Xinh Đẹp Như Vậy Mà Lại Là Alpha

Chương 13



Lạc Tinh Vũ trở về ký túc xá thì bắt đầu nhàm chán ngồi ngẩn người.

Bây giờ mới hơn mười giờ, đi ngủ thì sớm quá mà không ngủ lại chẳng có việc gì để làm. Cậu ngồi ở bàn học một lúc, lại đứng dậy trèo lên giường nằm, liên tục nhấn mở khung chat với Nguyên Dục rồi lại thoát ra.

Sao Nguyên Dục vẫn chưa trả lời tin nhắn chứ?

Cậu ấy rốt cuộc đã đọc chưa nhỉ......

Lạc Tinh Vũ rút gối sau đầu ra, rầu rĩ đè lên mặt của mình.

Cứ như vậy ngẩn người một lúc, cậu lại kéo gối xuống để lộ ra một con mắt, giống như tên trộm lén lút nhìn vào màn hình di động.

Vẫn không có gì.

"A ——" Lạc Tinh Vũ lại kéo gối đè lên mặt, chỉ hận không thể ngạt chết chính mình ngay tại chỗ.

Nhưng bản năng cầu sinh của con người rất mạnh mẽ, tại thời điểm cậu thật sự cảm thấy hô hấp khó khăn, bèn kéo gối từ trên mặt xuống dưới.

Sau đó lại ngẩn ngơ mà nhìn trần nhà.

Suy nghĩ của Lạc Tinh Vũ rất đơn giản, thích thì theo đuổi, mỗi ngày một lần "Tôi thích cậu" tuyệt đối không thể thiếu được. Tuy rằng cậu không có kinh nghiệm theo đuổi người khác, nhưng chắc chắn sẽ không sử dụng những phương pháp linh tinh được giới thiệu trên mạng, cậu cảm thấy Nguyên Dục không giống những người khác.

Quan sát tình huống mấy ngày nay thì Nguyên Dục quả thực không giống như những người khác.

Quá khó theo đuổi.

Đến một điểm đột phá cũng không tìm ra được.

Chẳng qua, Lạc Tinh Vũ cũng không phải là kiểu người dễ dàng từ bỏ. Cậu nhét gối ra sau đầu, nghĩ đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm đi tìm Nguyên Dục cùng ăn sáng nữa.

Nhưng giờ này thật sự là quá sớm, Lạc Tinh Vũ nằm trên giường không có một chút buồn ngủ nào, cũng chẳng biết đã nằm bao lâu rồi, có lẽ là khoảng mười phút, cậu lại không nhịn được mà nhìn điện thoại.

Còn chưa tới mười phút nữa, mới có ba phút trôi qua thôi.

Ể...... Nguyên Dục nhắn tin lại?!

Lạc Tinh Vũ bắt lấy điện thoại, ngồi bật dậy.

- Nhìn thấy rồi.

Đơn giản ba chữ, lại có thể xóa tan toàn bộ cơn buồn ngủ của Lạc Tinh Vũ.

Cậu nói chuyện với Nguyên Dục, thường thường được trả lời nhiều nhất chính là một chữ "Ừm".

Ba chữ ngắn ngủi này rơi vào trong mắt cậu thì chẳng khác nào một bước nhảy vọt to lớn cả.

Lạc Tinh Vũ gập chân phải dựa vào tường, lựa meme hơn nửa ngày trời, cuối cùng chọn hình một bé mèo mắt to chúc ngủ ngon gửi qua.

Đợi một lúc vẫn không nhận được tin nhắn lại, Lạc Tinh Vũ đoán có lẽ Nguyên Dục đã đi ngủ rồi.

Còn cậu thì chẳng ngủ nổi nữa.

Cậu dựa sát vào tường, tầm mắt không có mục tiêu đảo chung quanh phòng một lượt, cuối cùng dừng lại ở chiếc ván trượt đang dựng dưới cửa sổ phòng mình.

Nháy mắt liền cảm thấy tay chân ngứa ngáy.

Chân phải Lạc Tinh Vũ quơ quặng, tụt xuống khỏi giường rồi nhảy đến chỗ ván trượt. Bàn tay sờ soạng khắp ván trượt một vòng, lại xách lên lắc lắc hai cái, sau đó thì đặt về chỗ cũ.

Cậu nhìn chân trái của mình, khẽ thở dài một hơi.

Hôm nay đến bệnh viện kiểm tra một chút, tuy rằng đã được gỡ thạch cao, thế nhưng bác sĩ nói chiếc chân này của cậu phải chờ hơn mười ngày nữa mới có thể tháo băng vải. Sau khi tháo băng thì phải hạn chế đi lại, còn phải dưỡng thương thêm mười ngày nữa.

