Xinh Gái Có Gì Sai

Chương 13: Hay cho một cô gái lạ lùng



Thời Vũ không hề biết, sau khi cô rời khỏi nhà, bạn trẻ Thời Vũ đã mò ra chiếc di động ban đầu của cậu, quen đường quen lối bấm vào một video, sau đó xem video đó không chớp mắt, dần dần cậu sẽ nở nụ cười, tất cả sự âu sầu, bất lực đều trở thành vui vẻ.

Ừm, nhân vật chính trong video này chính là bà chị Thời Vũ.

Đương nhiên không thể là Thời Vũ bây giờ, Thời Vũ bây giờ đã sắp trở thành ám ảnh của cậu chàng Thời Vũ rồi, cậu đâu thể nhìn bà chị ấy mà mỉm cười chứ.

Nhân vật chính trong video là Thời Vũ lúc bốn, năm tuổi.

Bạn nhỏ Thời Vũ khi ấy đáng yêu khỏi nói, khi Thời Văn Tài và Đới Hân bế cô nhóc ra ngoài, sẽ có người muốn bế, sờ mặt, thậm chí chụp ảnh chung, nói chẳng hề thái quá một tẹo nào, cô nhóc Thời Vũ khi ấy đúng là đáng yêu như vậy đấy.

Dù sao thì cu cậu Thời Vũ cũng thầm cảm thấy chị gái mình có khuôn mặt đó là một sự bù đắp cho tính cách lạ lùng của bà ấy. Đến nỗi vì khuôn mặt đó mà Thời Vũ có tính cách như vậy, hay là có tính cách như vậy thì mới bù lại được cho khuôn mặt ấy, cậu cũng không biết nữa.

Hồi nhỏ khi mới bắt đầu hiểu chuyện và có thể trao đổi với người lớn, bà chị Thời Vũ tình cờ phát hiện ra một chuyện lớn, đó chính là tiền mừng tuổi bà nội cho họ khác nhau.

Bạn nhỏ Thời Vũ sốc, cô nhóc đếm tiền của mình, rồi lại đếm tiền của cu cậu Thời Vũ, có lẽ biết mình tính toán không tốt cho lắm nên so từng tờ, sau đó tiền của cu cậu Thời Vũ nhiều hơn ba tờ.

Cu cậu Thời Vũ có năm tờ cá diếc đỏ, còn cô nhóc chỉ có hai tờ.

Sau đó cô nhóc so với mấy chị họ, phát hiện số cá diếc đỏ giống nhau, nhưng các anh họ thì nhiều hơn.

Bạn nhỏ Thời Vũ tìm bố mẹ mình mách ngay lập tức, bà nội cho em trai và các anh họ năm tờ cá diếc đỏ, cô nhóc chỉ có hai tờ cá diếc đỏ, cô nhóc tức giận vô cùng, vì mình ít hơn ba tờ cá diếc đỏ.

Thời Văn Tài và Đới Hân vô cùng lúng túng.

Nhưng Thời Vũ không quan tâm đến điều đó, cứ quấy lấy bố mẹ mình, cô nhóc ít hơn ba tờ cá diếc đỏ, thế không đúng, thế không được.

Thời Văn Tài và Đới Hân hết cách, chỉ đành tự móc hầu bao ra, cho Thời Vũ thêm ba tờ một trăm nữa, lúc đó Thời Vũ mới coi như thôi.

Đối với việc bà cụ trọng nam khinh nữ, ngay cả tiền mừng tuổi cũng khác nhau, mấy cô con dâu thầm oán than, cho ít thì cho ít, một đứa nhiều một đứa ít thì còn ra thể thống gì?

Vì thế có người thầm cằn nhằn, sau đó bị Thời Vũ nghe thấy, thế thì không ổn nữa rồi.

Thời Vũ lập tức phát hiện một vấn đề, tiền mà cô bé được ít hơn thằng nhóc Thời Vũ không phải là vấn đề của bố mẹ mình, mà là vấn đề của bà nội.

