Xinh Gái Có Gì Sai

Chương 3: Khác biệt một trời một vực



Thời Vũ yêu tiền của Tô Viễn Trạch, giống như ngoài Thời Vũ ra Tô Viễn Trạch vẫn luôn qua lại với những người phụ nữ khác, đều chẳng phải bí mật gì.

Thời Vũ không cảm thấy có gì không ổn. Ban đầu khi cô và Tô Viễn Trạch hẹn hò, Tô Viễn Trạch đã bày tỏ rõ ràng rằng anh ta yêu cô nhất, là “yêu nhất”, chứ không phải là “chỉ yêu”, anh ta cũng yêu người khác, chỉ là cô xếp trước những người đó mà thôi.

Tô Viễn Trạch chẳng giữ lại gì với cô, ngay cả nói dối cũng chưa từng, ngoài một lòng si tình với cô, anh ta có thể coi như một người yêu hoàn hảo, sau này cũng sẽ là một người chồng hoàn hảo.

Cho dù ở bên ngoài Tô Viễn Trạch dây dưa không rõ với đám chim oanh chim yến đó thì cũng không có ai dám xem thường Thời Vũ. Ai cũng biết, người bên cạnh Tô Viễn Trạch không thể phạm một sai lầm nào, đó chính là thách thức địa vị của Thời Vũ, bởi vì kẻ thua chắc chắn không thể là Thời Vũ.

Có cô gái từng cầm thẻ của Tô Viễn Trạch diễu võ giương oai trước mặt Thời Vũ, lấy đó để tuyên bố địa vị đặc biệt của mình. Thời Vũ sôi gan, gọi thẳng Tô Viễn Trạch đến, mắng một trận xối xả, kể từ đó cô gái kia chưa từng xuất hiện lại trước mặt Tô Viễn Trạch. Những ví dụ như thế, nhiều không đếm xuể.

Kể từ đó về sau, người bên cạnh Tô Viễn Trạch đều thông minh tuân theo một quy tắc bất thành văn, đó là tuyệt đối không đắc tội Thời Vũ, thậm chí còn phải khen cô gái hiếm lạ này trước mặt Tô Viễn Trạch. Dẫu sao thì khi những cô gái đó vắt não nghĩ cách lấy lòng Tô Viễn Trạch, Thời Vũ lại có thể ngoác miệng chửi bới anh ta, kén cá chọn canh với anh ta, từ đó có thể thấy được địa vị của Thời Vũ trong lòng Tô Viễn Trạch.

Nhưng địa vị này, cũng không có được trong một sớm một chiều.

Cơ bản là có một cô gái, chạy đến trước mặt Thời Vũ bày tỏ cô ta mới là tình yêu đích thực của Tô Viễn Trạch, khiến Thời Vũ mất hết mặt mũi trước mặt bạn bè, cô tức điên người, mặc kệ tất cả mà đi tìm Tô Viễn Trạch. Khi ấy Tô Viễn Trạch đang tụ tập với bạn bè, bị Thời Vũ đến hắt thẳng một cốc nước lạnh, mắng anh ta một trận té tát.

Tất cả mọi người đều đợi phản ứng của Tô Viễn Trạch với vẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác, đâu biết được Tô Viễn Trạch chỉ vuốt mặt, sau đó hiền hòa hỏi Thời Vũ đã xảy ra chuyện gì, vừa khéo “tình yêu đích thực” kia cũng có mặt ở đó, Tô Viễn Trạch bức “tình yêu đích thực” đó quỳ xuống xin lỗi Thời Vũ, sau đó hét lên bảo cô ta cút đi.

Kể từ đó, Thời Vũ nổi tiếng, trở thành người đặc biệt nhất trong lòng Tô Viễn Trạch.

Có người tò mò hỏi Tô Viễn Trạch, Thời Vũ đó chẳng qua chỉ xinh đẹp chút thôi, chẳng có gì đặc biệt cả, sao khiến anh ta đặt vào trái tim vậy.

Tô Viễn Trạch không trả lời câu hỏi, mà lại nói: “Người phụ nữ tôi móc tim móc phổi ra muốn dỗ dành, đâu thể để người khác bắt nạt.”

Từ đó, người trong giới của Tô Viễn Trạch đều phải khách sáo với Thời Vũ.