Mười ngày lại cộng thêm mười ngày, một tháng buồn chán cứ như vậy trôi qua.

Nhưng giờ phút này, cậu chỉ hận không thể xách ván trượt đến quảng trường Thái Dương trượt một trăm vòng thôi.

Nghĩ là một chuyện mà có làm được hay không lại là một chuyện khác. Cậu bây giờ chẳng làm nổi cái gì ngoại trừ việc sờ sờ ván trượt cho sướng tay.

À, còn có thể sướng con mắt nữa.

Câu lạc bộ trượt ván mời cậu gia nhập lúc trước hầu như ngày nào cũng có năm, sáu người đến quảng trường Thái Dương chơi, hôm nay chắc chắn cũng không phải ngoại lệ. Lạc Tinh Vũ nhìn thời gian, mới hơn 10 giờ tối, cách giờ giới nghiêm vẫn còn hơn nửa tiếng đồng hồ.

Mặc dù cậu không thể chơi, nhưng đi xem thì vẫn được cơ mà.

Lạc Tinh Vũ nhảy lò cò đến bàn học lấy chiếc nạng, quyết định đi đến khu điểm mù xem một chút.

Có rất ít người vẫn đi lại ngoài đường vào cái giờ này, nếu có thì cũng đều đi về phía ký túc xá bên này, chỉ có một mình Lạc Tinh Vũ là đi về hướng ngược lại.

Khu điểm mù nằm ở phía sau ký túc xá của nhân viên công tác, không có đèn, phải dựa vào đèn cửa ký túc xá với đèn đường chiếu sáng, nhưng vẫn còn rất tối. Lạc Tinh Vũ đi đến khe hở giữa hai tòa nhà thì dừng lại một chút, móc điện thoại ra bật đèn lên rồi mới tiếp tục đi vào trong.

Bởi vì nơi này quá tối mà ngày thường cậu rất ít tới đây. Trước kia mỗi lần đi qua đây Lạc Tinh Vũ đều dẫm lên ván trượt rồi lao thật nhanh về phía phát ra ánh sáng, thế mà hôm nay lại phải chống nạng mà mò mẫm từng bước một, đối với cậu mà nói thì mỗi một bước đều như thể một sự dày vò.

Nơi này nằm ở vị trí đón gió, cứ chốc chốc lại có một trận gió nổi lên, có vẻ càng trở nên càng quỷ dị.

Cả người Lạc Tinh Vũ cứng đờ, sao trước kia cậu lại không phát hiện ra chỗ này khủng bố vậy chứ, đã thế còn cảm thấy những làn gió kia thổi ra được hương vị của tự do nữa.

Cậu cảm thấy đèn pin điện thoại càng lúc càng tối, nghĩ thầm nếu không thì thôi vậy, ngày mai nhân lúc trời còn sáng thì lại tới sau, chứ vì để sướng con mắt mà làm cái thân sợ hãi thì chẳng đáng chút nào.

Vừa mới chuẩn bị xoay người, lại một trận gió ù ù thổi đến, cả người Lạc Tinh Vũ run run. Cậu đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó thì ngây ngẩn cả người.

Cái mùi hương này ——

Hương thuốc lá nhưng lại trộn lẫn với một mùi hương khác không giống như thuốc lá, khiến cho người ngửi thấy tay chân mềm nhũn này, Lạc Tinh Vũ không bao giờ có thể quên được.

Đây là cái mùi hương đã hại cậu ngã từ trên tường xuống kia!

Lạc Tinh Vũ đứng yên tại chỗ, vô thức ôm điện thoại vào ngực, chung quanh nháy mắt chìm vào trong bóng tối. Cậu hơi sợ hãi, lại vội vã nghiêng điện thoại để lộ ra một tia ánh sáng bé nhỏ.

Lạc Tinh Vũ hít hít mũi, dưới chân nháy mắt đã mềm oặt, cậu xác định đây chính là mùi hương mình ngửi được lúc trước.

Thật sự quá trùng hợp, vậy mà lại để cậu tóm được! Cậu chống nạng chọc xuống bùn đất dưới chân, chậm rãi dán sát vào tường, mon men đi từng chút một về phía trước.

Cậu muốn bắt người này, hỏi hắn rốt cuộc đã hút loại thuốc gì, vì sao lúc đó lại nhẫn tâm quay đầu bỏ đi như vậy, sau đó thì cho hắn nhìn cái chân què của mình, lương tâm của hắn còn không cắn rứt sao!

