“Khi bạn trai cậu mãi không trả lời tin nhắn, cậu sẽ làm gì?” Alpha hỏi.
Thực tập sinh nghiêm túc tự hỏi vấn đề này của cấp trên.
Alpha là một luật sư giỏi, lúc đi làm hầu như chưa bao giờ đề cập tới chuyện gì khác ngoài công việc, chẳng mấy khi ông chủ cuồng công việc như AI của cậu ta hỏi một vấn đề như thế, cậu ta phải trả lời hẳn hoi.
“Đi tìm người ta?”
“Nhưng em ấy đi công tác nước ngoài.”
Alpha hình như cười khổ.
Tất cả mọi người trong văn phòng đều biết ông chủ có một cuộc hôn nhân hoàn mỹ, thậm chí được đồn là một cặp thần tiên quyến lữ trong giới, cậu ta gặp Omega mấy lần, thật sự rất xứng đôi với Alpha.
Mà lần trước trong bữa tiệc chúc mừng, Omega dũng cảm bảo vệ chồng, vì Alpha chỉ trích bạn trai cũ cũng làm người ta khắc sâu ấn tượng.
Xinh đẹp nổi bật vừa vặn bổ sung cho ông chủ khiêm tốn.
Trợ lý dùng từ cẩn thận: “Trước đó hai người có xảy ra mâu thuẫn gì không ạ?”
Alpha lắc đầu: “Không.”
Hai người cùng lâm vào buồn rầu.
“Tôi không chắc lắm.” Alpha nói tiếp.
Trước khi Omega đi, hai bọn họ xảy ra tranh chấp có chút không thoải mái, thậm chí anh cũng không biết như thế có xem như không thoải mái hay không nữa.
Bởi vì đương sự thoạt nhìn không chịu xíu ảnh hưởng nào, chỉ có một mình nội tâm anh chịu khiển trách.
Trước kia mỗi lần đi công tác bọn họ đều trao nhau nhau nụ hôn tạm biệt, sáng hôm qua ra cửa Omega lại không đòi hôn.
“Trước khi đi chúng tôi vừa trải qua một ngày kỷ niệm, lúc trao quà cho nhau xuất hiện một ít lệch lạc.”
Alpha gian nan khái quát lại sự việc xảy ra đêm qua, cụ thể hơn là Omega muốn làm nhưng bị anh lấy lý do hôm sau bay sớm để từ chối, lo lắng sức khỏe của cậu bị ảnh hưởng, cuối cùng chỉ làm hai lần.
Trời mới biết lúc ăn cơm Omega cố ý quét bánh kem lên người mình sau đó muốn Alpha hỗ trợ liếm làm anh nhẫn nhịn có biết bao nhiêu khó chịu.
Rõ ràng là ngày kỉ niệm mà còn muốn khắc chế, quá khó khăn.
Đây là nguyên lời Omega lẩm bẩm trước khi đi ngủ.
Omega là người thích tạo ra niềm vui bất ngờ, thi thoảng lại mua mấy món quà thú vị tặng Alpha, ví như hộp bút hình mèo khác hoàn toàn toàn những vật trang trí khác trên bàn làm việc của Alpha.
Vì vậy ngày kỉ niệm cũng không chuẩn bị món quà gì quá quý giá, chỉ làm cho Alpha một bát mì trường thọ, sợi mì tự mình cán, hình dạng không đều nhưng ăn rất ngon.
Ý thức về lễ nghi của Alpha sau khi quen Omega mới dần được trau dồi thêm.
“Nghĩa là cậu ấy không thích đồng hồ ạ?” Trợ lý hỏi.
Đồng hồ Alpha tặng là cậu ta dựa theo yêu cầu của anh mà chọn bản mới nhất của một nhãn hiệu nổi tiếng, mỗi một cái đều có giá ngang ngửa nửa năm tiền lương của cậu ta.
Alpha: “Không phải.”
Trợ lý thở phào: “Hay là anh gửi thêm cho cậu ấy mấy tin nhắn nữa, nhỡ khi bận quá chưa kịp xem thì sao? Hoặc chênh lệch múi giờ?”
“Trước đó tôi đã gửi rất nhiều.” Alpha bất đắc dĩ trả lời.
Anh thật sự không biết làm gì bây giờ, tình huống như này chưa từng xảy ra, mỗi mối tình sau khi trưởng thành đều không gặp tình huống này, mà bản thân anh trước đây chưa từng có xúc động muốn liên hệ ngay với người yêu như thế.
“Hay là anh thử gửi sticker xem?”