Thời Vũ cũng từng dương dương tự đắc vì đãi ngộ đặc biệt đó, dẫu sao thì hai chữ “đặc biệt” luôn có sức hút thần bí và thỏa mãn trái tim hư vinh của cô.

Còn về sự trăng hoa của Tô Viễn Trạch, ngược lại cô cảm thấy trái tim mình yên ổn. Điều đó chứng tỏ cô cũng không cần phải đánh đổi gì vì đối phương, Tô Viễn Trạch tiếp tục chơi bời, còn cô thì tiêu chỗ tiền anh ta cho, đến các cửa hàng hàng hiệu thì cứ mua mua mua, chơi bời bằng một cách khác.

Thi thoảng lúc chán, cô thật sự so bì một bận, giữa cô và Tô Viễn Trạch, người chịu thiệt hình như là Tô Viễn Trạch chứ không phải cô.

Dẫu sao thì đàn ông có tướng mạo anh tuấn như Tô Viễn Trạch đã khiến rất nhiều cô gái lớp trước ngã xuống lớp sau tiến lên. Hơn nữa anh ta còn có thân phận và giàu có như thế, càng lọt vào mắt xanh của đủ kiểu con gái ưu tú, trong đó không thiếu những tên tuổi nổi tiếng trong giới giải trí và thục nữ nhà giàu, huống hồ là những cô gái bình thường đợi chờ trở thành cô bé Lọ Lem.

Còn Thời Vũ cô, ngoài một khuôn mặt xinh đẹp thì gia đình chẳng có điều kiện, cũng không có tính cách dịu dàng dễ mến, thậm chí ngay cả đại học cũng không thi đỗ, như vậy mà còn có thể kiểm soát được hỉ nộ ái ố của Tô Viễn Trạch, ngay chính bản thân cô cũng muốn tự vỗ tay cho mình.

Thật sự tính ra thì cô còn bày tỏ sự thông cảm sâu sắc với những cô gái cố gắng lấy lòng Tô Viễn Trạch bên cạnh anh ta, phần lớn trong số họ đều ưu tú hơn cô, song lại chỉ có thể bị người ta xem thường. Còn Thời Vũ cô rõ ràng chẳng chẳng có gì, nhưng lại có thể chiếm vững thân phận bạn gái chính thức của Tô Viễn Trạch, thậm chí còn có thể được Tô Viễn Trạch dễ dàng hứa hẹn về hôn nhân.

Cô chiếm được thân phận mà người khác vất vả theo đuổi, khiến cô không phải chịu những lời khiển trách về mặt đạo đức, dù rằng cô cảm thấy mình giống người khác, thô tục tầm thường, thích an nhàn, thích hưởng thụ.

Nhưng tình yêu ở đời cũng chỉ thế, luôn có tranh cãi, lừa dối, phản bội, cho dù là vợ chồng mặn nồng thì cũng khó tránh khỏi việc không thể che giấu được sự bất mãn và phản bội đối phương. Nếu đã thế, Thời Vũ cảm thấy mối quan hệ với Tô Viễn Trạch rất vừa vặn.

Anh ta chi tiền, còn cô chi ra tuổi trẻ xinh đẹp, ai cũng có nhu cầu, sống tự do, không ai trói buộc đối phương.

Cô vẫn luôn nghĩ vậy, cũng làm như thế, thậm chí còn dương dương tự đắc vì sự thông minh vặt của mình, dẫu sao thì cô cũng sống hạnh phúc hơn phần lớn các cô gái khác.

Nhưng khi Lâm Phong Dự ném tới ánh mắt thấu hiểu đó, trái tim cô hẫng đi.

Không phải cô không hiểu cuộc đời tầm thường như mọt gạo của mình, thậm chí cô còn có thể phản kích lại hành động xem thường cô nương nhờ vào đàn ông, dẫu sao cô cũng có nhiều tiền đến mức có thể dùng tiền để nện người khác.

Nhưng khi anh bày tỏ rõ ràng sự thực này, vậy mà cô hơi hoảng loạn, khiến cô muốn đào một cái hố để chôn mình vào.

Cô nhìn người đàn ông trước mắt, đột nhiên nhớ đến một cụm từ – khác biệt một trời một vực.

Anh là trời, còn cô là vực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.