Lạc Tinh Vũ dịch đến bên mép tường, điện thoại ôm trong ngực, tay trái giơ chiếc nạng, trong lòng thầm đếm "ba, hai, một" rồi đột ngột quay lại phía sau.

Một chút ánh sáng được chiếu ra từ đèn pin, cậu thấy rõ vị trí người nọ đang đứng, ở ngay cạnh góc tường. Đối phương cũng nhìn về phía phát ra ánh sáng, Lạc Tinh Vũ vội vàng đi đến chỗ hắn đứng.

Cậu nhảy hai bước lao thẳng về phía trước, tay trái duỗi ra, dùng chiếc nạng chặn lại đường lui của hắn, tay phải cầm điện thoại vung lên, muốn túm lấy cổ hắn.

Cậu nhớ rõ người này rất cao, nên cũng giơ tay lên cao, ánh sáng đèn pin xẹt qua vai hắn, cậu không kịp nhìn rõ mặt. Bởi vì chỉ có một chân được dẫm trên mặt đất, mà khi nãy còn nhảy nhót hai cái, Lạc Tinh Vũ liền có chút đứng không vững, dứt khoát nhào đến ôm lấy hắn, còn hét lên một tiếng: "Đừng hòng bỏ chạy!"

Trong tay người nọ kẹp một điếu thuốc, hắn quay lại, vừa giơ tay lên liền sững sờ.

Đối phương đưa điếu thuốc về phía sau, để đầu thuốc hướng lên trời. Lạc Tinh Vũ dùng toàn bộ sức lực mà bám vào người hắn, hắn cũng không phản kháng. Trái lại còn dùng một tay kia ôm lấy eo Lạc Tinh Vũ giúp cậu ổn định lại, chân phải cũng lùi lại một bước để tránh đụng vào chiếc chân bị thương của cậu.

Hai người dựa vào tường bằng một tư thế cực kỳ kỳ cục, Lạc Tinh Vũ còn áp đầu vào bờ vai của hắn, cố gắng khóa hắn vào trong tường.

Cậu cầm chiếc nạng gõ lên tường, giọng nói đầy hung dữ: "Bị bố mày bắt được rồi nhé con! Mày học lớp nào, hút thuốc gì! Có nhớ mấy ngày trước có người ngã từ trên tường xuống không, mày đứng ở chỗ này, thấy chết mà không cứu! Còn khoanh tay đứng nhìn nữa! Mẹ mày.... Mày đéo có nghĩa khí!"

"...... Lạc Tinh Vũ."

Lạc Tinh Vũ đang chuẩn bị tìm từ để nói, nghe thấy giọng nói này, cánh tay vung chiếc nạng nháy mắt dừng lại, lời muốn nói đột nhiên mắc kẹt trong cổ họng, lập tức đổi giọng: "Nguyên Dục?"

Cậu đột nhiên ngửi thấy hương bạc hà quen thuộc từ trên quần áo của người này, liền ngẩng đầu cầm đèn pin chiếu từ sau ra trước, "Sao lại là cậu......"

Gương mặt Nguyên Dục được ánh sáng phác họa rõ nét, đuôi tóc vẫn còn ướt, trên vai áo thấm một vài vệt nước, hắn mím môi, đầu ngửa ra sau, nhưng vẫn cách Lạc Tinh Vũ rất gần. Lạc Tinh Vũ vừa ngẩng đầu, chiếc mũi tựa như thể sắp cọ vào môi hắn.

Nguyên Dục chỉ có thể quay đầu tránh đi, nói: "...... Cậu đứng dậy trước đã."

Cái tư thế hiện tại cũng khiến Lạc Tinh Vũ rất khó chịu, chân trái không thể dẫm lên mặt đất, chân phải thì kiễng, toàn bộ trọng tâm đều đặt ở trên người Nguyên Dục. Cậu cầm chiếc nạng chọc lên tường vài cái đều trượt, vật lộn một hồi, sức nặng đè lên người Nguyên Dục lại càng lớn.

Nguyên Dục nhét điếu thuốc vào miệng, dùng cả hai tay mới kéo được cậu từ trên người mình xuống. Lạc Tinh Vũ chiếu đèn pin vào giữa hai người liền thấy rõ mặt Nguyên Dục, nhất thời sững sờ không biết nên làm gì cho phải.

Hai người rơi vào một khoảng tĩnh lặng ngắn ngủi. Lạc Tinh Vũ ngơ ngác nhìn Nguyên Dục, vẻ mặt đầy hoang mang.