Thời Vũ trả lại ba tờ một trăm đó cho bố mẹ mình, sau đó, cô nhóc chạy đi quấn lấy bà nội.

Thời Vũ quấn cánh tay cẳng chân nhỏ ôm rịt lấy chân bà nội, sau đó hỏi bà: “Bà ơi, tại sao Thời Vũ được nhiều tiền mừng tuổi như thế, còn con chỉ có tí như vậy?”

“Con gái ở nhà, cần nhiều tiền thế làm gì?” Bà cụ hung dữ.

“Phải mua quần áo, phải mua váy, phải mua chun buộc tóc, phải mua hoa…” Thời Vũ đếm từng cái một, sau đó tức giận. “Con phải mua nhiều đồ hơn Thời Vũ, con nên có nhiều tiền hơn mới phải.”

Bà cụ không nói chuyện với Thời Vũ mà quát lên: “Thời Văn Tài, còn không đến đưa con gái anh đi hả?”

Thời Văn Tài đến, Thời Vũ không đi, cứ đòi đổ tội cho bà cụ.

Được rồi, cô nhóc không đủ sức thắng được bố mình, bị bế đi, nhưng cô nhóc cực kì kiên nhẫn, chỉ cần bố mẹ mình không nhìn mình thì sẽ chạy đến trước mặt bà nội, hỏi bà: “Tại sao con chỉ có tí tẹo tiền như thế, không đúng.”

Bà cụ vẫn không đoái hoài tới cô nhóc, cảm thấy con trai mình vô dụng, ngay cả một con nhóc cũng không quản lý cho tốt.

Thời Vũ giảng đạo lý với bà cụ: “Bà nội, con trai con gái đều giống nhau, con trai được bao nhiêu tiền thì con gái cũng phải được ngần ấy…”

“Bà nội, con nói bà nghe, trọng nam khinh nữ không đúng đâu. Hàng xóm nhà mình, bà cụ ấy trọng nam khinh nữ, con gái chẳng thèm bà ấy nữa, con trai không có bản lĩnh, rõ là đáng thương…”

“Bà nội, bà đừng ngủ, tiền của con bà còn chưa đưa mà…”

……

Thời Vũ là một quỷ sứ giày vò, kiểu càng bại càng dũng, bố mẹ cô nhóc đều sợ cô, bà cụ đi ngủ mà cũng không tha cho.

Bà cụ kêu đau, cô nhóc liền thổi giúp bà cụ, bà cụ vờ ngủ, cô nhóc ngủ cùng bà cụ, sau đó đợi bà cụ tỉnh thì tiếp tục nói với bà cụ rằng bà cụ nợ cô nhóc tiền.

Cuối cùng màn đại chiến giữa hai bà cháu kết thúc bằng thắng lợi của Thời Vũ.

Thời Vũ lấy được ba trăm đồng khác từ chỗ bà cụ.

Chuyện này khiến mọi người kinh ngạc, có thể lấy được tiền từ tay bà cụ, bản lĩnh không nhỏ.

Năm sau đó, Thời Vũ vẫn làm như vậy, không chỉ phải xem em trai mình được bao nhiêu tiền mà phải lấy cả tiền mừng tuổi của mấy anh chị ra, bắt buộc phải để Thời Vũ đếm một lượt, xem có ai được nhiều hơn hay không.

Thời Vũ còn lén lút đi theo bà nội, xem xem bà cụ có lén cho các anh họ đồ tốt không, chỉ cần phát hiện thì lập tức nhảy ra, giống như một đặc vụ phát hiện tình hình quân địch vậy.

Năm này qua năm khác, bà cụ bị Thời Vũ tạo cho ám ảnh, không chơi trò cháu trai cháu gái được số tiền khác nhau nữa, nhưng Thời Vũ vẫn canh chừng bà cụ mãi.

