Xinh Gái Có Gì Sai

Chương 23: Chị em bạn dì



Ba người Ngôn Nhan hóa đá tập thể, sau một lúc trầm mặc, họ vô cùng quả quyết không tranh cãi với Thời Vũ. Được rồi, không phải là họ tốt bụng hay hào phóng, chủ yếu là trải qua rất nhiều lần tranh cãi, kết quả đã chứng minh họ không cãi thắng nổi Thời Vũ, đừng khiến mình tức đến mức đau dạ dày thì hơn.

Còn vấn đề sao Lâm Phong Dự không đánh chết Thời Vũ, Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi thì thầm với nhau nửa buổi, sau đó bỗng ngộ ra, họ và Thời Vũ chơi với nhau lâu vậy rồi, không phải cũng không đánh chết Thời Vũ đấy sao? Sau đó họ lập tức thấu hiểu.

Cùng là kẻ lưu lạc chân trời, họ đều có một trái tim muốn đánh chết Thời Vũ.

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi bỗng cảm thấy một cách lạ lùng rằng họ và thánh học Lâm Phong Dự đột nhiên có tâm lý chung, hình như bỗng nhiên khoảng cách trở nên rất gần vậy, thật sự là cảm nhận vô cùng vi diệu. Hai người quyết định, sau này khi gặp Lâm Phong Dự, có thể đi chào hỏi một tiếng, nếu có cơ hội thì còn có thể cùng nhau chửi mắng Thời Vũ, cảnh tượng ấy chỉ nghĩ thôi đã hấp dẫn rồi.

Thời Vũ hừ hừ hai tiếng. “Nhìn điệu bộ của mấy ông bà thì đều không thể hiểu được cảnh giới của tôi, tuy đây là màn tôi tự biên tự diễn, nhưng nếu là thật, tôi cũng sẽ giúp đỡ bạn học Lâm Phong Dự như thế, cho nên tôi chính là ân nhân cứu mạng của cậu ấy, mấy ông bà có hiểu không?”

Ba người lắc đầu tập thể, thật sự không hiểu.

Thời Vũ càng bực. “Chẳng trách thành tích của mấy ông bà kém như thế. Thật sự là ‘ếch ngồi đáy giếng không biết biển là chi’. Biết là ý gì không?”

Ba người lại lắc đầu lần nữa.

Thời Vũ hí hửng. “Là vế sau của ‘côn trùng mùa hè không biết băng là gì’ chứ còn gì nữa.”

Thời Vũ lắc đầu, nhìn họ với ánh mắt hết thuốc chữa. “Cố gắng học vào nhé, các đồng chí, không học có nghĩa là lạc hậu, chẳng thể đứng vững trong xã hội được đâu…”

Liễu Phi Phi: “Nhà tôi giàu.”

Ngôn Nhan: “Nhà tôi cũng giàu.”

Nghiêm Thư Lâm nhìn bạn gái mình: “Nhà tôi cũng rất giàu.”

Giàu thì ghê gớm lắm à!

Thời Vũ tức tối nghĩ, giàu thì ghê gớm lắm đấy, cô hâm mộ những người biết đầu thai đó gần chết, người giàu chết tiệt.

Sau đó Thời Vũ cầm thực đơn lên chọn, chỉ chọn món đắt nhất chứ không chọn món ngon nhất, bắt ba người giàu này mua cho mình trà sữa đắt cắt cổ thì mới nguôi cơn bực.

Thực ra Ngôn Nhan vẫn luôn rất tò mò một chuyện, sau khi thấy tâm trạng Thời Vũ trở nên tốt hơn, cô nàng lập tức hỏi: “Thời Vũ, rốt cuộc sao bà lại thi đỗ Trường Duệ vậy, kể cho bọn tôi, truyền thụ lại chút kinh nghiệm đi.”

Thực ra mức độ nghiêm ngặt trong kì thi lên cấp Ba còn xa mới bằng thi đại học, người bày trò rất nhiều, nhất là những học sinh có thị lực tốt, rất dễ dàng “ấy ấy”. Huống hồ lúc thi cấp Ba, tỉ lệ học sinh học cùng lớp xuất hiện trong cùng một phòng thi cũng cao hơn nhiều.

