Khoan đều sẽ đến nhà họ Tần để thăm cô, Tần Tổ Nguyên không còn ngăn cản gì, Phượng Liên cũng vô cùng hoan nghênh anh đến.
Thời tiết dần chuyển sang lạnh, tháng chín ở đảo Lư bắt đầu vào mùa thu hoạch.
Hôm nay, Quý Khoan đến thăm Tần Gia Niên, chân cô đã hoàn toàn khỏe, đã có thể vịn vào tường để từ từ đi lại.
Hai người ngồi trong căn phòng nhỏ nói chuyện một lúc, cho tới gần tối Quý Khoan mới chuẩn bị rời đi.
“Chú Tần, dì Tần cháu đi trước.” Anh đứng trong phòng khách tạm biệt hai vợ chồng Tần Tổ Nguyên.
Phượng Liên nhìn chồng một cái, Tần Tổ Nguyên tằng hắng nói: “Khoan hẵn đi, tối nay ở đây ăn cớm đi.”
Quý Khoan sửng sốt một lúc, không kịp phản ứng lại.
Phượng Liên lập tức đứng dậy, kéo tay áo Quý Khoan nói: “Đứa nhỏ ngốc, ngây ra đó làm gì, chú muốn cháu ở lại đây ăn cơm, mau đi trò chuyện với ông ấy đi, dì đi làm cơm.”
Lúc này Quý Khoan mới phản ứng lại được, nhìn bóng lưng của Phượng Liên rời đi, vui mừng nói: “Cảm ơn dì Tần ạ!”
Phượng Liên vào phòng bếp nấu ăn, Quý Khoan ngồi trên sofa ngoài phòng khách.
Hai người ngồi đó cũng không nói gì, trong lúc nhất thời không khí có phần lúng túng.
Tần Tổ Nguyên lấy ra một bao thuốc lá, rút ra một điếu ngậm lên miệng.
Ông ấy rất ít khi hút thuốc, nhất là ở nhà.
Tần Tổ Nguyên tìm bật lửa khắp nơi nhưng không thấy đâu cả.
Quý Khoan thấy vậy thì đứng dậy chạy vào bếp hỏi Phượng Liên nơi để bật lửa rồi giúp Tần Tổ Nguyên châm lửa.
Tần Tổ Nguyên hít hai hơi, nhưng lại không tìm được gạt tàn.
Quý Khoan tìm được gạt tàn ở dưới bàn trà nhỏ, anh lấy ra rồi cung kính đưa tới trước mặt Tần Tổ Nguyên.
Tần Tổ Nguyên nhận lấy, ông hút hai hơi, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, sau khi điếu thuốc cháy còn lại một ít thì ông ấy dập nó vào tàn thuốc, sau đó tựa người lên sofa, hỏi Quý Khoan: “Cậu và Niên Niên rất hòa thuận?”
Tần Tổ Nguyên bỗng dưng xoay người đối diện với Quý Khoan, ông híp mắt hỏi: “Những văn kiện cháu đưa cho chú đều là thật sao? Người đó thật sự lái xe đâm vào cháu?”
Quý Khoan gật đầu.
Tần Tổ Nguyên từ từ xoay người lại hung hăng mắng một câu: “Vương bát cao tử!”
Quý Khoan khuyên nhủ ông ấy: “Thiện ác nói chung có quả báo cả chú à, anh ta sớm đã bị bắt rồi, nghe nói trong tù cũng không thoải mái gì.”
Tần Tổ Nguyên liếc nhìn anh một cái, hỏi: “Lần trước chú đẩy cháu, cháu có trách chú không?”
Quý Khoan cười cười: “Chú, chú không nói cháu cũng quên mất.”
Tần Tổ Nguyên cười trêu chọc, “Cháu chỉ giỏi lừa gạt chú, luôn biết lựa lời dễ nghe để nói!”
Quý Khoan ngượng ngùng cúi đầu nói: “Thật sự cháu không trách chú, cháu cũng biết khoảng thời gian đó Niên Niên không tốt.”
Tần Tổ Nguyên thở dài nói: “Được rồi, đều đã qua cả rồi, chân của cháu bây giờ ổn chưa?”