Alpha: “?”
Chịu đựng cảm giác tê cả da đầu gửi đi sticker trợ lý tải xuống giúp anh, Alpha úp điện thoại xuống ngay tức khắc, không nỡ nhìn thẳng.
Cứu mạng, anh vừa làm gì đấy!
Một con Samoyed lắc tai, dòng chữ phía trên là: Vợ ơi vợ ơi vợ ơi.
Alpha không khỏi đỡ trán.
Cái này là cái duy nhất có thể xem là tạm được sau khi anh bỏ qua mấy cái gì mà “Sao vợ không chơi cùng anh vậy”, “Làm ơn đi mà, vợ ơi chơi với anh đi, tai anh sờ thích lắm” linh tinh không phù hợp với tính cách của Alpha.
Nghĩ lại vẫn thấy xấu hổ, anh vốn rất ít khi dùng sticker, đặc biệt là loại cún con giả vờ đáng yêu này.
“Cậu xác định cách này được à?”
“Anh không thấy đáng yêu à? Mỗi lần em gửi cho bạn trai, anh ấy đều nhịn không được trả lời em luôn.”
“Ồ thế hả…”
Alpha như suy tư gì đó, thì ra mấy cặp tình nhân trẻ tuổi bây giờ đều thích cái kiểu làm nũng thế này.
Vành tai anh ửng đỏ hồi lâu.
Cuộc điện thoại của Omega đến vào lúc gần tan làm, mở đầu chính là câu “Điện thoại của anh bị trộm rồi à?” làm rặng mây ửng hồng trên gương mặt anh mãi mới rút giờ lại nổi lên.
Anh cố ý không giải thích, hỏi lại bên kia thế nào, sao giờ mới lên hệ.
“Vẫn ổn, em mới hết bận, vừa lúc nhìn trúng một cặp nhẫn vô cùng đẹp, nhưng không biết cỡ ngón tay anh thế nào cho nên em hỏi chút.” Giọng Omega trong trẻo, nghe thôi đã khiến tâm trạng trở nên tốt hơn.
Cậu gửi một bức ảnh tới.
“Em muốn mua nhẫn?”
Cặp nhẫn trên bức ảnh vừa nhìn đã thấy xa xỉ, Alpha chợt ngồi thẳng, cánh tay đặt trên bàn chuyển sang ngực, anh thấy trái tim mình đập nhanh hơn bình thường.
“Không ạ, chỉ là tình cờ nhìn thấy, cảm thấy rất thích hợp làm nhẫn cưới của chúng ta.”
Omega bởi vì căng thẳng mà suýt cắn phải đầu lưỡi, vậy nên mấy chữ cuối phát âm không được rõ ràng.
Alpha nghe không rõ: “Cái gì cơ?”
Đại khái là anh không ý thức được mình hồi hộp thế nào, tay vô thức nắm chặt.
“Chẳng phải anh gọi em như thế rồi à?” Điện thoại kề sát tai Omega, cậu nói nhỏ.
Dù không nhìn thấy thì Alpha vẫn có thể tưởng tượng ra đối phương hiện tại đáng yêu đến nhường nào, nội tâm không khỏi mềm nhũn, lấn át cả nỗi thẹn thùng.
“Anh có thể… có thể chính miệng gọi lại cho em nghe được không?” Giọng Omega ngày càng nhỏ, ngữ điệu phập phồng gần như không giống cậu, ngược lại giống trẻ con hơn.
Chờ vài giây không thấy Alpha phản ứng lại, cậu lập tức sửa miệng: “Được rồi, được rồi, chờ em cầu hôn anh, lúc ấy anh sửa miệng cũng được, hiện tại em không vội.”
Nói không vội nhưng vẫn cố nhấn mạnh thêm một lần: “Chờ em mang nhẫn về nhé!”
Nghe ra rõ ràng vội muốn chết.
Alpha mỉm cười “Ừ.”
Tuy chẳng hiểu sao lại được cầu hôn nhưng đối tượng là Omega xinh đẹp ngu ngốc mình thích nhất, không đồng ý mới lạ!
Sau khi biết kích cỡ, tâm tư Omega tập trung lại việc mua nhẫn, hứng thú bừng bừng trao đổi với nhân viên.
Cậu vội chào Alpha: “Em tắt máy đây.”
Không kịp chuẩn bị đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Alpha truyền tới từ đầu dây bên kia: “Ok vợ.”
Thì ra người đàn ông thành thục cũng có lúc xúc động.
Người đàn ông thành thục cúp máy xong chợt cảm thấy xấu hổ…