Sau đó năm ấy, Thời Vũ phát hiện anh họ bằng tuổi mình nhiều hơn một tệ, cô bé bùng nổ, lại khóc nói bà nội thiên vị, cho thêm tiền, sau đó sống chết không chịu.

Chuyện đó khiến bà cụ cuống cuồng, giải thích rất lâu, nói một tệ đó không phải là bà cụ cho.

Ông anh họ kia cũng khóc, bởi vì cu cậu đã quên mất tiền từ đâu ra, sau đó vẫn là bố cu cậu nhớ ra, hình như là tiền thừa lúc bảo con trai mua thuốc lá hộ.

Cuối cùng mọi việc đã rõ ràng, mọi người đều thở phào một hơi.

Nhưng Thời Vũ đã nuôi dưỡng thói quen lén quan sát bà nội.

Cô bé luôn lén nấp bên cửa, quan sát bà nội đang làm gì, sau đó đột ngột nhảy ra. Dáng vẻ đó, khiến người ta vừa buồn cười vừa tức giận, bị cậu của cô nhóc quay lại, sau đó mọi người vừa xem vừa cười.

Sau khi cu cậu Thời Vũ lớn lên, cậu vô tình thấy video này thì sốc tận óc, thì ra hồi nhỏ chị gái cậu đáng yêu như thế, bảo sao làm nhiều chuyện quái gở, lạ lùng như thế mà không bị người ta đánh chết, có lẽ là vì không nỡ.

Trong giấc mơ của Thời Vũ, sau này cậu muốn sinh ra một cô con gái giống chị gái cậu, đáng yêu như thế là được, còn về tính cách thì ngàn vạn lần xin đừng.

Thực ra chuyện giữa Thời Vũ và bà nội thật sự kỳ lạ.

Có một năm Thời Vũ chạy đến nhà bà ngoại mà không đến chỗ bà nội, lúc ăn cơm, hình như không huyên náo như năm trước nữa.

Lúc ăn cơm, bà nội đột ngột hỏi: “Có phải năm nay thiếu ai rồi không?”

Cu cậu Thời Vũ buột miệng: “Thiếu tổ tông của bà.”

Bởi vì bà nội thường nói với cô nhóc Thời Vũ – Tiểu tổ tông của bà đâu rồi!

Cu cậu Thời Vũ cảm thấy mình không nói sai, nhưng cậu không hiểu, tại sao mình lại bị bố mẹ mình tẩn cho một trận.

Cậu nhóc Thời Vũ thật lòng cảm thấy người bà nội yêu thương nhất thực ra là bà chị Thời Vũ, có lẽ là bị ngược ra như vậy. Trước khi trút hơi thở, bà nội còn một mực đợi Thời Vũ chạy ra ngoài chơi với bạn trở về, sau khi nhìn thấy Thời Vũ, bà mới trút hơi thở cuối cùng.

Sau đó cậu nghe mấy ông cậu nói, sau này tính cách bà nội đã thật sự thay đổi, trước khi qua đời, vậy mà còn bảo mấy bác đối tốt với con gái, nói nếu nhà mẹ đẻ đối xử với con gái không tốt, đến nhà chồng lại là người ngoài thì quá đáng thương.

Cu cậu Thời Vũ cũng không biết sự thay đổi của bà nội có liên quan đến bà chị Thời Vũ hay không, nhưng bà nội rất thích xem video này, lần nào xem cũng vui vẻ, sau đó thấy Thời Vũ thì còn giải thích với cô rằng lần đó bà nội thật sự không cho anh họ hoặc em trai cô thứ gì khác nữa…

Mà sau khi bà nội qua đời, cũng không có ai xem nhẹ Thời Vũ, ai bảo cô thù dai chứ?

Ngày trước Thời Vũ không thích nhất là bác hai, hỏi nguyên nhân thì bác hai đến nhà cô nhóc chỉ mua quà cho em trai mà không mua cho cô nhóc.

Vì thế suốt tận mấy năm, bác hai không nhận được một nụ cười của Thời Vũ, bác hai thì lấy lòng Thời Vũ tận mấy năm, cuối cùng mới khiến Thời Vũ không đối xử như kẻ thù nữa.