Quý Khoan bảo đảm với Tần Tổ Nguyên: “Đều ổn cả ạ, hậu di chứng gì cũng không có.”
Tần Tổ Nguyên bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng: Cho dù là chân không tốt thì cô nhóc nhà mình cũng nhất quyết muốn theo.
Phượng Liên rất nhanh đã làm xong cơm tối, bốn người cùng ngồi quây bên bàn ăn ăn cơm.
Tần Gia Niên bình tĩnh nhai kỹ nuốt chậm, từ chân mày đến khóe mắt đều treo nụ cười.
Quý Khoan cứ một lúc lại gắp thức ăn cho cô, cuối cùng đồ ăn trong chén cũng xếp lại thành một ngọn núi nhỏ.
Tần Tổ Nguyên lấy đũa của mình gõ đũa anh một cái khiển trách: “Tự ăn đồ ăn của cháu đi! Nhìn chính cháu cũng gầy thành gì rồi, hồi đó lúc đi học tốt biết bao nhiêu, vừa khỏe vừa cường tráng.”
Tần Gia Niên không nói thành lời chỉ biết cười trừ.
Quý Khoan đưa tay xuống dưới bàn ăn, lặng lẽ bấu vào eo cô một cái.
Suýt nữa Tần Gia Niên đã kêu lên thành tiếng, cô trừng mắt với anh rồi đạp vào chân anh một cái.
Động tác nhỏ của hai người dưới bàn bị tiếng ho khan của Tần Tổ Nguyên ngăn lại.
Hai ngày sau, Quý Khoan dẫn Tần Gia Niên đến bệnh viện tháo bột, điều kiện chữa bệnh ở đảo Lư là có hạn nên bác sĩ đề nghị cô đến Nam Uyển kiểm tra tổng quát lại lần nữa để có kết quả chính xác nhất.
Quý Khoan xin nghỉ với Trương Lương, ngày hôm sau hai người liền đi thuyền đến Nam Uyển.
Khi thuyền cập vào bến cũng đã chạng vạng tối rồi, hai người đi đến khách sạn đối diện bệnh viện để đặt phòng, sau khi cất đồ đạc xong thì xuống lầu ăn tối. lúc về phòng lần nữa cũng đã tối rồi.
Lúc vừa mới thuê phòng thì không thấy gì, còn giờ chuẩn bị đi ngủ thì mặt Tần Gia Niên nóng như lửa đốt.
Mặc dù hồi còn học đại học hai người yêu nhau có đi qua phòng của nhau nhưng trước sau hai người đều giữ lại ranh giới cuối cùng, hôm nay cô nam quả nữ ở chung phòng thế này nghĩ thế nào cũng không được tự nhiên.
“Niên Niên?” Quý Khoan gọi cô.
Tần Gia Niên vẫn đang ngẩn người, Quý Khoan gọi mấy tiếng cô mới hoàn hồn lại được.
Cô cúi đầu không dám nhìn anh, nắm chặt quần áo mình rồi chạy vào phòng tắm như một làn khói, chỉ chừa lại một câu lí nhí như tiếng mèo kêu: “Em muốn tắm.”
Quý Khoan nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, không nhịn được bật cười.
Tần Gia Niên ở trong phòng tắm hơn một tiếng đồng hồ vẫn không chịu ra, cuối cùng Quý Khoan lo lắng đi gõ cửa, “Niên Niên, em có sao không?”
Tần Gia Niên hoảng hốt nói: “Không sao, không sao cả ạ, em vô cùng ổn, anh tuyệt đối không được vào đó!”
Quý Khoan tựa vào tường cạnh cửa phòng tắm, cười khẽ một tiếng.
Trong phòng tắm, Tần Gia Niên đang cầm đồ lót vô cùng xoắn xuýt.
Bình thường cô chỉ mặc đồ ngủ, cũng không mặc thêm đồ lót, nhưng bây giờ Quý Khoan đang ở đây, cô lại không thể thả lỏng thế được.
Sau khi xoắn xuýt một lúc, cuối cùng cô quyết định mặc đồ lót vào rồi mới nơm nớp lo sợ đi ra khỏi phòng tắm.