“Có thể có kinh nghiệm gì, tôi thông minh thôi.” Thời Vũ bắt tréo chân, thấy họ đều nhìn mình, lại gãi đầu, cảm thấy mình thế này hơi điêu, lại nghĩ họ là bạn mình, không thể lừa dối họ. “Được rồi, thú thực nhé, lúc thi cấp Ba, tôi cực kì may mắn, đúng hết phần trắc nghiệm, đỉnh vô đối…”

Đúng hết phần trắc nghiệm?

Vận may này, quả thực đỉnh, có điều cũng chứng tỏ các câu phía sau làm chẳng ra sao nhỉ? Nhưng với điểm sàn của Trung học Trường Duệ, điểm tuyệt đối là 750, điểm sàn khoảng 690, thì cũng giỏi lắm rồi.

Ngôn Nhan: “Rốt cuộc bà làm bài thế nào vậy, cùng là chỉ làm trắc nghiệm, tại sao điểm của bà lại cao hơn của bọn tôi?”

Liễu Phi Phi: “Đúng đúng đúng, lần nào cũng thế. Nhất là môn Anh, có lần vậy mà bà đạt tiêu chuẩn chỉ dựa vào phần trắc nghiệm, tôi ghen tị gần chết.”

Thời Vũ ho hai tiếng. “Vụ này… thật sự là may mắn. Tôi làm bừa đấy. Ví dụ như môn Toán nhé, lúc làm trắc nghiệm, trong câu hỏi có chữ số xuất hiện thì làm bừa, kết hợp mấy chữ số lung tung, mặc nó là cộng trừ hay nhân chia, đáp án làm ra gần với đáp án nào thì chọn đáp án ấy. Chỉ là bà cảm thấy bà chọn nhiều B và C rồi, đáp án sẽ là A hoặc D. Căn cứ theo kinh nghiệm của tôi, phía trước chọn A thì phía sau chọn D tỉ lệ sẽ cao hơn.”

Cách làm bài như thế, mới nghe lần đầu.

Liễu Phi Phi: “Nếu gặp phải câu không biết chọn gì thì làm sao?”

“Thế thì chọn bừa, chọn vào đâu thì chọn.”

Liễu Phi Phi: “…”

Ngôn Nhan: “Bọn tôi vẫn luôn làm thế mà… Nhưng tại sao luôn thành công né khỏi đáp án đúng chứ.”

Thời Vũ: “Tuy không muốn đả kích hai bà, nhưng đây rõ rành rành là vấn đề ăn ở rồi.”

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi không tin, với cái nhân phẩm ấy mà Thời Vũ có thể chọn đúng, song họ lại luôn chỉ có thể né khỏi đáp án đúng, lại còn là vấn đề ăn ở, ông trời cũng chẳng khác với bị mù là bao.

Thời Vũ vẫn còn ở đó truyền thụ kinh nghiệm làm bài của mình, nhưng đã không có ai lắng nghe nữa. Ngôn Nhan nghe mà thấy khó chịu, lười biếng nhìn ngang ngó dọc, sau đó trông thấy người quen. “Thời Vũ, trai đẹp bên đó lại đang nhìn bà kìa.”

Thời Vũ nhìn sang, lại là Tô Viễn Trạch, khuôn mặt cô đầy vẻ thất vọng.

Đã nói là ghét nhất người phá hoại đội hình rồi, kết quả Tô Viễn Trạch lại xuất hiện, lại một lần nữa phá hoại đội hình.

Tô Viễn Trạch thấy họ đã phát hiện ra mình thì cười tít mắt buông cốc trà sữa xuống, nói gì đó với người đẹp bên cạnh, rồi đi về phía họ.

Khi ấy Tô Viễn Trạch đã cho Thời Vũ phương thức liên lạc với mình, còn chờ mong cô sẽ đến tìm mình. Kết quả thì hay rồi, một tin nhắn cũng chẳng có, sau đó cậu ta lại gặp người đẹp khác nên liền quên mất chuyện này. Bây giờ lại trông thấy Thời Vũ, cậu ta chỉ cảm thấy hình như cô lại đẹp hơn trong tưởng tượng của mình.