Cậu chàng Thời Vũ xem xong video, cuối cùng mới lại chấp nhận sự đày đọa của chị gái với mình. Được rồi, đổi di động thực ra cũng khá ổn, ít nhất cũng còn tốt hơn con di động cũ của cậu còn gì?

Thời Vũ thật sự cảm thấy, người nhà mình đều bị chị gái làm hư rồi, ngay cả việc cậu muốn mua một bộ quần áo mới cũng phải xin chị gái, phải được chị phẩy tay đồng ý mới được, nếu không bị bà chị ấy thấy mình dùng đồ mới thì cứ đợi bị bà ấy châm chọc đi!

————————–

Sau khi mua di động mới, Thời Vũ liền chạy đi tìm Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi chơi.

Cô chắc chắn không phải đi khoe khoang, với kiểu con nhà siêu cấp giàu như Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi mà khoe khoang trước mặt họ thì trừ phi Thời Vũ cực kì trì độn, có điều không khoe thì có thể tỏ ra vui mừng mà!

“Hôm nay bạn trai tôi mời cơm.” Liễu Phi Phi hí hửng bày tỏ.

Ngôn Nhan và Thời Vũ đồng thời nhìn sang Liễu Phi Phi, bày tỏ sự kinh ngạc của mình.

Tuy nhà Nghiêm Thư Lâm cũng giàu, nhưng đó là nhà cậu ta, chứ bản thân cậu ta không có tiền, hình như tiền trong nhà cậu ta do mẹ kế cậu ta quản lý, mối quan hệ giữa cậu ta và mẹ kế cậu ta rất tệ, bởi thế bình thường cậu ta thật sự không có tiền.

Liễu Phi Phi ho một tiếng, sau đó nhìn Thời Vũ. “Không phải bà dạy bọn tôi đấy sao?”

“Tôi dạy bà gì cơ?” Bản thân Thời Vũ cũng kinh ngạc.

Liễu Phi Phi nhắc nhở cô: “Bà nói đó, muốn xin tiền thì về nhà xin, để ý đến lòng tự trọng hay không làm gì, lòng tự trọng có thể làm cơm ăn à? Bà còn kể về trải nghiệm chính bà đã trải qua, bởi vì bà mặt dày đòi tiền mừng tuổi mà khiến số tiền mừng tuổi của anh chị bà trở nên giống nhau, đây là thành quả chiến đấu của bà. Sau đó bà dạy bọn tôi, muốn thì phải tranh thủ, tranh thủ mà không có được thì đó là lỗi của người khác, nhưng ngay cả tranh thủ mà cũng không làm thì đó nhất định là lỗi của mình.”

Thời Vũ nuốt nước bọt. “Tôi từng nói lời như vậy à?”

Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan đồng thời gật đầu. “Đúng.”

Sau đó Liễu Phi Phi và Nghiêm Thư Lâm làm theo, Nghiêm Thư Lâm về nhà xin tiền, đòi luôn một trăm nghìn tệ, lại có thể tiêu xài phung phí tận mấy ngày rồi.

Trái tim nhỏ bé của Thời Vũ đang run rẩy, cô đòi rõ lâu mà mới được bảy nghìn tệ, người ta vừa mở miệng đã đòi một trăm nghìn tệ, người so với người đúng là tức chết người, thế giới này, còn cho người nghèo sống hay không?

Lúc này Nghiêm Thư Lâm đã bưng trà sữa đến, cho bạn gái mình một cốc, sau đó cho Thời Vũ một cốc.

Ngôn Nhan không vui. “Tại sao tôi luôn bị xếp sau cùng?”

“Tôi lại đi bưng tiếp.” Nghiêm Thư Lâm hiền hòa nói.

Liễu Phi Phi nhìn Ngôn Nhan. “Để bạn trai tôi phục vụ bà, bà còn có ý kiến, có ý kiến thì tự đi mà bưng.”