Nguyên Dục lại kẹp điếu thuốc vào tay, hỏi cậu: "Cậu không ngủ còn chạy tới đây làm gì?"

"Tôi...... sớm quá, không ngủ được nên muốn đi xem người khác trượt ván một lát." Lạc Tinh Vũ thành thật trả lời, nói xong trong đầu mới thoáng tỉnh táo lại một chút, một đống nghi vấn bừng bừng dấy lên, "Cậu làm gì ở đây? Cậu...... cậu hút thuốc à? Lúc trước cũng là cậu...... Cậu...... Sao cậu không cứu tôi mà cứ thể bỏ chạy?"

Lạc Tinh Vũ mở to mắt nhìn Nguyên Dục, dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo lại có chút buồn cười, khiến Nguyên Dục không nhịn được mà khẽ cười một tiếng.

Đây hẳn là lần đầu tiên hắn cười, cũng là lần đầu tiên cười với Lạc Tinh Vũ.

Thời điểm Lạc Tinh Vũ đột nhiên lao đến, suýt chút nữa hắn đã đẩy cậu ra. May sao lúc nhìn thấy chiếc nạng quen thuộc kia hắn đã do dự một chút, bằng không Lạc Tinh Vũ lại phải nhập bệnh viện chữa chân thêm một lần nữa rồi.

Sau khi biết là Lạc Tinh Vũ, hắn liền cảm thấy bản thân kiếp trước có lẽ đã mắc nợ cậu, nếu không thì tại sao làm cái gì cũng bị cậu bắt gặp một cách hoàn hảo như vậy chứ.

Nhưng cũng thật may vì bị cậu thấy được.

Chuyện xui xẻo đều đụng phải mình cậu thì cũng không còn xui xẻo nữa rồi.

"Lúc ấy tôi không biết cậu là Beta, sợ cậu ngửi thấy mùi tin tức tố. Đây là thuốc khói, có hiệu quả tê mỏi nhất định, có thể thả lỏng thần kinh, chậm rãi xoa dịu đau đớn ở tuyến thể." Nguyên Dục nói xong, nghiêng đầu rít một hơi rồi phun ra một ngụm khói sau đó mới nhìn về phía Lạc Tinh Vũ, "Cậu còn muốn biết gì nữa không?"

Lạc Tinh Vũ vẫn còn ngây người, cậu cảm thấy Nguyên Dục rất khác ngày bình thường, sương khói làm mặt hắn có chút mơ hồ, hắn khẽ nheo mắt, nét mặt hoàn toàn thả lỏng.

Nguyên Dục đúng là rất thả lỏng.

Nương theo khói thuốc, hắn chậm rãi phóng thích tin tức tố ra bên ngoài, chỉ có lúc này hắn mới có thể chân chính được điều khiển tin tức tố của mình. Tuy rằng chỉ có một góc nho nhỏ như vậy, nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Phản ứng của bản năng vào thời khắc này cũng rất cường liệt, một góc tin tức tố của Nguyên Dục vô thức bao bọc quanh thân Lạc Tinh Vũ, nếu cậu không phải là Beta thì đã trở thành con mồi trong mắt Nguyên Dục từ lâu rồi.

"Sau khi trở về tôi có thể hỏi tiếp được không?" Lạc Tinh Vũ nhảy vào ven tường, dựa lưng vào tường, "Tôi bây giờ vẫn rất hoang mang."

Lạc Tinh Vũ hiếm khi chịu yên tĩnh, Nguyên Dục cũng không nói lời nào, tựa vào tường tiếp tục hút thuốc, nỗi lòng cũng dần dần bình tĩnh, lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày.

Mãi đến lúc sắp hút xong một điếu thuốc, Lạc Tinh Vũ đột nhiên nói: "Tôi tha thứ cho cậu."

Nguyên Dục: "......?"

Lạc Tinh Vũ cúi đầu, yên lặng đến gần Nguyên Dục, rầu rĩ nói: "Tuy thuốc lá của cậu khiến tôi bị ngã gãy chân, hơn nữa cậu còn không cứu tôi, hại tôi phải viết bản kiểm điểm hai nghìn chữ, còn phải thọt chân một tháng......"

Nguyên Dục: "......" Tội ác còn tày trời quá nhỉ.

"Nhưng tôi đều tha thứ cho cậu." Lạc Tinh Vũ quở trách một loạt hành vi phạm tội của Nguyên Dục xong, lại thở dài nói, "Ai bảo tôi lại thích cậu cơ chứ. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.