“Khéo ghê, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Tô Viễn Trạch nháy mắt với Thời Vũ.

Thời Vũ nhìn cậu ta một cái với vẻ chẳng có hứng thú, bây giờ vẫn chưa phải thời gian cậu ta xuất hiện.

“Nhưng, bây giờ tôi vẫn không muốn nhìn thấy cậu.”

Cả người Tô Viễn Trạch cứng đờ, hiếm khi bị người ta ghét bỏ như thế, cảm giác đó vậy mà lại hơi mới lạ, cậu ta mặt dày ngồi xuống bên cạnh Thời Vũ. “Nhưng tôi muốn nhìn thấy cậu, nhất là nhìn cậu trong khoảng cách gần.”

Thời Vũ cũng cứ thế nhìn cậu ta. “Để phô bày ra những chỗ rỗ và mọc mụn trên mặt cậu à?”

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi nhịn cười, cúi đầu xuống, sợ mình không nhịn được.

Sắc mặt Tô Viễn Trạch hơi cứng đờ. “Mắt cậu tinh thật.”

“Đúng, chưa bị cận thị bao giờ, có thể nhìn xa tít ấy chứ.” Thời Vũ cực kỳ tự hào. “Cậu cũng đừng tự ti, mụn sẽ hết thôi, còn chỗ rỗ này, tuy đã hết đường cứu chữa, nhưng người có thị lực tốt như tôi chẳng có mấy ai, cho nên cậu đừng sợ, người khác không nhìn rõ lắm đâu.”

Khóe miệng Tô Viễn Trạch giần giật.

Thời Vũ thấy sắc mặt Tô Viễn Trạch không tốt lắm, tưởng là cậu ta tự ti. “Không sao đâu, cậu còn có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ, dù sao cậu cũng giàu, không sao cả.”

Khóe miệng Tô Viễn Trạch giật còn hăng hơn.

“Không muốn à? Thuần tự nhiên cũng không tệ. Cậu miễn cưỡng cũng được coi là trai đẹp, tuy có khiếm khuyết, nhưng quá hoàn hảo cũng không tốt, cứ thế này cũng được.”

“Cảm ơn…” Tô Viễn Trạch hít sâu một hơi, “đã quá khen nhé!”.

Song Thời Vũ lại nghiêng đầu nghĩ, con người đều có khuyết điểm, chẳng hạn như bản thân cô, khuyết điểm là thành tích kém và không có tiền, ưu điểm là xinh đẹp thì khỏi bàn rồi mà tính cách lại vô cùng tốt.

Còn Lâm Phong Dự, khuyết điểm chỉ có một, không giàu, khuyết điểm này hơi lớn, mong là sau này bạn trẻ Lâm Phong Dự có thể nỗ lực phấn đấu để bù đắp lại.

Lúc này Tô Viễn Trạch cũng đã hiểu, người ta thật sự không phải là lạt mềm buộc chặt, có lẽ là thật sự không có hứng thú gì với mình, bỗng chốc trái tim cậu ta vỡ vụn thành nghìn mảnh. Sống mười mấy năm rồi, ở phương diện mỹ nữ, trước giờ cậu ta chưa bao giờ chiến mà không thắng, lần đầu tiên bị người ta ghét bỏ như thế, cảm giác đó chua xót khỏi nói.

“Bạn Thời Vũ, bạn có thể nói cho mình biết, lúc nào bạn muốn gặp mình được không?” Tô Viễn Trạch nháy mắt với Thời Vũ.

“Đợi sau khi theo đuổi được Lâm Phong Dự đã.”

“Lâm Phong Dự là ai thế?”

“Một chàng trai trong trường bọn tôi.”

Tô Viễn Trạch quan sát Thời Vũ từ trên xuống dưới một lượt. “Nếu cậu ta thật sự là nam mà còn có thể từ chối cậu, vậy chỉ có thể chứng tỏ xu hướng tính dục của cậu ta không bình thường.”