Thời Vũ: “Chuẩn luôn.”

“Liễu Phi Phi, Thời Vũ không nói thích vị gì, Nghiêm Thư Lâm chẳng hỏi đã biết rồi…” Ngôn Nhan nói sâu xa.

Liễu Phi Phi không mắc bẫy. “Thời Vũ là bà mai của bọn tôi.”

Thời Vũ: “Đúng.”

……

Nghiêm Thư Lâm lại bưng trà sữa đến thì cuối cùng mới bịt được miệng của Ngôn Nhan.

Thời Vũ đang nghĩ đợi lát nữa ăn gì chơi gì, nếu Liễu Phi Phi khao thì nhất định phải ăn ngon chơi vui, bù đắp lại tâm hồn yếu đuối bị tiền bạc của họ làm tổn thương của cô, người giàu có chết tiệt, sao lại nhiều người giàu thế chứ, Thời Vũ thở dài, hu hu hu, cô cũng muốn trở thành người giàu có quá đi.

Thời Vũ đưa ra một quyết định trọng đại.

Lát nữa cô nhất định phải mua xổ số.

“Lát nữa các bà nhất định phải nhắc nhở tôi…”

Ngôn Nhan: “Biết rồi biết rồi, đi mua xổ số. Mà nói chứ bà đã từng trúng năm tệ bao giờ chưa.”

Thời Vũ lắc đầu, lại ngẫm nghĩ. “Nhưng hình như tôi từng trúng ba nghìn tệ.”

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi sốc, sau đó kiểm tra, ba nghìn tệ đó, thiếu một con số là thành trúng năm triệu, nét mặt họ nhìn Thời Vũ đầy vẻ thương xót.

Liễu Phi Phi vỗ vai Thời Vũ. “Đợi lát nữa muốn mua quần áo gì, cứ chọn thỏa thích.”

Ngôn Nhan: “Ưng túi gì, cứ chọn thoải mái, tôi thanh toán.”

Thương xót quá đi mất.

Thời Vũ nhìn hai cô bạn thân, họ làm sao vậy?

Lúc Thời Vũ bối rối, một nam sinh đi về phía cô.

Thời Vũ nhìn, vậy mà là Tô Viễn Trạch.

Khuôn mặt Thời Vũ đầy vẻ ghét bỏ.

Cô ghét nhất là người phá vỡ đội hình.

Quyết định Thời Vũ đưa ra là cám dỗ Lâm Phong Dự, sau khi cám dỗ thành công thì đá Lâm Phong Dự, sau đó đi tìm Tô Viễn Trạch.

Trong đó có thứ tự trước sau, bây giờ Tô Viễn Trạch xuất hiện làm gì? Lãng phí thời gian, cô lại chưa hoàn thành nhiệm vụ quyến rũ Lâm Phong Dự.

Cho nên nét mặt Thời Vũ nhìn Tô Viễn Trạch đầy vẻ ghét bỏ.

Người không nên xuất hiện, tự dưng xuất hiện linh tinh làm gì.

Thời Vũ trừng Tô Viễn Trạch. “Cách xa tôi ra, bây giờ tôi không muốn trông thấy cậu.”

Tô Viễn Trạch bị ghim nguyên tại chỗ.

Nghiêm Thư Lâm bất giác đứng bên cạnh Thời Vũ, bởi vì cậu ta và Ngôn Nhan cùng Liễu Phi Phi đều sợ Thời Vũ bị người ta đánh. Đâu biết được, vậy mà họ mắt trừng mắt, anh chàng đẹp trai đối diện từ vẻ sốc ban đầu biến thành tràn trề hứng thú.

Đôi mắt Tô Viễn Trạch rất rõ ràng viết – Hay cho một cô gái lạ lùng khác với mọi người.

Đổi thành – Rất tốt, em đã thu hút sự chú ý của tôi rồi.

Đều được.

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi lú người, vậy cũng được nữa hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.