Thời Vũ trợn mắt, sao cô chưa từng nghĩ đến khả năng này chứ. Sau khi tìm được phương hướng mới, Thời Vũ liền kích động. “Thế nếu như vậy, tôi theo đuổi được cậu ta, không phải càng chứng tỏ sức hút của tôi rất lớn sao?”

Tô Viễn Trạch: “Hình như… có thể hiểu như vậy?”

Thời Vũ lập tức cổ vũ mình. “Vậy thì bắt buộc phải theo đuổi được cậu ta. Một anh chàng đẹp trai ngon lành, sao lại như thế chứ, rõ ràng trai đẹp đã ít, lại còn chạy đi thích đàn ông, rõ là tổn thương trái tim người ta, mỗi lần thấy trai đẹp chạy đi thích trai đẹp, lòng tôi đều đau đớn.”

Ngôn Nhan không nhịn được phải lên tiếng: “Lâm Phong Dự người ta là người đứng đầu khối, cậu ta chỉ đơn thuần là muốn dành tâm tư vào việc học thôi, đừng ảo tưởng vớ vẩn nữa.”

Tô Viễn Trạch lập tức hiểu ra. “Thánh học hả, thế thì hơi khó rồi.”

Đôi con ngươi của Thời Vũ chuyển động, sau đó cô hỏi Tô Viễn Trạch: “Cậu chạy qua bắt chuyện với tôi, có phải cậu thích tôi không?”

Câu hỏi thẳng thắn như thế, khiến mấy người Ngôn Nhan sốc không nhẹ.

Tô Viễn Trạch gật đầu. “Ừ, thích, vừa gặp đã yêu, từng nghe thấy chưa.”

“Thế thì cậu phải giúp tôi theo đuổi được Lâm Phong Dự, đợi theo đuổi được cậu ta và đến với cậu ta rồi thì tôi sẽ chia tay cậu ta rồi đến với cậu.”

Tô Viễn Trạch hỏi cô: “Sao lại như thế?”

“Bởi vì cuộc đời mà không yêu đương với thánh học thì không hoàn hảo đó.” Thời Vũ vỗ bàn cái rầm, cô tự kiểm điểm mình rất lâu, tại sao kiếp trước lại chia tay với Tô Viễn Trạch chỉ vì một câu nói của Lâm Phong Dự chứ, kết quả tự kiểm điểm là thế này: bởi vì Lâm Phong Dự là thánh học, còn Tô Viễn Trạch học dốt.

Nếu Thời Vũ yêu đương với thánh học, biết thánh học chẳng qua chỉ thế, thì đâu thể chịu ảnh hưởng lớn đến vậy từ Lâm Phong Dự.

Lý do này…

Tô Viễn Trạch ngẫm nghĩ. “Được, giúp cậu.”

“Thế bây giờ cậu tạm thời là chị em của tôi. Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi không được ghét bỏ cậu ta. Bây giờ mấy ông bà có đồng ý cho cậu ta gia nhập hội chị em bạn dì của chúng ta không?”

Ngôn Nhan: …

Liễu Phi Phi: …

Nghiêm Thư Lâm giơ tay. “Tôi phản đối. Cậu ta là con trai, làm chị em với Phi Phi, không ổn lắm nhỉ?”

Thời Vũ: “Ông phải có lòng tin với Liễu Phi Phi, bà ấy tuyệt đối không phản bội ông đâu. Với lại có tôi trông chừng hộ ông cơ mà! Ngoài ra, Tô Viễn Trạch đâu có mù, đến tôi cậu ta còn chưa theo đuổi được đấy, sao có thể có suy nghĩ với Liễu Phi Phi được.”

Liễu Phi Phi: “Ý bà là sao?”

……

Tô Viễn Trạch nhẫn nhịn, rồi cũng giơ tay lên. “Này… không phải nên hỏi tôi trước xem tôi có muốn làm chị em bạn dì không à?”

Thời Vũ quan sát Tô Viễn Trạch một lúc với vẻ ghét bỏ. “Tôi đang cho cậu cơ hội theo đuổi tôi, mong cậu hãy nắm bắt.”

Tô Viễn Trạch: …

Đây chính là không có tư cách phản bác, đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.